Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 11

Trái ngược với khuôn mặt tươi cười, đôi mắt của Theodore nhìn Katarina lạnh lùng như thể anh đang đối phó với một vật vô tri vô giác. 

"Tất nhiên, Yves Llewellyn là quá nhiều so với cái giá là cuộc sống của cô."

Giữa sự kinh ngạc của tất cả mọi người, chỉ có Theodore thì thầm với giọng uể oải.


 

“Ha, làm ơn tha cho tôi…!”

Không thể chịu đựng được ý định giết người trần trụi của Theodore, Katarina đã khóc và cầu xin sự sống của mình.


 

“Tôi, tôi giao ra Yves Llewellyn, vì vậy…”

Cô ta thở hổn hển lục tìm trong túi, một tập tài liệu bị mê hoặc bởi sự phục tùng xuất hiện.


 

 "Cô ấy luôn mang theo thứ đấy sao?"

Như thể chờ ngày giao cho ai đó bất cứ lúc nào, tôi hơi bối rối khi nhìn thấy tài liệu hiện ra ngay.

Làm thế quái nào mà cô ta lại mang theo thứ đó bên mình mọi lúc để đày đọa tôi nhiều hơn thế?


 

"Hừm."

Theodore từ từ rút kiếm.

Trong tài liệu chủ nô mà Katarina trình bày, có dấu vân tay của tôi nói rằng khi tôi còn nhỏ, tôi đã bị Rudolph bắt.


 

Vào thời điểm tài liệu được giao cho Theodore, tên của chủ sở hữu đã được đổi thành tên của anh ta. 

Katarina, người luôn mong muốn có được vị trí Hoàng hậu, cuối cùng đã nhận ra cuộc sống của chính mình là một "cái giá hợp lý" hơn tất cả khi đối mặt với nỗi sợ hãi cái chết.


 

"Vậy thì bây giờ mình ..."

Tôi nhìn tài liệu chủ-nô phấp phới trên tay Theodore.


 

"Mình sẽ trở thành người hầu của Theodore sao...?"

Đó là khi tôi nghĩ như vậy.


 

Roẹt ~

Tờ giấy mỏng bị xé toạc trên tay anh và mất dạng.


 

"Lyndon."

"Vâng, thưa bệ hạ."


 

Lyndon nhanh chóng hiểu ý, cuối xuống nhặt những mảnh giấy bị rách.

"Đốt nó đi."

"Rõ."

Người đàn ông gật đầu và lùi lại.


 

Tôi đứng ngây ra, có phần bàng hoàng, quan sát toàn cảnh.

Tài liệu chủ nô đã đè ép tôi bấy lâu nay đã biến mất một cách dễ dàng như vậy.


 

"Tại sao…?"

Tôi không biết vì sao một câu hỏi đáng xấu hổ như thế lại thốt ra từ miệng tôi.


 

Vào lúc đó, Theodore nhìn lại tôi và mỉm cười.

Khuôn mặt đã đe dọa Katarina một cách ác độc cho đến lúc trước rất gọn gàng và dịu dàng khiến tôi tự hỏi liệu đó có phải là một lời nói dối hay không.


 

“Ta không bắt anh làm nô lệ, Yves Llewellyn.”


 

Thình thịch!

Tim tôi đập thình thịch trước những lời đó.


 

“Bây giờ không còn gì cản trở nữa. Anh sẽ theo ta chứ?"

"Ah…… "


 

“Hmm, anh biết đấy, nếu anh không đến, anh sẽ bị buộc tội ám sát hoàng đế. Tất nhiên, đây là một tội trạng rất nghiêm trọng ”.

“…”


 

Theodore đe dọa tôi bằng một khuôn mặt rất nhân từ.

Và trước lời đe dọa đó, đầu tôi từ từ di chuyển lên xuống.

Rốt cuộc, không còn lựa chọn nào nữa, phải không? Đó là một lời mời đe dọa của bạo chúa.


