Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 16

Tôi đang quấn trong một chiếc chăn, và Theodore vỗ đầu tôi với một nụ cười tươi tắn như thể tôi rất dễ thương.

Theodore đã nhớ ra tôi.

Anh ấy đã phá giải lời nguyền để lại trên tôi và gọi tên tôi. Và anh ấy yêu tôi.

Theodore yêu tôi.


 

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.

Sau đó, tôi cảm thấy anh ấy đang liếm cổ tay tôi và nhận ra rằng đây không phải là một giấc mơ.


 

"Ngài biết từ khi nào vậy?"

Tôi đột nhiên hỏi. Đó là một câu hỏi tôi phải hỏi trước khi hôn.


 

"Sao?"

“Biết chuyện em là Yvonne….”


 

"Ah."

Anh cười ngọt ngào và vò mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi.


 

"Từ thời điểm chúng ta gặp lại nhau."

Sau đó, anh ấy nhìn vào mắt tôi, nhẹ nhàng ôm lấy gáy và hôn lên trán tôi.


 

“Thực ra, từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, ta chưa bao giờ quên em. Ta đã tìm kiếm em trong một thời gian dài, Yvonne.”

Anh nhẹ nhàng rời môi khỏi trán tôi rồi hôn lên chóp mũi và môi tôi. Tôi cảm thấy choáng ngợp trước tình cảm không thể ngăn cản và thẳng thắn của anh ấy.


 

“Em lại nghĩ rằng ngài sẽ không nhớ em nữa…”

“Ta không ngu ngốc đến mức không nhớ được người phụ nữ mình yêu.”

Tôi tràn ngập niềm vui trước những lời anh ấy nói.


 

"Vậy thì tại sao ngay từ đầu ngài lại giả vờ như không nhận ra em?"

“Ta sợ em sẽ bỏ chạy. Dường như em sẽ gặp rắc rối nếu ta gọi thẳng tên thật của em”.

Tôi dừng lại một lúc trước câu trả lời của anh ấy.

Làm sao anh ấy biết được?

Đúng là lúc đó tôi đã chuẩn bị chạy trốn ngay khi anh ấy nhận ra tôi…


 

“Thực ra, ta định đến gần em chậm hơn một chút, nhưng ánh mắt em nhìn ta quá đẹp, ta không thể nào chịu được.”


 

“Nhưng rõ ràng, Rudolph Ferdinand đã đặt một lời nguyền ở em. Làm thế nào ngài lại có thể xóa bỏ nó?”.

Tôi có rất nhiều câu hỏi, vì vậy tôi không thể ngừng hỏi chúng.

Đôi mắt Theodore nhìn tôi như chứa đựng vô số tình cảm.


 

"Đó là sức mạnh thần thánh."

Anh nắm chặt tay tôi và kéo về phía mình. Rồi anh ấy cầm nó áp vào má của mình.


 

"Sức mạnh thần thánh?"

"Không ai biết rằng sức mạnh của Leobrante đã truyền cho ta."

Đột nhiên, tôi nhớ đến câu chuyện về những gia tộc lớn trong đế chế mà Julia, chị gái tôi đã kể cho tôi nghe cách đây rất lâu.


 

Chernicia, một gia tộc kiếm sĩ, đã đào tạo ra những kiếm sĩ giỏi từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Ferdinand, người đã sản sinh ra những pháp sư xuất sắc. Và Leobrante, người đã ban phước cho đế chế bằng một sức mạnh thần thánh tuyệt vời.

Mẹ của Theodore là con gái của Leobrante.


 

"Bà già của Leobrante sẽ khó chịu đến mức nào nếu biết điều này?"

Người phụ nữ già mà anh ấy đang nói đến là mẹ kế của Theodore.


 

“Sức mạnh thiêng liêng và phép thuật về cơ bản bắt nguồn từ cùng một nguồn gốc.”

Theodore giải thích, tay anh ấn xuống chỗ vết sẹo cũ trên cổ tay giờ đã sạch của tôi.


