Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 21

“… ..”

Trước câu hỏi của anh ấy, tôi quay lại và nhanh chóng hạ chiếc bình xuống một lần nữa.


 

"Tôi đang luyện tập cơ tay của mình."

Khi tôi trả lời sau một khoảng lặng khó xử, anh ấy lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.


 

***

Theodore không có tâm trạng tốt.

Armin đã tìm được một người hộ tống mới, và Theodore đối xử tử tế với anh ta, nhưng nước da của người hộ tống trở nên nhợt nhạt như gà ốm, và anh ta bỏ cuộc sau nửa ngày.


 

Cuối cùng, hắn buộc phải mang Yves Llewellyn trở lại, và đối xử với cô ấy như một người xa lạ trong lúc đang thảo luận chính sách với các phụ tá của mình một cách thờ ơ.


 

"Chính sách này do ai đứng đầu?"

“À, là tôi……….”


 

“Đó là một chính sách tốt đến điên rồ. Thật đáng ngưỡng mộ.”

“Xin lỗi, tôi xin lỗi …….”


 

Ánh mắt của Theodore chăm chú vào bản báo cáo trên tay mình, nhưng tất cả sự lo lắng của hắn đều đổ dồn vào Yves Llewellyn.

Một người phụ nữ đáng ngờ mà hắn đã đặt bên cạnh mình trong khi anh không còn trí nhớ.


 

"Dù sao thì khuôn mặt ấy cũng thật xinh đẹp, chết tiệt..."

Là khi trong nội tâm hắn nghĩ đến cô.

Đột nhiên, hắn cảm thấy sau lưng mình có một bóng đen đổ xuống.

Theodore quay đầu lại và nhìn về phía sau.

Yves Llewellyn đang cầm một chiếc bình cao ngất ngưởng.


 

“Ngươi đang làm gì đấy?"

Khi hắn hỏi với vẻ mặt kinh ngạc, cô lặng lẽ hạ bình hoa xuống.

Trong một lúc, hắn tự hỏi liệu cô có định đánh vào lưng hắn bằng thứ đó không.

Chỉ là tư thế của cô khiến hắn nghi ngờ.


 

Nhưng Theodore ngay lập tức gạt bỏ nghi ngờ của mình sang một bên.

Hắn không cảm thấy có sát khí nào từ cô. Nếu cô có một trái tim như vậy, hắn đã cảm nhận được nó đầu tiên.


 

‘Cô ấy thực sự đang luyện cơ tay sao?’

Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Yves của Theodore nheo lại.

Cô ấy là một người phụ nữ rất kỳ lạ.

Mặc dù hắn biết cô không phải là Yvonne, nhưng hắn vẫn thấy phiền vì cô.


 

Hắn ta trong nháy mắt khó chịu mà đuổi cô đi, lại còn phun ra những lời vô tâm.

Nhưng cô ấy rất mạnh mẽ.

Nói thật là hắn cũng hơi ngạc nhiên khi cô ấy có thể chịu đựng tính khí xấu xa và bẩn thỉu của hắn ta.

Cô ấy thậm chí còn tốt hơn cả Armin hay Lyndon, những người đã ở bên cạnh hắn ta trong một thời gian dài.

Theodore nhận thức rõ tính cách xấu của mình.

Hắn đối xử tệ với hầu hết mọi người.

Hắn biết họ nói ra nói vào sau lưng mình, nhưng hắn không quan tâm.

Sự sợ hãi của họ đối với hắn là ánh mắt mà hắn thích thú nhất.


 

Nhưng kỳ lạ thay, điều đó không hiệu quả với Yves Llewellyn.

Ngay cả khi Theodore nói những lời ác ý và đe dọa cô ấy, hắn đã dừng lại mà không nhận ra khi nhìn vào khuôn mặt của cô ấy.

Có phải chỉ đơn giản là vì khuôn mặt?


 

Theodore nhớ lại khuôn mặt của người con gái mà yêu khi còn nhỏ.

 Thật sự rất giống nhau….


 

'Không. Yvonne có một khuôn mặt tươi sáng và đáng yêu hơn thế nhiều. "

Theodore đấu tranh để phủ nhận rằng hai người trông không giống nhau. Đó là thời điểm.


 

“Ư….”

Theodore ôm trán vì cơn đau đầu đột ngột.


 

"Hoàng đế bệ hạ? Ngài có ổn không? Bác sĩ…!"

Rầm.

Yves giật mình, ném chiếc bình đang cầm trên tay, vội vàng chạy đến kiểm tra tình trạng của Theodore. Theodore đang rên rỉ vì đau bổng ngẩng đầu lên và dừng lại.


 

'Làm sao mà..?'


 

Yves gọi bác sĩ với vẻ mặt trầm ngâm. Cô nhìn hắn với gương mặt lộ đầy vẻ lo lắng.


 

“Anh đau đầu à? Nó bị đau ở đâu?”

Theodore nhìn chằm chằm vào Yves. Và hắn từ từ nhận ra.


 

"Sao ngươi ..."

Hắn vô tình vươn tay nắm lấy cánh tay cô, và cơ thể cô ngã về phía hắn.

Một khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ ngạc nhiên tràn ngập tầm nhìn của anh.


 

Đôi mắt xanh run rẩy.

Gò má rạng rỡ.

Trong khi đó, cô không giấu được sự lo lắng về hắn.


 

“Cô ấy thích mình sao?” 

Thình thịch. Thình thịch.