 

Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Theodore ngay lập tức nở rộ trước câu trả lời khẳng định của tôi. Nhưng tôi không thể cười và quay lại nhìn Benjamin. Biểu hiện của anh ấy không tốt.


 

 


 

“Benjamin, tôi nghĩ tôi sẽ phải tuân theo Bệ hạ.”

"Anh nhất định phải đi à?"


 

"Tôi e là……"

"Được rồi."

Benjamin gật đầu, nhếch mép khó xử.


 

“Dù đến Hoàng cung, hãy giữ gìn sức khỏe. Ta sẽ sớm ghé thăm anh."

"Ừm, cảm ơn. Anh cũng nên cẩn thận."

Chia tay Benjamin, tôi thận trọng tiếp tục.


 

Đó là một lời đề nghị đột ngột mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng mặt khác, nó cũng là điều mà tôi hằng mong đợi. Tôi luôn muốn rời xa Ferdinand, nơi lưu lại những ký ức về tuổi thơ u ám của tôi.

Tôi liếc lại Benjamin và Katarina, hai người đang đứng ngây ra, rồi đi theo Theodore.


 

Khi không còn thấy họ nữa, Theodore đột ngột dừng bước.

Rồi anh ấy quay sang tôi và chìa tay ra.

Không nhận ra điều đó, tôi run lên vì giật mình, và những đầu ngón tay dài của anh ấy chạm vào tóc tôi.


 

“Ta xin lỗi, Yves. Anh có ngạc nhiên lắm không?”

Đột nhiên, anh trở lại khuôn mặt thân thiện mà tôi từng biết, mỉm cười nhẹ và vuốt tóc tôi.


 

“Nhưng ta không thể không giúp được. Bởi vì ta muốn đưa anh ra khỏi đó.”

Đột nhiên, đầu ngón tay anh ấy run lên khi anh ấy vò tóc tôi.


 

“Tay ta vẫn còn run …… Anh sẽ nắm tay ta chứ?” 

“….?”


 

Khi tôi ngây người ra, anh ấy nắm lấy tay tôi và đưa tay ra.

Sau đó anh ấy đặt tay vào đó và siết chặt các ngón tay của tôi.


 

“Bởi vì ta sợ máu …….” 

Tôi không thể hiểu được anh ấy trong một khoảnh khắc, vì vậy tôi chớp mắt. Rồi tôi từ tốn hỏi.


 

"Ý ngài là ngài chỉ đang cố tình giả làm bạo chúa?" 


 

Tại sao anh ấy…?


 

“Một chút… Anh có khó xử không?”

Theodore ngượng ngùng đỏ mặt và cụp mắt xuống.


 

“Thật là kỳ lạ, đúng không? Đó là lần đầu tiên ta trông hung tợn như vậy ”.

"Không phải như thế…."


 

Tôi lắc đầu và nhìn anh ta với một biểu cảm không rõ, Theodore nhận ra câu hỏi của tôi một cách muộn màng và cúi gằm mắt.


 

“Ta đã nói rồi, ta có một con mắt rất tốt. Ta rất thích anh."

“Nhưng Bệ hạ chỉ mới gặp tôi gần đây…”

Anh ấy ngập ngừng vì bối rối, nhưng anh ấy cắt lời tôi nhẹ nhàng.


 

"Từ giây phút ta nhìn thấy anh lần đầu tiên."

Vào lúc đó, đôi mắt vàng của Theodore lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.


 

"Ta đã thích anh kể từ đó."

Anh ấy hỏi tôi bằng một giọng nhẹ nhàng khi tôi hít một hơi thật sâu.


 

"Vậy, ta có thể gọi tên anh được không?"

Đột nhiên, một cảnh tượng từ thời thơ ấu của chúng tôi lướt qua khuôn mặt anh ấy.


 

[Ngươi đang làm gì ở đây?]

[Trốn tìm. Còn ngươi thì sao?]

[Săn tìm kho báu.]