 

“Sự khác biệt là, không giống như phép thuật của Ferdinand, thứ đào sâu vào điểm yếu, sức mạnh thần thánh của Leobrante chữa lành nỗi đau.”

“…”


 

“Ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy vết thương của em, ta đã muốn chữa lành cho em. Vì vậy, khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa, ta đã tập luyện chăm chỉ để có thể giải thoát cho em bằng chính sức lực của mình, nhưng ..… ”

Anh ấy không thể tiếp tục nói được nữa. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi biết lí do.

Mùa hè 10 năm trước. Tôi đã cho anh ấy xem những vết sẹo, nhưng chúng tôi không thể giữ lời hứa gặp lại nhau.


 

"Ta vẫn không tin là em đã chết."

Mười năm trước, anh ấy nói anh ấy đã tìm kiếm tôi một cách vô vọng. Tôi chìm trong nỗi buồn và sự chán nản đến mức không thể nghĩ về anh ấy.

Tim tôi đập mạnh.


 

“Em nghe nói rằng Bệ hạ đang chuẩn bị cho việc khôi phục Chernicia.”

"Đúng. Ta sẽ khôi phục lại gia tộc của em. Và sau đó, ta sẽ đón em với tư cách là vợ của Theodore”.


 

“…”

"Vì vậy, hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa nhé."

Anh thì thầm khi hôn lên mu bàn tay và cổ tay tôi.

Tôi như nín thở trước tình cảm nồng cháy của anh ấy.


 

“Cảm ơn ngài, Hoàng đế bệ hạ."

Tôi cười rạng rỡ với anh ấy lần đầu tiên kể từ khi tôi hôn anh ấy.

Nhưng nụ cười của tôi có lạ không?


 

Thay vì mỉm cười, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, đột nhiên anh ấy nheo mắt lại như không hài lòng về điều gì đó.


 

"Tại sao em lại tiếp tục đối đáp với ta bằng sự tôn trọng?"

"Hoàng đế bệ hạ?"


 

"Đừng gọi ta như vậy."

Anh nói với vẻ mặt bướng bỉnh.


 

“Theodore. Hãy gọi tên ta như em đã làm trước đây ”.

“À… ồ không …”

Quan hệ của chúng tôi bây giờ đã thay đổi, nhưng làm sao tôi dám gọi anh ấy như vậy?

Khi tôi ngập ngừng và không thể trả lời dễ dàng, anh ấy siết chặt từng ngón tay đan xen của tôi và hôn chúng.


 

“Theo. Bây giờ em có thể gọi ta như vậy được không? ”

Theodore hôn lần lượt lên từng ngón tay và ngước nhìn tôi.


 

"Yvonne"

Anh ấy thì thầm với một nụ cười xinh đẹp đến nỗi mà tôi không thể từ chối, như thể anh ấy cầu xin cho đến khi tôi cho anh ấy một câu trả lời.


 

 


 

“Theo ……”

Cuối cùng tôi cũng không thể từ chối được anh ấy, và khi tôi cẩn thận gọi tên anh như vậy, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt của Theodore.

Có thể nói, đó là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông cười đẹp đến vậy.


 

"Anh yêu em, Yvonne."

Anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc cho tôi.


 

Sau đó, như thể chợt nhớ ra điều gì, anh ấy lôi một đồ vật ra khỏi ngăn kéo và đặt lên tay tôi.

Một chiếc trâm cài.


 

“Đó là kỷ vật của mẫu hậu ta. Bà ấy đã sử dụng nó khi kết hôn với hoàng tộc. Em sẽ nhận lấy nó chứ?"

Đó là một chiếc trâm cài tóc với những hạt kim cương lấp lánh.


 

"Nhưng mà…"

Tôi ngập ngừng, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của mình.

Tóc tôi đã không còn dài và đẹp nữa.


 

"Nhưng tóc của em sẽ mọc lại nhanh chóng."

Anh ấy mỉm cười khi hôn lên tóc tôi.


