Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 31

Alan cố gắng đọc những biểu cảm trên khuôn mặt cô, trong đôi mắt của cô. “Anh…,” anh mở lời. Anh mở miệng và lại ngậm miệng lại. Anh quyết định thành thật. “Không,” anh nói, “Anh không thể sống thiếu em được. Anh không thể chịu đựng được điều đó.”

Alan không biết liệu anh có tham lam khi nói điều đó hay không, nhưng đó là câu trả lời thật lòng. Anh không thể để cô đi. Cái chết còn bi thương hơn thế. Alan không biết liệu Siana có buông tay anh không, nhưng anh sẽ không buông tay trước.

Khuôn mặt của Siana dịu đi một chút. Mắt cô nhìn anh. Và chỉ tồn tại sự ân cần. “Alan,” cô nhẹ nhàng nói, “Em có thể hiểu được nỗi lo lắng của anh. Có thể em không biết anh đã chịu đựng mọi thứ như thế nào, nhưng em có thể hiểu được. Em biết nó có thể khó mà giải quyết được và em có thể thấy anh đang lo sợ. Nó ổn thôi." Cô siết chặt tay anh trong tay cô. "Không sao cả. Nhưng anh không cần phải chịu đựng một mình đâu. Đừng đẩy em ra. Chắc chắn phải có cách mà. Luôn luôn có một con đường, dẫu cho khó khăn như thế nào đi chăng nữa. Hãy tìm nó, được không? Cùng nhau."

Alan im lặng. Rồi anh gật đầu. “Được thôi,” anh nói, mặc dù sự bất an đang gặm nhấm trái tim anh. Anh có thể thử mọi thứ nếu điều đó không có nghĩa là mất cô.

* * *

Sau khi có cuộc trò chuyện dài về điều đó, họ quyết định hỏi ý kiến ​​một mục sư. Siana nghĩ rằng nếu nó liên quan đến ma thuật và lời nguyền, sẽ không ai biết rõ hơn về nó ngoài các pháp sư. Tuy nhiên, khó mà tìm được họ ở lục địa này, họ không bao giờ ở một nơi quá lâu. Nhưng các mục sư từng là pháp sư, vậy nên Siana nghĩ rằng một mục sư sẽ có thể giúp giải quyết mâu thuẫn mà họ phải đối mặt.

Siana và Alan trở về phòng của họ sau khi thỉnh nguyện một mục sư đến thăm nơi ở của họ. Họ đã chờ đợi. Họ không nói với nhau một lời nào. Alan đã kiệt sức, cô có thể thấy điều đó. Anh đang cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ. Anh đã rất cố gắng để tỉnh táo. Siana không biết phải nói gì.

Mình ước anh ấy có thể chợp mắt cho đến khi vị mục sư ấy đến, cô nghĩ. Nhưng Alan sẽ không nghe lời cô, cô biết điều đó, vậy nên cô không nói ra điều đó.

Alan sẽ không ngủ. Anh càng lo lắng hơn khi có Siana ở bên cạnh. Và anh biết mình sẽ gặp ác mộng nếu cố ngủ. Nhưng Siana cũng sẽ không rời đi, để anh phải chịu đựng một mình. Anh rất biết ơn vì điều đó.

Vậy nên họ chờ đợi mục sư trong im lặng. Alan thì chiến đấu với giấc ngủ của mình và Siana thì cố gắng rất nhiều để bình tĩnh lại. Mình không nghĩ anh gặp vấn đề một ngày trước đám cưới của bọn mình nhỉ, cô nghĩ. Cô đỏ mặt khi nghĩ về đêm đó, nhưng cô phải hỏi.

Cô nhìn anh. Anh trông phờ phạc và hoàn toàn kiệt sức. Cô do dự. Nhưng cô quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu hỏi một chút vì họ đã hứa sẽ trung thực với nhau.

“Alan,” cô nói, “Em có thể hỏi vài điều được không?” Alan nhìn cô với đôi mắt mệt mỏi và gật đầu.

"Anh có nhớ lần đầu tiên em đến đây không?" cô hỏi.

"Làm sao anh có thể quên được?" anh nói với một nụ cười ranh mãnh.

Siana đỏ mặt. "Anh có ngủ ngon đêm đó không?" cô hỏi, "Và vì chúa, hãy trung thực và nói cho em toàn bộ sự thật đi."

