Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 20

Theodore nghiến răng khi nhìn bóng lưng của Yves rời khỏi.


 

“Người phụ nữ điên rồ đó…”

Mọi người trong phòng chỉ biết im lặng chịu đựng.


 

“Uh, thưa Bệ hạ… ngài sẽ không thực sự đuổi ngài Yves đi, phải không?”

Armin thực sự lo lắng vì Theodore.

Vì Yves, anh ta đã có thể có khoảng thời gian yên tĩnh trong nửa năm qua.

Có một thủ tục rất phức tạp để đưa một người vào và ra khỏi Hoàng cung, và bây giờ một khi Yves Llewellyn rời đi, họ sẽ phải nỗ lực để tìm kiếm một người mới mỗi ngày!

Tuy nhiên, anh không từ bỏ một tia hy vọng nào.

Vị hoàng đế mà anh ta biết đến sẽ đe dọa và đuổi người đó ra ngoài nếu người đó không thích anh ta, và anh ta không hào phóng với kiểu khoan dung này.


 

“Bệ hạ, vẫn chưa có ai giống như Ngài Yves. Chàng hiệp sĩ trẻ chăm chỉ, có trách nhiệm và có nhân cách tốt…. Và anh ấy không hề khó chịu dù buổi lễ bị hoãn nửa năm”.

Armin hết lời ca ngợi Yves. Theodore đang yên lặng lắng nghe bỗng khịt mũi.


 

“Không phải nghi lễ bị trì hoãn, mà là cô ấy không thể nhận được điều đó. Bởi vì cô ấy không thể trở thành hiệp sĩ hộ tống riêng của hoàng đế với thân phận một người phụ nữ đã từng bị cuốn vào một vụ bê bối”.

"Gì chứ? Ý Bệ hạ là ngài Yves là phụ nữ sao?”

Armin ngạc nhiên hỏi. Nhưng khi đã nghi ngờ, anh ấy lập tức tự thuyết phục mình và gật đầu.


 

“Tất nhiên. Cô ấy chắc chắn là một phụ nữ. Khuôn mặt đó, dáng người đó….”

Yves Llewellyn là một phụ nữ sao. Anh ta cảm thấy như tấm màn treo trên võng mạc của mình đang bong ra.


 

“Tôi tự hỏi tại sao tôi không nhận ra điều đó trước đây. Cứ như thể tôi bị bỏ bùa mê và sau đó được giải thoát. "

Nhìn Armin lẩm bẩm một mình, sắc mặt của Theodore tối đi phần nào.


 

“Đó là phép thuật…Nếu đó là kỹ thuật của Ferdinand, thì việc che giấu giới tính sẽ không quá khó khăn”.

Ngay cả khi phép thuật của Ferdinand được khắc trên đó, nó sẽ không lừa được Theodore. Vì vậy, ngay cả trước khi mất trí nhớ, hắn ta hẳn đã nhận ra ngay Yves là một phụ nữ ngay khi nhìn thấy cô.


 

Vậy mà hắn đã giữ cô bên mình suốt nửa năm.

Liệu có phải hắn bị đánh lừa bởi khuôn mặt giống Yvonne không?

Nó không phải là rất khó hiểu. Mặc dù hắn vẫn coi cô là một kẻ đáng ngờ, nhưng hắn lại không thể chặt đầu cô.

Khi hắn bắt gặp đôi mắt xanh đẹp giống Yvonne …… Mặc dù hắn biết đó không phải là cô ấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy kì lạ về cô ấy.


 

“Cô ta rất đáng ngờ. Rõ ràng cô ta cố ý tiếp cận ta. Hơn nữa, ánh mắt vừa rồi, nó….thật nhạy cảm. ”

Theodore run rẩy và thì thầm một cách ủ rũ.


 

“Sao cô ta dám nhìn thi thể của Hoàng đế với đôi mắt thấp hèn như vậy…”

Armin đang lặng lẽ đứng bên cạnh bỗng nghiêng đầu. Đó là bởi vì dái tai của Theodore có màu đỏ khi hắn ta đang nói đến điều đó.


 

"Ngài ấy có đang thích ánh mắt đó không?"

Armin nhìn Theodore với vẻ mặt e ngại.

Anh ấy lo lắng rằng có thể chủ nhân của mình có thể là một kẻ hư hỏng.