 

“Bây giờ em vẫn rất xinh, nhưng ta vẫn thích mái tóc dài bồng bềnh của em năm ấy ”.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nuôi cho tóc mọc trở lại. Nhưng khi anh ấy nói điều này, tôi thực sự rất muốn nó dài ra ngay lập tức.


 

"Yvonne?”

“À…Vâng…”

Khi tôi ngượng ngùng trả lời, anh ấy đột nhiên gọi tên và ôm chặt lấy tôi.

Và từ đêm đó, mối quan hệ của tôi và anh ấy thay đổi.


 

Tất nhiên, vì tôi là hiệp sĩ của anh ấy, nên chúng tôi luôn ở bên nhau. Chúng tôi ngày càng dành nhiều thời gian cho nhau, và chúng tôi ngày càng táo bạo hơn. Chúng tôi đã làm tình ở bất cứ nơi nào không có người.

Thời gian cứ thế trôi qua.


 

 

****


 

Việc phục hồi của Chernicia không dễ dàng như người ta nghĩ. Theodore có vẻ đau đầu vì vấn đề này.

Nhưng anh ấy không cho tôi biết về kế hoạch của mình, vì vậy tôi chỉ biết đợi.


 

Trong khi đó tóc tôi đã dài ra khá nhiều. Nó đã đủ dài để dùng chiếc kẹp tóc mà anh ấy tặng cho tôi.


 

"Em thật đẹp, Yves."

Theodore vuốt tóc tôi với vẻ mặt tự hào.


 

"Em ổn chứ?”

"Em đang khá hơn.”

Tôi trả lời với một giọng nói khản đặc.

Cuối tuần trước, tôi đã dành cả đêm để đi dạo trong vườn với anh ấy.

Kết quả là tôi bị cảm lạnh và không thể rời khỏi giường như thế này.


 

Theodore nói rằng tất cả là lỗi của anh ấy, nhưng tôi không nói gì cả.

Giá như anh ấy không hôn tôi trong bóng tối…


 

Căn bệnh của tôi tệ hơn tôi nghĩ và tôi đã không thể khỏi ốm trong một thời gian ngắn.

Nhờ đó, tôi đã được nghỉ ngơi để dưỡng sức trong Hoàng cung.


 

Theodore ở bên cạnh tôi mỗi ngày để chăm sóc tôi. Vẻ mệt mỏi không thể nào che giấu được trên gương mặt anh, người đã ở bên cạnh tôi cả đêm qua không thể chợp mắt được.


 

Được mời vào Hoàng cung với danh nghĩa hộ tống anh, nhưng bây giờ anh lại được chăm sóc ngược lại tôi.


 

"Anh xin lỗi, Yvonne. Anh có việc phải đi ngay bây giờ."

"Chúng ta có nên đi cùng nhau không?"


 

"Đôi lúc anh muốn thu nhỏ em lại để lúc nào cũng có thể mang em trong túi."

Anh thì thầm và hôn lên má tôi.


 

“Không sao đâu, Yvonne. Em chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe để có đủ sức ôm anh khi anh về là được.”

"Nhưng mà……."


 

"Anh yêu em, Yvonne."

Tuy nhiên, trái ngược với việc nói rằng không sao cả, Theodore quay lại với vẻ tiếc nuối chỉ sau khi để lại những nụ hôn nhỏ trên mặt tôi.

Tôi lo lắng vì tôi biết rằng anh ấy đã không được ngủ ngon trong nhiều ngày vì anh ấy đang chăm sóc tôi. Tôi không ngừng nhìn theo bóng lưng xa xăm của anh, rồi chìm vào giấc ngủ say trong cơn say thuốc.

***

Tôi đã thật sự say đắm trước tình yêu mà anh ấy dành cho tôi, đến nỗi tôi đã trao cho anh ấy cả trái tim và thể xác của mình một cách khờ dại.



 

Nhưng bất hạnh lặng lẽ đến.

Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt mà tôi chưa từng thấy trong đời. Bằng một giọng lạnh lùng, anh ta hỏi tôi rằng tôi là ai.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 16
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.