“Anh đã ngủ đêm đó,” anh nhớ lại.

"Anh có gặp ác mộng không?" cô hỏi.

Alan nghĩ về điều đó với đôi lông mày nhíu lại. Siana chờ đợi câu trả lời của anh với sự lo lắng tột độ. Sau khoảng lặng dường như kéo dài đến vô tận, anh lắc đầu. “Giờ khi nghĩ lại điều đó thì,” anh nói, “Anh không gặp cơn ác mộng nào vào đêm đó cả.” Cô tự hỏi liệu rốt cuộc có giải pháp nào cho vấn đề của họ không. Cô không nói thêm gì nữa.

“Thật kỳ lạ,” anh nói, rồi nhìn cô, “Tại sao em lại hỏi vậy?”

“Ừm, không có gì,” cô xấu hổ nói. "Em chỉ đang cố gắng tìm hiểu xem khi nào cơn ác mộng bắt đầu thôi." Cô ngại ngùng khi nói to những suy nghĩ của mình vì cô thậm chí không biết liệu những gì mình nghĩ có hiệu quả hay không.

Nếu Alan ở trạng thái bình thường, anh sẽ nhận ra cô đang che giấu điều gì đó và thúc giục cô nói ra suy nghĩ của mình và cuối cùng tìm ra sự thật. Nhưng anh mệt mỏi đến mức mắt anh cứ sụp xuống càng lúc càng thấp hơn khi cố gắng để bản thân không chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, vị mục sư đến. Người đàn ông có mái tóc được buộc gọn gàng và bộ vest trắng trơn dài đến cổ áo. Ông cười hiền hậu. Ông hỏi Siana liệu cô có phiền không khi họ trò chuyện để ông có thể chẩn đoán cho Alan. Siana cảm ơn vị mục sư đã đến tận nơi này và nói với cả hai rằng cô sẽ ra ngoài ngay nếu cần.

Sau một lúc Primo tiến lại gần cô và đề nghị cô đợi trong phòng khách để ông mang cho cô một ít trà nhằm xoa dịu tinh thần của cô. Siana lắc đầu. “Cảm ơn, Primo,” cô nói, “Nhưng tôi ổn. Họ sẽ xong sớm thôi.”

Bên cạnh đó, cô cần hỏi vị mục sư về giả thiết của chính mình. Cô đứng đó và từng phút trôi qua. Chân cô bắt đầu đau nhức vì liên tục đứng rồi đi qua đi lại. Có lẽ Primo nói đúng, mình nên đợi ở phòng khách. Nhưng cô không rời khỏi bên ngoài cánh cửa. Cô không muốn rời đi cho đến khi chắc chắn rằng Alan vẫn ổn. Đã bao lâu rồi cơ chứ?

Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra, và vị mục sư bước ra. "Anh ấy như thế nào rồi?" Siana thốt lên.

“Ồ, thưa phu nhân,” vị mục sư ngạc nhiên nói. "Người đã ở đây từ đó đến giờ sao?"

“Vâng,” cô nói, “Tôi chỉ muốn biết liệu Alan có ổn không và tôi muốn nói chuyện với ông về tình trạng của anh ấy.”

"Tất nhiên!" mục sư nói. "Ngài ấy đang ngủ. Ngài ấy ngủ thiếp đi ngay sau khi được thấm phép. Ngài ấy có thể sẽ ngủ trong một thời gian dài khi ngài ấy có vẻ thiếu ngủ như nào.”

"Chúng ta vào phòng khách nhé?" Siana đề nghị. "Ông có muốn dùng trà không?"

“Điều đó thực sự sẽ tuyệt vời. Cảm ơn,” vị mục sư nói khi theo Siana vào phòng khách.

Siana mời vị mục sư ngồi và gọi hầu gái mang một ít trà. Người hầu gái mang trà vào trong chốc lát và rời khỏi. Siana rót một tách trà cho vị mục sư và ngồi vào chỗ của mình với một chiếc cốc trên tay.

“Như người có thể biết lúc này,” vị mục sư nói, nhấp ngụm trà của mình, “Ngài Legarde đang mắc phải một lời nguyền.”

Siana gật đầu. “Vì thì nó thực sự là một lời nguyền,” cô nói, “Chúng ta có thể làm gì để gỡ bỏ nó không?”

“Anh ấy phải thường xuyên được làm phép,” vị mục sư nói.

