Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 1

Người yêu tôi ngã ngựa.

Và hắn, người đã từng là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế giới, bỗng dưng thay đổi thành một người khác hoàn toàn. Tính cách cùng với trí nhớ của hắn đã biến mất sau tai nạn không mong muốn đó.


 

Vút!


 

Một con dao găm bay sượt qua má tôi, đập vào bức tường phía sau và rơi xuống.

Lưỡi kiếm sượt qua má tôi, khiến nó đau nhói và rỉ máu.


 

 "Tiếc thật, ta đã phóng trượt mất rồi."


 

Tôi nghe thấy một giọng nói, kèm tiếng tặc lưỡi pha chút bực bội.

Tôi từ từ ngước nhìn lên. Đó là một người đàn ông đẹp trai hệt như vừa bước ra từ một kiệt tác cổ xưa, với đôi gò má cao ngạo đang mỉm cười với tôi.


 

Theodore Leonne Albrecht.

Hắn là chúa tể của vùng đất rộng lớn nhất trên lục địa, là Hoàng đế rực rỡ của Albrecht. Và tất nhiên, cũng là người yêu của tôi.


 

 “Thật tiếc, vì lẽ ra tôi có thể đã làm hỏng một khuôn mặt xinh đẹp như X.”


 

Hắn ta….

Theodore nhìn con dao găm bị rơi sau lưng tôi, bắt đầu cười. Khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu nhận ra những tin đồn về người yêu tôi là sự thật.

 [Tôi nghe nói Lãnh chúa thường nhắm mục tiêu vào những người xung quanh hắn để làm thú vui.]

 Đó là lời đồn đã rất cũ, hơn mười năm trước.


 

Tôi nhìn xuống và thấy mái tóc bạc của mình đã rơi xuống sàn.


 

Tôi cảm thấy nhói đau khi nhận ra rằng những mảnh cơ thể của tôi, bị cắt bởi lưỡi dao, đã rơi thành từng mảng, giống như hoàn cảnh của tôi hiện tại.


 

"Cô đang làm gì mà không nhặt nó lên?"


 

 Nghe giọng nói lanh lảnh, tôi sực tỉnh và nhặt con dao găm của hắn ta trên sàn.


 

 "Của ngài, thưa bệ hạ."


 

Khi tôi dâng con dao về phía Theodore, hắn ta nhướng mày như thể hắn ta không thích điều gì đó.


 

 “Hừ …….”


 

Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, không muốn lấy con dao găm mà tôi đưa cho. Hay chính xác hơn là nhìn vào mái tóc bị cắt kém đáng yêu của tôi.

Cuộc đối đầu kéo dài một lúc, và cánh tay tôi gần như tê dại.


 

 “….”

Tôi lén mở mắt ra và nhìn trộm hắn.

Hắn đã mất đi nhân cách cùng với trí nhớ của mình, nhưng khuôn mặt đẹp trai của hắn vẫn như cũ. Đột nhiên, tôi nhớ lại những gì một người đàn ông ngông cuồng đã nói khi khen ngợi hắn ta.


 

[Theodore xinh đẹp! Kho báu rực rỡ nhất của Hoàng gia Albrecht! Phước lành của các vị thần sẽ đến với hắn ta!]


 

Mái tóc đen của hắn có màu sắc mê hoặc như bất kỳ đêm đông cô đơn nào, và đôi mắt vàng như ánh mặt trời, giống như viên ngọc quý nhất trên đời.

Các đường nét của hắn ta đẹp như điêu khắc, như thể hắn ta được tạo ra bởi Nam Thần của thần thoại cổ đại. Cơ thể hắn hoàn hảo, ẩn dưới bộ y phục khổ hạnh của hắn.

Dù sao thì hắn cũng là người đàn ông đẹp nhất trên lục địa.

Tôi yêu khuôn mặt hoàn hảo và thân hình rắn chắc của Theodore.