Điều đó cũng không có gì đáng bất ngờ. Vị hoàng đế mà anh ta tôn thờ là một người có tiếng là ‘con người đồi bại’. Vì vậy, chủ nhân của anh ta sẽ không chỉ là một kẻ hư hỏng, mà còn là một tên biến thái hư hỏng.


 

“Mình phải phục vụ tên biến thái đó với tư cách là chủ nhân của mình. Ôi chúa ơi. Nghĩ lại, luôn có những kẻ biến thái thích hành hạ người khác… '

Trong khi đó, Theodore tiếp tục nghĩ về Yves mà không để ý đến suy nghĩ bên trong của người phụ tá.


 

Có lẽ mục đích của cô là để làm cho hắn ta lóa mắt bằng cách để mặt mộc của Yvonne, và hắn ta sẽ dần dần trở nên tin tưởng cô hơn.

Nếu đúng như vậy, chắc chắn phải có ai đó đã ra lệnh cho cô ấy.


 

"Ngươi có nói chuyến thăm của Benjamin Ferdinand là khi nào không?"

Theodore nghiến răng, nhớ về hiệu trưởng trẻ tuổi của Ferdinand, người mà anh sẽ sớm gặp.


 

****

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Theodore mất trí nhớ. Anh ấy cực kỳ đề phòng khoảng thời gian ở một mình với tôi.

Tôi vẫn không thể hiểu tại sao.

Thậm chí từ hôm qua, anh ấy đã hoàn toàn phớt lờ lời nói của tôi và bắt đầu coi tôi như một người không tồn tại.



 

"Hoàng đế bệ hạ.”

“Có tiếng chó sủa. Ngươi có nghe thấy tiếng chó không, Armin? "


 

"Huh….."

“Đã đến giờ họp. Đi nào."

Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, gấp đống giấy tờ lại rồi đi ra ngoài.

Ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời khỏi, tôi vội vã chạy theo.

Sau đó, như biết rằng tôi đang đuổi theo mình, bước chân của anh ấy trở nên nhanh hơn.

Khi nhìn anh ấy bước đi, tôi bĩu môi.


 

'Thật không công bằng.'

Theodore, người bị mất trí nhớ, đã trở thành một kẻ xấu tính.

Kết quả là lần nào tôi cũng cố gắng nói chuyện với anh ấy một mình đều thất bại.

Tuy nhiên, tôi không thể tiết lộ với công chúng rằng tôi là con gái của Chernicia….

Sau khi lo lắng về điều đó, tôi trở về phòng mình và viết cho anh ấy một bức thư.


 

Đây là lần đầu tiên tôi viết một bức thư, vì vậy tôi có một chút lo lắng.

Liệu anh ấy có đọc lá thư và tin tôi không? Trái tim tôi loạn lên vì lo lắng.


 

Tôi ngượng ngùng đưa lá thư cho anh ấy.


 

"Bệ hạ, thần có một thứ muốn giao cho ngài."

“…”

Anh ấy thản nhiên cầm lấy lá thư tôi đã đưa.


 

Mặt tôi sáng bừng lên khi nghĩ rằng cuối cùng tôi cũng đã có cơ hội thổ lộ.


 

Roẹt.

Theodore xé nó ngay trước mắt tôi.


 

"Đừng bao giờ đưa cho ta những thứ rác rưởi như này nữa.”

Bức thư rách nát bị ánh nến đốt cháy và biến thành tro.


 

Trái tim tôi chùng xuống và tôi không thể phản ứng.

Không, không có gì phải buồn cả. Theo không cố ý làm điều đó.


 

Hiện tại Theo đang ốm… Vì anh ấy ngã ngựa….

Vì thế… .

Tôi chỉ nhìn anh ấy với đôi môi run rẩy. Khoảnh khắc khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy đã thốt ra một lời thô thiển.


 

"Chết tiệt."

Khuôn mặt đẹp trai của anh ấy bỗng trở nên khó coi.


 

“Ngươi đã nhìn rõ những gì ta vừa làm…”

Đó là khi anh ấy đang nói chuyện với tôi.


 

"Hoàng đế bệ hạ!"

Armin đột ngột xen vào giữa chúng tôi.



 

"Anh ấy ở đây."

“….?”


 

"Người hiệp sĩ hộ tống mới mà ngài đã yêu cầu trước đó."

Một hiệp sĩ với khuôn mặt xa lạ đứng cạnh anh ta.


 

“…”

Theodore mím chặt môi. Sau đó, anh ấy nhanh chóng quay mặt đi khỏi tôi.


 

"Ngài Yves."