"Điều đó sẽ gỡ bỏ lời nguyền sao?" Siana hỏi, nhấp một ngụm trà.

“Không… chính xác,” vị mục sư nói, “Điều đó sẽ chỉ ngăn chặn lời nguyền ở một mức độ nhất định để nó không cản trở cuộc sống hàng ngày của ngài ấy thôi.”

"Vậy thì ngay cả khi anh ấy được làm phép, lời nguyền sẽ vẫn tồn tại sao?" Siana hỏi.

"Thật không may, đúng thế," mục sư nói.

"Alan có biết điều này không?" cô hỏi, lo lắng.

"Tôi phải nói với ngài ấy, vì ngài có liên quan trực tiếp."

"Nhưng phải có một cách để gỡ bỏ lời nguyền chứ!" Siana nói, "Không phải sao?"

“Hiện tại, không có cách nào khác cả,” vị mục sư nhẹ nhàng nói.

Siana rơi vào im lặng. Làm thế nào có thể không có cách nào cả? Cô lo lắng về việc Alan có thể phản ứng như thế nào trước tin tức này. Siana trông vô cùng khổ sở, đến nỗi vị mục sư cảm thấy có lỗi với cô.

“Có… một cách để cải thiện tình trạng của ngài,” vị mục sư nói, “Đây không phải là một giả thuyết được chấp nhận rộng rãi, nhưng nó đã có hiệu quả với một số người.”

"Có thật không?" Siana nói, "Phải làm gì cơ?"

“À,” vị mục sư nói, vẻ không thoải mái, “Người phải hiểu rằng nó hầu như chỉ được coi là một lời đồn mà thôi, chưa được kiểm chứng và không có bằng chứng xác thực nào.”

“Tôi không quan tâm,” Siana nói, “Hãy nói cho tôi biết.”

“Điều đó…,” vị mục sư đấu tranh với từng lời của mình, “Điều này có thể rất xấu hổ khi nói ra và nghe nó.”

Tại sao ông ấy không thể nói tiếp về nó? Siana sốt ruột nghĩ. “Không sao đâu,” cô nói, “Điều này sẽ được giữ bí mật.”

“Người phải quan hệ,” vị mục sư nói.

Siana chớp mắt, bối rối. "Q-quan hệ?"

 

“Vâng, thưa phu nhân,” mục sư nói, “Đó là bởi vì tôi cảm nhận được ma thuật từ người. Mặc dù tôi không chắc tại sao nó đã không bộc lộ ra ngoài….” Ông hắng giọng. “Có thể phép thuật thiêng liêng nằm rất sâu trong bản chất của người, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng người có sức mạnh phép thuật. Nó là hiếm nhưng không phải là chưa từng được biết đến. Người có thể giúp ngài ấy theo cách đó. Bằng cách quan hệ, ma thuật của người sẽ hiệu nghiệm lên ngài ấy. Tình trạng của ngài ấy có thể cải thiện cho đến khi lời nguyền biến mất vĩnh viễn. "

Siana bị sốc. Mặc dù cô có giả thiết của riêng mình và định nói chuyện với mục sư về nó, nhưng khi câu trả lời đến từ mục sư, nó vẫn khiến cô cảm thấy sốc và kỳ quái. Vị mục sư đã nói rằng cô không cần phải làm thế nếu cô không muốn. Nó đã đủ xấu hổ khi nói đến rồi. Bên cạnh đó, Alan có thể tìm đến sự điều trị thường xuyên từ mục sư vì nó hiệu quả vào lúc này. Vị mục sư đứng dậy cảm ơn cô về tách trà và rời đi. Siana tiễn ông ấy đến xe ngựa của ông, trong lúc suy nghĩ về những gì ông ấy đã nói.

Nếu mình thực sự có phép thuật, tại sao Alan lại không cảm nhận được nó trong đêm đầu tiên của bọn mình cơ chứ? Cô tự hỏi khi quay trở lại phòng ngủ của họ. Siana đã hẹn gặp Primo và thảo luận về việc quản lý gia sản nhưng hôm nay là ngoại lệ. Cô muốn ở bên cạnh Alan.

