Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 14

Tôi sững sờ trước những lời nói của Theodore.

Đẹp…


 

Nghĩ lại, trước đây anh ấy cũng từng nói một câu tương tự.

[Em là điều đẹp nhất mà ta từng thấy, Yvonne.]


 

Anh ấy có nói điều đó với mọi người không?

Nhưng bây giờ tôi đã ăn mặc như một người đàn ông. Vì thế….


 

“Anh có đôi mắt xinh, chiếc mũi xinh, đôi môi xinh, đôi tay xinh….”

Theodore cười rạng rỡ và nắm chặt tay tôi.

Tôi liếc nhìn cảm giác khớp ngón tay dày giữa các ngón tay, rồi lại ngẩng đầu lên.


 

Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, tôi há hốc mồm.

“Đừng giễu cợt tôi… Bệ hạ.”


 

“Hừm…”

“Xinh đẹp không hợp với tôi. Tôi, tôi là một người đàn ông… ”

Khi phản đối như vậy, tôi hơi lắp bắp.

Sau đó anh ấy nghiêng đầu sang một bên và hỏi tôi.


 

"Vậy thì ta nên nói gì?"

Mỗi lần chớp mắt, hàng mi dài của anh ấy từ từ rung lên.

Tôi lại một lần nữa không thốt nên lời trước vóc dáng tuyệt đẹp mà không ai có thể phủ nhận được.


 

Tôi nhận ra một lần nữa.

Đàn ông đó cũng có thể đẹp…


 

"Lễ nhậm chức của anh sẽ bị hoãn lại một thời gian."

Theodore ngay lập tức thay đổi chủ đề.


 

“Ta đang có rất nhiều việc ở Hoàng cung, vì vậy ta không thể đảm nhận thêm một công việc nào nữa. Anh sẽ không thất vọng, phải không? ”

Và tôi, người đã chìm trong giấc mơ, nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện khó xử lúc nãy và đáp lại một chủ đề mới.


 

“Không, thưa bệ hạ. Ngài đưa tôi đến đây là quá đủ rồi… .À, ý tôi là, nếu tôi vẫn còn ở đó, tôi sẽ là một hiệp sĩ tập sự cho đến hết phần còn lại của cuộc đời mình….”

Anh ấy cười với tôi.


 

“Ta rất vui vì anh đã nói điều đó, Yves.”

Trong suốt cuộc trò chuyện, anh ấy vẫn luôn sờ soạng đôi tay của tôi. Sự đụng chạm khiến tôi cảm thấy buồn ngủ một cách kỳ lạ, nên tôi lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.


 

*****

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã nằm cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng làm việc của anh ấy. Khi tôi đứng dậy, chiếc áo choàng mà Theodore mặc lúc nãy tuột khỏi người tôi.


 

"Hơ…."


 

Theodore đã đi đâu mất. Tôi nhận ra rằng mình đã mắc sai lầm khi quên nhiệm vụ hộ tống hoàng đế.

Trong khi đó, tôi cảm kích vì sự quan tâm mà anh ấy đã dành cho tôi, nên tôi nắm chặt lấy áo khoác của anh ấy và vội vã bước ra ngoài. Các hiệp sĩ ở hành lang tìm thấy tôi và lao vào.


 

"Ngài có sao không, Ngài Yves?"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"


 

"Ý các anh là gì?"

Khi tôi ngạc nhiên hỏi, họ thở phào nhẹ nhõm khi rà soát khắp cơ thể tôi.


 

"Hoàng đế đã đi ra một mình, vì vậy chúng tôi cứ nghĩ rằng anh đã phạm phải sai lầm gì đấy."

“Chúng tôi lo lắng rằng có điều gì đó lớn đã xảy ra bởi vì Ngài Yves đã làm xáo trộn tâm trí của Bệ hạ.”


 

"Tôi rất vui vì anh vẫn còn sống."

"Cho dù như vậy, bệ hạ vẫn giữ chặt mà không chịu buông tha cho anh?"


 

“Ngài luôn có thể cho chúng tôi biết sự thật, Ngài Yves.”

