Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 15

“Ngươi là… Yvonne, phải không?”

Ernst hỏi với vẻ mặt tái mét. Đột nhiên sau đó anh ấy bắt đầu sụt sùi.

Nhìn Ernst khóc lóc buồn bã vì không thể đến gần tôi, tôi thậm chí không thể thoát ra khỏi nỗi uất ức cũ của mình.


 

“Ta xin lỗi, ta xin lỗi, Yvonne. Ta đã hứa với ngươi…”


 

"Đừng khóc nữa, kẻ nói dối."

Tôi quát lên bằng mọi uất ức suốt ngần ấy năm qua.

Thay vì bảo anh ấy đừng khóc nữa, tôi chỉ đứng nhìn. Anh ấy luôn khóc rất nhiều, kể cả trước đó và bây giờ.

Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy rung rưng khi tiếp tục nhìn anh ấy khóc.

Tôi không muốn khóc, vì vậy tôi lạnh lùng nói.


 

 "Ta không phải Yvonne."

“Nhưng ngươi là Yvonne Cher …”

Tôi lấy tay che môi Ernst khi anh ấy chuẩn bị gọi tên thật của tôi.


 

"Cẩn thận đi. Nếu ngươi gọi sai tên ta, ta sẽ chết đấy ”.

Nghĩ rằng lời cảnh báo của tôi là một lời đe dọa, Ernst nấc lên và mở to mắt.


 

“Yves Llewellyn. Đó là tên của tôi."

"Ồ ồ….… .."

Ernst gật đầu lia lịa.

Không cần phải giải thích chi tiết về lời nguyền của Rudolph.

Bản thân cái tên Chernicia đã bị cấm kỵ trong một thời gian dài.

Bình tĩnh lại một chút, tôi và Ernst ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ và kể lại chuyện cũ.

“Hic, hic, ta định gặp ngươi….”

Anh ta nói rằng anh ta đã nhiều lần cố gắng đến gặp tôi, nhưng đều bị Hoàng hậu Margaret và Rudolph Ferdinand ngăn cản.


 

"Ta đã luôn nghĩ về ngươi."

"Ngươi sẽ đính hôn với Katarina sao?"


 

"Làm sao ngươi biết điều đó? Đó không phải là điều ta muốn! Họ nói rằng nếu ta đính hôn, họ sẽ cho ta gặp ngươi. "

Đột nhiên, mặt anh ta tối sầm lại.


 

“Nhưng sau đó, đột nhiên, mẹ ta và chú Rudolph đều ra đi cùng lúc, và không có đính hôn, và sau đó…”

Sau cái chết đột ngột của Hoàng hậu Margaret và Rudolph Ferdinand, Ernst mất đi sự ủng hộ của ông, và Theodore đã nhanh chóng trở thành hoàng đế.


 

Mặc dù Ernst không tham lam ngai vàng và Theodore chẳng hề cảm thấy bị đe dọa bởi Ernt nhưng Ernst vẫn phải bị giám sát mọi hành tung vì chỉ riêng sự tồn tại của anh ta đã là mối nguy hiểm với Theodore.


 

"Không sao đâu. Tất cả đã là quá khứ. "

Tôi mỉm cười và chuyển chủ đề.


 

“Ta khá bất ngờ khi ngươi vẫn nhận ra ta đấy. Ngoại hình của ta đã thay đổi rất nhiều…”

Vừa lẩm bẩm vừa vuốt ve mái tóc bạch kim đã được cắt ngắn, tôi chợt thấy hơi cay đắng.

Theodore hoàn toàn không nhận ra tôi …….

"Không đời nào ta lại không thể nhận ra ngươi."

Lúc tôi cười và chia sẻ chuyện cũ với Ernst.


 

“Ta đã lo lắng khi phát hiện em trai mình đột nhiên biến mất.”

Một giọng nói sắc như gươm xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.


 

"Hoàng đế bệ hạ…?"

"Anh trai….!"

Tôi và Ernst bật dậy cùng lúc.

Theodore đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị mà tôi chưa từng thấy trước đây.


 

“Anh rất lười biếng. Bỏ nhiệm vụ trong giờ làm việc và đi chơi với người lạ”.

“Bệ hạ, đó là…”


 

"Đi theo ta."

Tôi đang cố gắng bào chữa, nhưng Theodore đã quay đi trong sự tức giận mà không cho tôi cơ hội.


 

“….”

“….”

Suốt con đường đến cung điện của anh ấy, chẳng ai trong chúng tôi nói một lời nào cả. Theodore có vẻ rất tức giận.