Nhưng điều tôi thực sự yêu thích không phải là vẻ ngoài hoàn hảo của hắn, thứ sẽ mãi mãi lưu giữ hắn trong lịch sử, mà là tính cách tốt bụng và trong sáng của hắn.

Theodore là một người luôn ấm áp như gió xuân.

Hắn tốt với mọi người và hồn nhiên như một đứa trẻ.

Tất nhiên, vào ban đêm, hắn ta hơi giống một con thú dữ, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng.

Đúng vậy, ngay từ đầu Theo đã không như vậy.

Tôi nghĩ đến nụ cười tỏa nắng ấm áp mà hắn đã từng cười với tôi cách đây không lâu, lại phải gồng mình lên.


 

"Ta không thích nó."


 

Với một giọng nói có vẻ không vui ghê gớm, hắn ta tiến lại phía tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ và căm thù.


 

“Ta sẽ không bao giờ nhầm một con bọ như vậy với bất cứ thứ gì khác….”

Một lời chửi thề khủng khiếp thoát ra giữa môi hắn.


 

Nó như một tác phẩm di cảo, được sáng tác bằng tâm hồn của một nhạc sĩ lừng danh.

Giai điệu đẹp đến nỗi nếu nghe một lát, bạn sẽ không thể nhận ra đó là những câu chửi thề.

Đã có lúc hắn ấy thì thầm lời yêu tôi bằng giọng nói tuyệt vời đó.


 

"Người không nghe ta nói gì ư?"


 

Khi tôi bịt chặt tai, nghĩ rằng tôi không thể nghe thấy tiếng chửi thề của hắn ấy, hắn ấy lại mở môi.


 

"Hãy biến khỏi tầm mắt của ta ngay bây giờ."


 

Hắn ta nhìn tôi nghiêm khắc, giận dữ và ra lệnh sa thải.


 

“Tôi xin lỗi, Bệ hạ.”

Đó là lỗi của tôi khi đứng nhìn và không nghe hắn ta nói, vì vậy tôi vội vàng xin lỗi và bỏ đi.


 

Trên đường trở về phòng của mình.


 

Cổ tay sạch sẽ không có vết thương nào còn đau nhói hơn má trái đầy máu.

Tôi nghiến răng và bước ra ngoài, đám hiệp sĩ đang xì xào ngoài hành lang kéo đến chỗ tôi.

"Ngài có sao không, Ngài Yves?"

“Thấy chưa, tôi đã nói gì? Tính cách của Bệ hạ có chút… ”

“Không chỉ một chút, mà là rất nhiều…”

“Đó là rác…”

“Nhân cách bị hủy hoại….”

“Không thể chấp nhận được …”

“Hắn là một bạo chúa không thể thay thế trong lịch sử…”

“Tương lai của Albrecht…”


 

Cuộc nói chuyện thì thầm chủ yếu là những nhận xét xấu xa về nhân cách của Theodore.


 

"Không."

Tôi nói với một giọng điệu dứt khoát.

“Bệ hạ không khỏe. Đó là lý do tại sao.”


 

Đúng, đó là vì hắn ta bị ốm rất nặng.

Hắn ta ngã ngựa và bị thương ở đầu.

Khi hồi phục và lấy lại trí nhớ, hắn ta sẽ trở lại hiền lành như xưa.


 

"Vì vậy, đừng nói chuyện bất cẩn về Bệ hạ."


 

Đừng nói xấu Theo của tôi trước mặt tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào họ và cảnh báo họ một cách gay gắt.


 

Nhưng bất chấp sự bảo vệ và tin tưởng tuyệt đối của tôi, trí nhớ của Theodore đã không quay trở lại.

Hắn ta tiếp tục bức hại tôi và làm tổn thương tôi bằng giọng nói tàn nhẫn ấy.

“Cô thật ngoan cố. Liệu cô có thể chịu đựng được bao lâu nữa?”