Siana cầm lấy một cuốn sách để đọc cùng một chiếc ghế. Cô ngồi gần giường anh. Cô đã cố gắng không gây ra nhiều tiếng ồn, nhưng cô còn chẳng phải lo lắng. Alan đã chìm vào giấc ngủ sâu. Cô nhìn anh khi anh ngủ. Trông anh thật bình yên. Mình ước anh ấy có thể ngủ như thế này mỗi ngày, cô nghĩ. Cô vò mái tóc vàng của anh. Mặc dù trông anh luôn như thế, nhưng cô có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh và sự mệt mỏi trên từng đường nét của anh.

Siana cảm thấy buồn khi thấy anh đau khổ như thế này. Trời đã về tối, chẳng bao lâu nữa sẽ về đêm. Nếu anh thức dậy vào nửa đêm, anh ấy sẽ đói, cô nghĩ. Cô đi xuống bếp để chuẩn bị một số thức ăn mà Alan có thể ăn nếu anh thức dậy và thấy đói.

*

Siana gật gù ngủ. Cô rõ ràng đã nghiêng người về phía trước và ngủ gục đầu trên giường trong khi vẫn đang ngồi trên ghế. Cô cảm thấy ai đó đang vuốt tóc mình. Cô ngẩng đầu lên để thấy bàn tay của Alan đặt trên đầu cô và anh đang nhìn chằm chằm vào cô một cách trìu mến.

"Alan!" cô ngồi thẳng dậy, nói. "Anh thức dậy khi nào thế?"

“Mới vừa nãy thôi,” anh nói. Có vẻ như anh đã rửa mặt sạch sẽ vì trông anh rất gọn gàng. Anh có lẽ đã dậy được một thời gian.

"Anh như thế nào rồi?" cô hỏi, ngồi ở mép giường, đối mặt với anh. "Anh khỏe hơn chưa?"

“Anh khỏe vô cùng luôn,” anh nói.

“Anh đã ngủ ngay lập tức ngay khi vị mục sư làm phép.", Cô nói với anh.

“Ừ, anh cũng nghĩ thế,” anh nói.

"Nó thế nào?" cô hỏi, "Nó có hiệu quả không? Anh có gặp ác mộng nào nữa không?”

“Anh thực sự đã có một giấc ngủ ngon không có ác mộng gì cả,” anh cười nói.

“Em rất vui,” cô nói và thực sự cảm thấy hạnh phúc.

“Chà, anh đoán là anh đã ngủ hơn mười tiếng đồng hồ nhỉ,” anh nói, “Vậy nên sẽ có nhiều vấn đề hơn nếu anh không cảm thấy ổn sau khi ngủ như thế đấy.”

Siana cảm thấy nhẹ nhõm. "Em rất vui vì anh cảm thấy tốt hơn!"

“Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng,” Alan nói, “Anh nghĩ rằng em sẽ gãy cổ khi ngủ như vậy đó.”

 

“Vớ vẩn,” cô nói, “Em rất là mạnh khỏe để mà có thể đấu với anh mà vẫn thắng đấy.”

"Có thật không?" Alan nói, “Nó không đau chứ? Nó trông rất đau đó.”

"Em chỉ cảm thấy hơi tê cứng lúc này khi anh nhắc đến nó đấy."

"Em có muốn được mát-xa không?" anh ta hỏi, "Anh có thể làm một chu trình mát-xa cực đã, tin anh đi."

“Không, cảm ơn,” cô nói, “Em ổn.” Cô vươn vai và lắc đầu. Cũng không tê cứng đến nỗi tệ.

Alan nói: “Nếu anh biết em sẽ ngủ một cách không thoải mái vậy,“ Anh đã dùng ghế sofa rồi. ”

“Không,” cô nói, “Nó ổn mà, không sao hết. Em đâu có định ngủ. Em chỉ muốn quan sát anh. Anh đã ngủ rất ngon lành; Em có thể thấy thế. Chắc là anh đang đói lắm.”

“Anh hơi đói,” anh nói. Lúc này là nửa đêm. “Nhưng anh có thể đợi. Mọi người chắc đã ngủ say rồi.”

“Anh không cần đợi để có ăn đâu,” cô nói, “Em đã mang một ít thức ăn lên. Em biết điều này sẽ xảy ra mà."

Cô đứng dậy khỏi mép giường. Cô chuyển một chiếc bàn nhỏ với thức ăn gần giường và nghiêm khắc bảo Alan hãy ở yên vị trí của anh. Cô đã mang lên một ít bánh mì, mứt và giăm bông.


 

Bạn đang đọc:Người bạn thơ ấu nguy hiểm của tôiChương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.