 

"Anh đã làm gì ở đó?"

Tôi có gặp rắc rối vì bỏ bê công việc của mình không?

Anh bồn chồn nhìn tôi, với đôi mắt lạnh lùng, cứng rắn.

Tôi đã rất buồn trước ánh mắt xa lạ và giọng nói lạnh lùng của anh ấy, đến nỗi lần đầu tiên tôi bật khóc vì đau khổ kể từ khi gia đình tôi mất.


 

“Hức…”

Ngạc nhiên trước tiếng khóc lặng lẽ của tôi, người đàn ông Theodore bỗng nhiên trở nên lúng túng.


 

“Ồ, đừng khóc, Yves. Ta không cố ý làm anh khóc…. ”

Ngay cả khi tôi cố gắng lấy sức để không khóc, nước mắt vẫn tiếp tục chảy xuống. Tôi vừa phát hiện ra một sự thật mới.


 

Tôi thích Theodore.

Tôi, tôi thích Theodore.


 

***

Kể từ hôm đó, Theodore trở lại với bản tính hiền lành.

Nhưng khi tôi nhận ra rằng tôi thích anh ấy, tôi đã trở nên rất chán nản.

Một, anh ấy là hoàng đế, và tôi là hiệp sĩ hộ tống của anh ấy. Hai, tôi là một thành viên của một gia đình đã sa vào tội phản quốc, và trên hết, anh ấy thậm chí còn không biết rằng tôi là phụ nữ.

Bối rối với những suy nghĩ khác nhau, tôi đi dạo trong khu vườn một mình để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình với vẻ mặt u ám.

Tại thời điểm đó.


 

“Yves…!”

Một giọng nói cất lên chào đón gọi tôi. Đó không ai khác chính là Ernst.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ lần gặp cuối cùng, và anh ấy đã ghi nhớ mà gọi tôi bằng cái tên mới.

Anh ta không biết về lời nguyền cụ thể mà Rudolph đã đặt lên tôi, và tôi cũng không có ý định nói với anh ta.

Nếu tôi nói với anh ấy điều đó, kẻ phản bội yếu đuối này sẽ khóc và tự trách mình.


 

"Ngươi đang bận tâm chuyện gì sao?"

Ernst lo lắng đến gần tôi.

Cuộc nói chuyện ngày hôm đó cũng chúng tôi đã bị gián đoạn bởi Theodore.


 

"Ừm."

Tôi dửng dưng gật đầu. 

 

"Nghe này, Yves."

Ernst liếc nhìn xung quanh, hạ giọng và thì thầm.


 

"Đã có một cuộc họp về việc khôi phục Chernicia."

Trong tích tắc, mắt tôi mở to.

Chernicia bây giờ là một cái tên bị lãng quên trong Đế chế Albrecht.


 

"Đó không phải là tên của một gia tộc đáng bị nguyền rủa sao?"

"Đó là một câu chuyện mà anh trai tôi tự nghĩ ra."


 

Theodore đề cập đến việc phục hồi Chernicia?

"Ngươi không nghe lầm đấy chứ?"


 

"Ta cam đoan đó là sự thật."

Trái tim tôi xao xuyến trước tin tức bất ngờ mà Ernst cung cấp.

Mặc dù Theodore không nhận ra tôi, nhưng anh ấy vẫn nhớ Chernicia. Và thậm chí có thể anh ấy vẫn nhớ đến người bạn bí mật thời thơ ấu…


 

Ngay cả khi Chernicia được phục hồi, tình hình của tôi cũng không có nhiều thay đổi. Bởi vì có lời nguyền của Rudolph, tôi không thể được gọi bằng tên thật của mình. Nhưng mà…


 

‘Có lẽ mình sẽ được gặp lại những người còn sống của Chernicia.’

Khoảnh khắc tôi nghĩ đến điều đó, tim tôi đập loạn xạ.

Giá như tôi có thể gặp lại gia đình mình… 


 

***

Tối hôm đó, khi tôi đang chăm chú quan sát Theodore, tôi bỗng dưng cảm thấy anh ấy đặc biệt đáng yêu.

Anh ấy có để ý đến ánh mắt nóng bỏng của tôi không?

Theodore, người đang ngồi ở bàn xem qua đống giấy tờ, quay sang tôi và hỏi tôi với một nụ cười vui tươi.


 

“Sao anh lại nhìn ta như thế, thật giống như một cô gái đang nhìn người yêu mình.”