 

Theodore trẻ tuổi đã mở to đôi mắt lấp lánh của mình khi được hỏi tôi đang làm gì ……. Cuộc gặp gỡ đầu tiên tôi nghĩ đến và cuộc gặp gỡ đầu tiên mà anh nhớ đến chắc hẳn là những khoảnh khắc khác nhau, nhưng lạ thay, tôi chợt nhớ về chàng trai trẻ trong trí nhớ của mình.


 

"Y-ves." 

Cái tên gồm hai âm tiết nhẹ nhàng êm ái được tạo nên bởi âm điệu chậm rãi khiến lòng tôi nhột nhạt lạ thường.

Anh ấy nhìn tôi cười như đang xin phép, tôi gật đầu lia lịa như bị ma nhập.


 

***


 

* Góc nhìn của Benjamin *


 

Vị hoàng đế đột nhập Ferdinand mà không báo trước, đã cướp đi hiệp sĩ tập sự vô danh với sự liều lĩnh như vậy.

Ban đầu, anh ta không đề cập đến bất kỳ sự đính hôn nào với Ferdinand, và tình trạng của Katarina tồi tệ đến mức cô ấy thậm chí không thể nổi giận.


 

“Trời ơi, tôi phải làm sao đây? Quý cô Katarina…! Tôi cần gọi bác sĩ ngay lập tức! Làm sao một vị hoàng đế có thể làm một điều kinh khủng như vậy ……”


 

“Im đi, đầu ta đang inh ỏi lắm rồi… chúng ta vào đi.”

Katarina ngoảnh đầu nhìn lại nơi mà hoàng đế và Yvonne đã biến mất với khuôn mặt tái nhợt rồi quay đi.


 

Sau đó, Benjamin nhìn chằm chằm vào những vết máu rơi trên sàn nhà. Nhìn dòng máu đỏ ngầu, những ký ức tuổi thơ lại ùa về.

Yves Llewellyn… người đang chảy máu…. Không, Yvonne Chernicia.

Đứa con nhỏ mà người cha đã chết của anh ta đã đánh cắp từ Chernicia.

Khi họ gặp nhau lần đầu, cô ấy đang khóc, co ro trong căn phòng cũ kỹ ở tầng ba với mùi máu tanh.


 

[Tại sao ngươi khóc?]

Khi anh hỏi câu hỏi đó, cô bé ngẩng đầu lên ngạc nhiên. 

 Khuôn mặt của cô ấy lộ ra dưới ánh trăng, đẹp đến ngỡ ngàng.

 


 

Với làn da trắng nõn, mái tóc bạch kim óng ả và đôi mắt xanh lục sáng như ngọc…

Vết máu đỏ tươi trên má. Có mùi của cái chết.

Màu đỏ của máu khiến Benjamin thích thú.



 

Benjamin rất tò mò về cô bé.

Cô ấy cắt tóc ngắn như con trai và mặc một chiếc áo choàng sẫm màu, nhưng nhìn thoáng qua Benjamin đã nhận ra đó là một cô gái.

Căn phòng cũ trên tầng ba, nơi Rudolph thường dùng để kỷ luật Benjamin, không phải là nơi dành cho một cô bé dễ thương như cô.


 

[Hãy trở về nhà của ngươi. Đây không phải là nơi dành cho một cô bé yếu ớt như ngươi.]

Anh ân cần giải thích nhưng đứa trẻ không hề động đậy.


 

Đứa trẻ không nói với Benjamin bằng cách nào mà nó đến được đây, cau mày trả lời khi được hỏi tên.


 

[Yves Llewellyn…]

Ngay khi nghe thấy giọng nói chói tai chìm trong tiếng khóc, Benjamin cảm thấy số phận của mình. Mặc dù biết cái tên đó là giả, nhưng anh lại càng cảm thấy bị thu hút bởi nó. Nó giống như một câu chuyện cổ tích.

Một cô gái nhỏ xuất hiện với mùi máu và là một kẻ dối trá từ đầu đến chân.