Giữa những lời bàn tán đổ dồn về phía Theodore, tôi nhớ đến khuôn mặt buồn bã của anh ấy khi anh ấy đang cô đơn trên ghế của hoàng đế một lúc trước.


 

Họ thậm chí còn không biết Theodore tốt bụng như thế nào, và họ đã xúc phạm cấp trên của họ như vậy.

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được và lên tiếng.


 

“Bệ hạ không phải như vậy. Vậy nên mọi người đừng bàn tán về ngài ấy nữa! ”

Tôi hét lên mạnh mẽ, và tôi nghe thấy tiếng bước chân từ cuối hành lang.

Các hiệp sĩ nhận ra chủ nhân của bước chân nên đồng thời trở nên im lặng.


 

Không ai khác chính là Theodore, người bước đi với nụ cười thoải mái.


 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Yves?"

Anh ấy đảo mắt nhìn xung quanh và hỏi tôi.


 

“Không, thưa bệ hạ. Không có gì."

Khuôn mặt của tôi vừa hung dữ với các hiệp sĩ trước khi Theodore xuất hiện bây giờ có lẽ hơi đỏ.


 

“Tôi chỉ đang đi dạo.”

Vì vậy, cảm giác nóng mà tôi cảm thấy lúc này có lẽ không phải vì khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đang nhìn tôi ngay trước mặt.


 

"Đi với ta."

Tôi gật đầu với lời đề nghị và đi theo anh ấy. Trên đường đi, tôi không quên ngoái lại và bắn những ánh mắt cay đắng về phía những người đang đàm tiếu về anh.

Khi tôi theo Theodore ra khỏi tòa nhà, bầu trời trở nên tối sầm. Sau vài bước sau Theodore, tôi nhận ra mình đang ở đâu.

Chính là khu vườn nơi chúng tôi đã hẹn nhau từ lâu.


 

[Từ bây giờ, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây mỗi ngày vào lúc hai giờ chiều. Không có Ernst, chỉ có ngươi và ta.]


 

Trong phút chốc, những ký ức về tuổi thơ tràn về trong tôi, tôi đứng ngồi không yên rồi chạy theo anh.

Nhưng anh ấy đột ngột dừng bước và quay lại nhìn tôi. Rồi anh ấy cài một bông hoa lên tóc tôi.


 

"Thật đẹp."

Trước những lời đó, mặt tôi nóng bừng.


 

“Tôi đã nói với Bệ hạ trước đó, từ‘ xinh đẹp ’không phải dành cho tôi….”


 

"Thật sự rất đẹp."

Tôi đã cố gắng nói với anh ấy rõ ràng hơn một chút, nhưng Theodore không nghe tôi và chỉ nói những gì anh ấy muốn nói.

Bằng một giọng nói chắc nịch và êm dịu đến mức tôi không còn dám đáp lại.


 

“….”

“….”

Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Cái nhìn của Theodore nhìn tôi đặc biệt sâu sắc và trìu mến.

Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa xinh xắn trên cây hoa rơi xuống.

Theodore đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể anh ấy bị mắc kẹt ở đó.


 

Nụ cười dần biến mất trên hai đôi mắt cong tròn.


 

"Yves." 

Anh ấy kéo dài tên tôi.

Đáng lẽ tôi phải trả lời, nhưng kỳ lạ là không có giọng nói nào phát ra.

Sau đó, khuôn mặt của Theodore từ từ nghiêng về phía tôi.

Ah!

Không nhận ra điều đó, tôi nhắm mắt lại.

Thình thịch, thình thịch. 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tim tôi đập loạn xạ.

Khi tôi nhấc mí mắt lên, có một bàn tay bất ngờ ở đặt trên đầu, anh ấy đang vuốt tóc tôi.


 

"Hoàng đế bệ hạ….?

Anh ấy tiến lại gần tôi như để hôn tôi, nhưng anh ấy đã vò tóc tôi như vậy, và lùi lại một lần nữa.

Rồi anh ấy cười với tôi.


 

"Một vài cánh hoa đang rơi trên đầu anh nên ta đã nhặt chúng xuống."

Nhưng không có cánh hoa nào trên tay anh cả.

Anh ấy cười với tôi bằng cách cong đôi mắt thật đẹp.