 

"Ý ngài "cô gái" là gì?"

Tôi bĩu môi để che giấu trái tim tội lỗi của mình, và hét lên điều gì đó khác.

“Tôi không phải là con gái, thưa Bệ hạ.”


 

"Vậy ta chỉ nên nói rằng đó là đôi mắt đã yêu. "

Theodore cười tinh quái và đứng dậy đi đến chiếc ghế bành mà tôi đang ngồi. Nhờ có đôi chân dài nên anh ấy đã đứng ngay trước mặt tôi dù chưa bước vài bước.

Anh ấy nghiêng người về phía tôi, đặt cả hai tay lên tay vịn và tựa lưng của ghế.

Tôi phải nuốt nước bọt trước khuôn mặt xinh đẹp hút hồn.


 

"Anh có yêu ta không, Yves?"

Theodore hỏi với một nụ cười quyến rũ.


 

"Làm thế nào mà điều đó có thể xảy ra được? Bệ hạ không phải là mẫu người lý tưởng của tôi”.

Tôi cố gắng nói một cách kéo dài với hy vọng rằng giọng nói của tôi sẽ không run lên, nhưng mặt tôi đã đỏ bừng.


 

"Ừm."

Anh thở hắt ra một cách uể oải và nghiêng đầu.


 

"Có thật không?"

Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp đó, đầu óc tôi bỗng dưng trống rỗng một lúc.

Theodore đột nhiên nói ra một câu khiến tôi tưởng chừng như mình vừa nghe lầm.


 

"Ta nghĩ rằng ta đã yêu em."

Trong khi tôi đang choáng váng, Theodore nhẹ nhàng nhắm mắt và hôn tôi.


 

"Ta yêu em, Yves."

“Tôi, tôi…”

Khi tôi chưa kịp định thần thì anh ấy lại hôn tôi một lần nữa.

Sau đó, tôi đột ngột sực tỉnh và vội vàng lùi lại.


 

“Này, sai rồi. Tôi là một người đàn ông."

"Ta đã biết rằng em là phụ nữ, vì vậy đừng lo lắng."


 

“….!”

Đó là cú sốc thứ hai.

Anh ấy biết tôi là phụ nữ? Kể từ khi nào cơ chứ?

Nhưng tôi không có thời gian để ngạc nhiên. Bởi vì anh ta đã ném cú sốc thứ ba ngay sau đó.


 

"Còn em thì sao?"

Tay anh ấy vươn ra và lướt qua má tôi. Một ánh mắt sâu thăm thẳm hướng về khuôn mặt tôi.


 

“Trong ký ức cũ của ta, Yvonne cũng là…”

"Không!"

Tôi giật mình một lúc rồi vội bịt miệng anh ấy lại. Nỗi sợ hãi ập đến với tôi trước khi tôi ngạc nhiên rằng anh ấy đã nhận ra tôi.


 

"Không. Tôi…"

“Không sao đâu, Yvonne.”

Anh mỉm cười và nắm lấy cổ tay tôi.


 

"Ổn rồi."

"Đó là gì…"

Có một vết sẹo do cha ruột tôi để lại cách đây rất lâu. Đó cũng là vết sẹo chứa đựng lời nguyền mà Rudolph để lại.


 

"Em đây rồi, Chernicia."

“….!”

Theodore thì thầm tên thật của tôi và hôn lên vết sẹo xấu xí ấy.

Và ngay lúc đó, một luồng năng lượng mát lạnh bao trùm lấy tôi, đồng thời, vết sẹo trên cổ tay tôi cũng biến mất.


 

"Làm sao mà…."

Tôi liếc anh ấy với vẻ mặt khó hiểu.

Từ nhỏ tôi đã biết rằng anh ấy có sức mạnh phi thường.

Tuy nhiên, anh ấy đã có thể nắm bắt và giải quyết ma thuật của Rudolph mà ngay cả Benjamin cũng không nhận ra.


 

"Tất cả những bóng ma của Ferdinand đã bị xóa bỏ."

Theodore nhếch khóe môi và hôn lên môi tôi một lần nữa.


 

"Ta có thể yêu em bây giờ không?"

“…”


 

"Em cũng sẽ yêu ta chứ?"

 “….”

Tôi lơ đãng gật đầu. Sau đó, một nụ hôn khá sâu và đậm đà tiếp theo.

****


 

Khi tôi tỉnh lại, chúng tôi đang nằm cạnh nhau trên giường của anh ấy.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 15
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.