 

 Phải, liệu rằng tôi có thể chịu đựng được bao lâu nữa?

Theodore vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm tôi dù đã mười năm trôi qua. Cuối cùng, hắn ta tìm thấy tôi sống không bằng chết.

Tôi không thể ước tính được mười năm của hắn ấy, nhưng tôi biết rằng những tháng ngày tôi chờ đợi trí nhớ của hắn ấy chỉ là thời gian ngắn ngủi so với những ngày hắn ấy dành để tìm kiếm tôi.


 

Vì vậy, tôi có thể tiếp tục chờ đợi lâu hơn. Cho đến khi Theo của tôi sẽ nhớ lại tôi. Vết sẹo trên má tôi mà hắn ấy để lại hôm trước mờ nhạt và không biến mất.


 

Mọi người đang làm lớn chuyện đó thay cho tôi, tự hỏi phải làm gì, nhưng tôi không quan tâm. Chỉ có một điều khiến tôi lo lắng.


 

Theodore, người đàn ông thực sự tốt bụng đã đau đớn vì những vết thương nhỏ của tôi thay vì tôi. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta khóc khi nhìn thấy điều này một khi hắn lấy lại trí nhớ?


 

Chính là nó.

Đó chính là tất cả những gì tôi khó chịu.

 “Ta đã bảo là không được xinh đẹp. Ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô. "


 

Không sao đâu.


 

 "Cô sẽ trông xấu xí như thế nào?"


 

Không sao đâu.

“Nhìn cô thật khiến ta phát ngán. Ta ước gì cô sẽ biến mất mãi mãi.”


 

 Tôi không thể chịu được nữa.


 

 “Theo…!”

Tôi ngẩng đầu lên trước giọng nói mà tôi chợt nghe thấy.

“Theo” là biệt danh mà chỉ tôi mới có thể gọi hắn.

Nhưng bây giờ có một người phụ nữ khác ngoài tôi gọi hắn bằng cái tên đó. Hắn đang sánh bước bên một người phụ nữ khác.

Hắn ấy nhìn người phụ nữ với ánh mắt và nụ cười mà hắn ấy chỉ thể hiện với tôi.

 

Đây là…….

Đau quá ……


 

Hắn nở một nụ cười dịu dàng khi nhìn người phụ nữ đó một cách âu yếm.


 

Không.

Xin đừng nhìn cô ấy như vậy.

Hãy nhìn em.

Em ở ngay đây, Theo.


 

 Tôi rất muốn Theodore nhìn lại tôi, nhưng điều này hoàn toàn là không thể nào.


 

 [Ta không dại đến mức không thể nhớ đến người phụ nữ mình yêu. Bất kể nàng trông như thế nào, ta vẫn sẽ nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.]


 

 Đó là những gì hắn đã nói với tôi khi chúng tôi gặp lại nhau.


 

Hắn đang vuốt ve má của người phụ nữ với một cách trìu mến và dần dần nghiêng đầu về phía cô.

Khoảnh khắc khi môi hắn chạm vào trán người phụ nữ đó.


 

"Hahha."

Một tiếng cười vui vẻ bật ra.

Theodore cười với cô ấy, như thể cô ấy rất đáng yêu.

Hắn ta vòng tay qua đầu người phụ nữ và để lại vài nụ hôn thắm thiết trên đó. Cổ tay đáng lẽ không bị đau của tôi lại nhói lên vì nụ cười quyến rũ mà hắn dành cho người phụ nữ khác.

Tôi cúi đầu nhìn cổ tay sạch sẽ của mình. Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, Theodore đang để lộ ra đôi mắt quyến rũ đó, và tôi biết chính xác hắn có đôi mắt đó vào khoảnh khắc nào.

Không giống như lúc nãy, bầu không khí căng thẳng hơn một chút và người phụ nữ kiễng chân về phía anh.

Tôi không dám nhìn thêm nữa.