Khuôn mặt của anh ấy phản chiếu dưới ánh trăng thật quyến rũ và mê hoặc, giống như những nàng tiên trong truyền thuyết xưa.

Chỉ có khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của anh giữa những cánh hoa rơi trước mặt tôi là khắc sâu trong đầu tôi.


 

***

Tôi không thể thoát ra khỏi cảm giác của ngày hôm đó trong một thời gian dài. Nếu tôi thả lỏng suy nghĩ trong giây lát, tôi lại nhớ đến khuôn mặt tươi cười của anh ấy.

Sai lầm trở nên thường xuyên hơn.


 

"Đó không phải là những gì anh nên ăn."

Như thường lệ, tôi đang ngồi trên ghế sofa và ăn bánh quy. Sau đó, tôi cúi đầu trước lời nói của Theodore.


 

"Ư!"

Sau đó, tôi giật mình khi nhận ra mình đang nhai những bông hoa trong bình thay vì những chiếc bánh quy.


 

“Bánh không ngon sao, Yves? Hay hoa có vị hấp dẫn hơn?”

Theodore đến gần tôi với một tiếng cười khúc khích.


 

"Chà, thật tệ. Có lẽ ta cần phải gọi đầu bếp và mắng mỏ anh ta vì đã phục vụ những chiếc bánh quy tệ hại như vậy. Ta có nên chặt đầu anh ấy và tặng nó cho anh như một lời xin lỗi không?”


 

"Ngài đang nói gì vậy?"

Tôi sực tỉnh lại, tái mặt trước câu nói đùa. Lần đầu tiên tôi hoang mang vì những trò đùa này, và anh ấy sẽ nói rằng anh ấy nói như vậy chỉ để trêu chọc tôi.


 

“Tất nhiên đó là một trò đùa, Yves. Không đời nào ta lại làm thế.”

Anh cười nhẹ và đưa tay về phía tôi.


 

"Có thứ gì trên môi anh."

“…!”

Đầu ngón tay dày nhẹ nhàng mơn trớn môi tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã không thể cử động và dường như đóng băng. Sau đó, anh ấy lấy những cánh hoa ra khỏi môi tôi và vẫy chúng trước mặt tôi.


 

Một cảm giác xấu hổ lan rộng trên mặt tôi. Thấy vậy, anh ấy cười rạng rỡ như có vẻ thích thú với phản ứng của tôi.

Tôi đã không thể ở lại đó thêm một giây nào nữa, vì vậy tôi đã kiếm cớ để rời đi một lúc và nói rằng tôi có một số việc phải làm.

Nếu anh ấy bớt đẹp đi một chút, tôi đã không trông ngu ngốc đến vậy.


 

'Làm sao một người có thể cười đẹp đến vậy?'

Tôi bước đi vu vơ, nhớ lại gương mặt tươi cười của anh giữa những cánh hoa ngày ấy.

Tôi muốn chạy trốn để tránh anh, nhưng tôi không biết nhiều về Hoàng cung ngay từ đầu.

Sau đó, tôi đặt chân đến chính khu vườn mà tôi đã đi dạo cùng anh ấy chỉ vài ngày trước.


 

“Mẹ kiếp!”

Nhận ra rằng đó là một lựa chọn tồi, tôi đã chửi bới.

Đó là khoảnh khắc tôi thở dài thườn thượt, nghĩ rằng mình phải quay lại như thế này.


 

Sột soạt-

Khi tôi quay lại theo tiếng cỏ xào xạc, tôi thấy một người đàn ông trẻ tuổi vừa xa lạ vừa quen thuộc dừng lại trước mặt tôi và nhìn tôi.


 

"Ahh!"

Mái tóc vàng bạch kim sáng lấp lánh dưới ánh nắng, và lông mày hơi nhếch lên giống một con mèo. 

Tôi nhanh chóng nhận ra anh ta là ai.

Chao ôi, Ernst.

Vị cứu tinh độc ác của tôi, người đã cứu tôi và bỏ tôi xuống địa ngục.

Một kẻ nói dối đã nói rằng anh ta sẽ đến đón tôi, nhưng không thể giữ lời hứa của mình.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 14
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.