Armin ra hiệu cho tôi ra ngoài.


 

Tôi rời khỏi với một trái tim u ám.

Theo đã kiên quyết từ chối nói chuyện với tôi, và bây giờ anh ấy thực sự có một người hiệp sĩ khác.


 

Vậy tôi phải làm gì bây giờ…?


 

"Ngài Yves, ngài có sao không?"

Khi tôi chán nản với đôi vai rũ xuống, Armin vội chạy theo sau hỏi han tôi.


 

“Tôi nghĩ biểu hiện trên khuôn mặt của Bệ hạ quá tệ nên tôi phải làm vậy… vốn dĩ tôi không thể làm trái ý ngài ấy…?

“Ý anh là anh không cố tình tìm kiếm một hiệp sĩ mới? Vậy thì tôi không thể ở cùng để hộ tống Bệ hạ. "

Khi tôi ngơ ngác hỏi, anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Đừng lo lắng quá. Hãy coi đó là một ngày nghỉ ngắn ngủi”.

Tôi không biết nụ cười đầy ẩn ý của anh ấy có ý nghĩa gì.

Tôi thực sự ghét Armin vì đã đưa người khác đến.

Nhưng tin vui đã đến trong vòng chưa đầy nửa ngày.


 

****

Armin nhìn với tôi với vẻ mặt ái ngại.


 

“Tôi xin lỗi, thưa ngài Yves. Tôi định cho ngài nghỉ ngơi một ngày, nhưng người hộ tống mới không thể chịu được tính cách của Bệ hạ …”

Vui thì không, đáng buồn là nửa ngày sau đoàn hộ tống mới dừng lại.

Tôi vui vẻ đi đến chiếc ghế trống vốn dĩ là của tôi.


 

"Chỉ ngày hôm nay."

Theodore nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn và nói.


 

"Khi một người hiệp sĩ hộ tống mới đến, ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa."

"Vâng, thưa bệ hạ."

Tôi chỉ cười và đáp lại.


 

Theodore liếc nhìn tôi rồi quay đầu đi. Tôi lại quan sát anh ấy khi hộ tống anh ấy, và tôi lặng đi trong dòng suy nghĩ của mình.


 

Anh ấy từ chối nói chuyện với tôi và xé lá thư mà không đọc nó.

Tôi không thể nói với anh ấy rằng tôi là Yvonne, vì vậy tôi phải làm điều gì đó khác.

Tôi liếc nhìn đầu anh ấy, không còn băng vải nào, không còn cảm giác anh ấy bị thương ở đầu.


 

"Anh ấy bị thương nặng ở đầu khi ngã, vậy trí nhớ của anh ấy sẽ không trở lại nếu anh ấy không bị đau đầu lần nữa sao?"

 Nó làm tôi nhớ đến một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mà tôi đã đọc cách đây rất lâu.

Tôi không đặc biệt thích những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, nhưng Katarina thích chúng trong thời gian tôi ở Ferdinand.


 

Cô ấy mơ ước trở thành hoàng hậu, và cô ấy chủ yếu đọc những câu chuyện trong đó nhân vật nữ chính trở thành hoàng hậu.

Ngoài ra, trong số những tiểu thuyết ăn khách mà tôi liếc mắt đưa tình, cũng có những truyện nhân vật bị mất trí nhớ.

Các nhân vật trong truyện đều bị sốc và lấy lại ký ức.

Vì vậy, có thể Theodore sẽ có thể lấy lại ký ức của mình nếu anh ấy nhận được một cú sốc mạnh.


 

‘Sốc mạnh…’

Đột nhiên, một cái bình trên bàn đập vào mắt tôi.


 

"Nếu anh ấy bị trúng thứ đó, nó sẽ rất đau."

Tôi nghĩ thầm. Và tôi lần lượt nhìn vào cái bình và phía sau đầu Theo.


 

‘Mình có thể kiểm soát lực của mình không?’

Tôi cầm chiếc bình bằng một tay và lắc lên lắc xuống, thận trọng đứng dậy.

Theodore đang có một cuộc trò chuyện quan trọng với Armin. Phải mất một lúc lâu để có thể tiếp cận anh ta mà không bị chú ý.


 

“Em xin lỗi, Theo. Nhưng điều này là dành cho tất cả chúng ta. "

Đó là khoảnh khắc tôi lẩm bẩm một mình và nâng cao chiếc bình về phía anh ấy.


 

“Ngươi đang làm gì đấy?"


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.