 

‘Máu của ngươi có vị gì? Ta chắc chắn rằng nó sẽ rất ngọt ngào. "


 

 Giống như những giọt nước mắt nhỏ làm ướt khóe mắt khi bạn khóc, thật ngây

ngất. Yves Llewellyn bé bỏng của ta…


 

Kể từ đó, Benjamin đến gặp đứa trẻ mỗi ngày và chăm sóc cho cô bé. Và không lâu sau đó anh đã tìm ra tên thật của cô.


 

[Con tàu gần như bị thương.]

[Nhưng thật nhẹ nhõm. Đó là một điều tốt cho chúng ta, vì chúng ta đã nhận thấy trước và bảo vệ ‘kim khí’ và phong làm hoàng đế trong tình trạng đó]


 

Benjamin tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa cha mình là Rudolph và dì của mình, Hoàng hậu Margaret.


 

[Bên cạnh đó, chúng ta có đứa con ngoài giá thú của Chernicia. Nếu chúng ta sử dụng đứa trẻ đó như một vật hy sinh….]

Chernicia?

Chỉ có một đứa con ngoài giá thú của Chernicia đã tuyệt chủng.


 

Yvonne Chernicia.

Một cô gái nhỏ nhắn, bất lực, nhưng xinh xắn.

Anh ta phải làm gì để có được đứa trẻ đó?

Anh cho cô thức ăn để cô không bị đói, và cho cô uống thuốc để cô không bị ốm.

Anh hát ru cho cô nghe để cô không gặp ác mộng và nắm chặt tay cô lúc đang say ngủ.

Anh ở bên cạnh cô cho đến bình minh để không ai có thể làm tổn thương cô.

Anh nói với cô một cách kiên nhẫn rằng đừng từ bỏ ý chí sống. Đối với một người ít nói như Benjamin, đây quả là một nhiệm vụ rất khó khăn.


 

Anh tìm đến những người cũng là hiệp sĩ tập sự đã hành hạ cô gái nhỏ và tàn sát họ không thương tiếc. Cuối cùng, anh ta đã giết cha mình và thậm chí giết cả Hoàng hậu Margaret. 

Việc Theodore trở thành hoàng đế nằm ngoài kế hoạch của anh.

Nhưng nếu anh ấy biết rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo hướng này, anh ấy cũng sẽ giải quyết vấn đề đó.


 

"Leobrante bị xé xác và bị giết." (* Theodore đến từ Leobrante)

Trái ngược với sự thô tục dữ dội mà anh ta chứa đựng, giọng điệu truyền qua môi anh ta hoàn toàn vô nghĩa.


 

“Ngươi có được vị trí đó là nhờ ta, nhưng ngươi không biết ơn, ngược lại còn báo đáp ta như kẻ thù ……” 


 

Rắc.

Benjamin chậm rãi chớp mắt trong sự hoài nghi, âm thanh của xương va vào nhau từ bàn tay đang nắm chặt của anh.


 

“Người ta không biết rằng Hoàng đế Theodore có quen biết với thanh kiếm trẻ của Chernicia…”

Benjamin cắn chặt môi dưới một cách đau đớn, và đôi mắt anh ấy nheo lại một cách lạnh lùng. Cách mà Theodore nhìn Yvonne khiến anh không khỏi bận tâm.


 

Đôi mắt đó…… Nó tương tự như cách anh ấy nhìn cô.

Không khó để tìm ra nguyên nhân mà cả hai gặp lại nhau. Sau chuyến thăm của hoàng đế ngày hôm qua, năng lượng của người đàn ông đó đã tỏa ra từ cổ tay cô ấy một cách khó tin.


 

 "Không, Yves."

Một giọng nói trầm thấp, mơ hồ thì thầm như thể trong một giấc mơ.


 

“So với những gì ta đã làm vì em, ta không thể để em bỏ rơi ta như thế này. "

Như thể anh đang tẩy não mình, giọng anh như bị bóp nghẹt.


 

“Ta sẽ đưa em trở lại một lần nữa. Hãy đợi ta”

Khóe mắt của Benjamin co lại và cong lên.



 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.