Ngay trước khi họ hôn nhau, tôi đã quay lưng lại.

Tôi không thể chịu đựng được nữa.


 

****


 

Tôi đã phải thừa nhận điều đó ngay bây giờ.

Theodore mà tôi yêu thích trong quá khứ sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Người đàn ông nhìn tôi đầy khinh bỉ mỗi khi gặp tôi không phải là người đàn ông tôi yêu ngày xưa.


 

[Người đã có thai.]


 

Nếu không nhờ lời bác sĩ, tôi có thể đã đợi trí nhớ của anh ấy quay trở lại lâu hơn một chút.

Nhưng nếu tôi cứ thế này, người phụ nữ đó sẽ giết tôi.

Cô ấy sẽ giết tôi và đứa con trong bụng mất.

Sẽ không quá tàn nhẫn khi chết vì vị hôn thê của người đàn ông đã thầm yêu mình sao?

Vì vậy, tôi sẽ từ bỏ tình yêu đó trước.


 

 “Không, mình không phải là người buông bỏ tình yêu. Là chàng đã để nó biến mất trước, Theodore.”


 

Không còn dấu vết tình yêu của chúng tôi ở bất cứ đâu.

Chỉ có một.

Ngoại trừ một dấu vết nhỏ sẽ biến mất cùng tôi.

Tôi vuốt ve cái bụng dưới phẳng lì của mình mà không tin rằng mình đã có một đứa con.


 

“Mình vẫn không cảm thấy gì cả ………”

Tôi sẽ đi ngay bây giờ.


 

Hai ngày sau, trước khi lễ đính hôn của họ bắt đầu.

Hắn ta đã ra lệnh cho tôi hộ tống người phụ nữ tới lễ đính hôn, nhưng tôi sẽ không làm điều đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi hơi tức.

Trước khi hắn nói hắn không muốn tôi cầm kiếm nữa.


 

“Và sau khi hắn nói vậy, hắn lại muốn mình mang kiếm một lần nữa cho người phụ nữ đó sao? Hắn quả là một bạo chúa…”

Tôi vừa thốt ra một câu chửi thề thô bạo. Đột nhiên tôi lo lắng rằng đứa con trong bụng sẽ nghe thấy nó.


 

“Không có gì đâu, con yêu. Con đã nghe nhầm rồi. Hãy quên hết những lời lẽ không hay nhé!”

Tôi sờ nhẹ vào bụng dưới của mình và cuối cùng để lại cho hắn ta một bức thư ngắn đầy tức giận.


 

<Tạm biệt, Bệ hạ.

Sẽ không còn ai làm chàng phật lòng nữa.

Hãy coi nó như một món quà đính hôn.

Chàng trông giống như X khi chúng ta gặp nhau, và chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau thêm lần nào nữa.

Chúc chàng may mắn, khỏe mạnh và hạnh phúc. >


 

Tôi ngừng viết và nhìn chằm chằm vào các chữ cái trên giấy. Tôi đã phải lớn lên giữa những hiệp sĩ tồi trong mười năm qua, và tôi chưa bao giờ là người phải kìm chế vì tôi không thể nói bất cứ điều gì xấu.

Tôi lo lắng rằng nếu hắn ta nhìn thấy điều này sẽ tức giận và đến giết tôi mất…


 

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."


 

Dù sao thì tôi cũng sẽ không gặp lại hắn ta mãi mãi. Hiệp sĩ thân cận của Hoàng đế, Yves Llewellyn, sẽ chính thức trở thành một người đã chết. So với tất cả những gì hắn ta đã làm với tôi, tôi không hối tiếc khi rời đi. Vì vậy, tôi lại nâng cây bút máy lên.


 

 <Nhân tiện, chàng có biết điều này không?

Chàng có khuôn mặt giống chữ X nhất.>


 

Tôi viết nguệch ngoạc thêm hai câu nữa mà không tiếc lời mà rời xa hắn.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.