Khoảnh khắc nhận ra Yves thích mình, trái tim hắn đập rộn ràng ..


 

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch-


 

"Bẩn thỉu…."

Theodore cắn môi dưới và lẩm bẩm.

Khi hắn hất tay cô ra khỏi mình, Yves nhìn Theodore với vẻ mặt khó hiểu.

Sau đó cô nhường ghế cho vị bác sĩ đã sớm bước vào.


 

Trong khi trả lời câu hỏi của bác sĩ một cách khô khan, Theodore đấu tranh nội tâm.


 

"Yves Llewellyn, người phụ nữ bí ẩn đó đang yêu mình."

Nếu vậy.


 

“Ha…”

Đôi môi của hắn bất đắc dĩ cong lên một góc.

Sẽ rất dễ bắt nạt và làm tổn thương cô ấy.

Ít nhất đối với hắn, điều đó không hề khó chút nào.

Thậm chí còn hơn thế nếu người kia phải lòng mình.


 

Theodore hiểu rõ hơn ai hết cách quấy rối mọi người.

Sau khi để bác sĩ đi, hắn gọi cho Armin.


 

"Rút lại lệnh để tìm một người hộ tống mới."

"Sao chứ? Thật không, thưa bệ hạ? ”


 

Cả Armin và Yves Llewellyn đều đang nhìn chằm chằm vào hắn như thể đang trông đợi một điều tuyệt vời sắp sửa xảy ra.

Theodore nhẹ nhàng hạ khóe mắt xuống.


 

"Đúng."

Hắn sẽ được nhìn thấy người phụ nữ đó rời đi trong tình trạng kiệt sức.


 

 

****

Trí nhớ của Theodore không có dấu hiệu quay trở lại. Thái độ lạnh nhạt với tôi vẫn không hề thay đổi.

Sau đó, một ngày nọ, anh ấy đột nhiên mời một số phụ nữ đến hoàng cung và bắt đầu vui đùa với họ.


 

"Xin chào, cô Sylvia?"

“Ồ, thưa bệ hạ. Đó là Cecilia.”


 

"Ồ xin lỗi. Bị đôi mắt như hồ nước của cô thu hút, ta đã nhầm lẫn trong phút chốc”.

Những nụ cười ngọt ngào đối với những người phụ nữ xa lạ trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.


 

"Ôi trời ơi, sao ngài có thể nói một điều đáng xấu hổ như vậy?"

"Không đâu. Ta nghĩ ta đã bị vẻ đẹp của cô làm cho mờ mắt.”


 

Tôi ngây người nhìn người đàn ông của mình cợt nhả với những người phụ nữ khác.

Trái tim tôi thật sự đau nhói, nhưng tôi lại không thể làm điều gì cả.


 

Nghĩ lại thì, khi anh ấy đến gần tôi cũng vậy.

[Bản chất của con người là nghĩ về những thứ đẹp đẽ.]


 

[Phải, em rất đẹp.]


 

[Ta nghĩ rằng ta đã yêu em.]

Lúc đó, tôi đã rất vui mừng…

Cảm giác phản bội tràn ngập trong tâm trí tôi.

Anh là người cho em thấy tình yêu đó ngọt ngào đến nhường nào.


 

Tôi nắm chặt tay, nghĩ rằng khi anh ấy lấy lại trí nhớ, tôi nhất định sẽ đánh anh ấy một trận ra trò.

Nhưng thực tế tôi lại sợ bị tụt lại phía sau những người phụ nữ của anh ấy bây giờ.


 

"Ha, trà có vị không ngon sao?"

"Không, nó có mùi rất thơm… ”


 

“Thật không, sao ta lại chẳng cảm thấy tí mùi gì nhỉ?”

"Nó thật sự thơm mà, thưa Bệ hạ?"


 

“Chết tiệt, ai đã pha bình trà này? Đừng quá thất vọng. Ta sẽ cho người đổ đi và pha một bình mới. Yves Llewellyn, anh đi đi.”

Theodore có vô số người phục vụ trong phòng khách, nhưng anh ấy chọn tôi để làm những việc lặt vặt của anh ấy.


 

"Vâng, thưa bệ hạ."

Tôi hít một hơi thật sâu và nhận lấy bình trà từ tay người phụ nữ. Tôi bước xuống hành lang trong tình trạng tuyệt vọng.

Sau khi Theodore ngày ngày gọi phụ nữ vào cung, tôi đã không còn cơ hội để anh ấy biết rằng tôi là Yvonne.


 

Tôi có nên lẻn vào trong khi anh ấy ngủ không?

"Ừ, đó là một ý kiến ​​hay."

Và đêm đó, tôi chắc chắn rằng đèn trong phòng anh ấy đã tắt rồi sau đó âm thầm dọn đi.

Trong hành lang tối với những ngọn nến mờ ảo chiếu sáng xung quanh, các hiệp sĩ đang cố kìm chế cơn buồn ngủ của mình.


 

"Uh, thưa ngài Yves?"

"Suỵt."

Tôi đưa ngón trỏ lên môi và hạ giọng.


 

"Bệ hạ đang ngủ à?"

“Uh, ừm… vâng. Ngài có định gặp Bệ hạ không?”


 

“Một chút.”

Họ nhìn tôi với ánh mắt kiên quyết.

Tôi cẩn thận mở cửa phòng ngủ và đi vào trong.


 

Cót két.

Thình thịch!

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng động lớn từ bên trong.


 

 Theo?"

Tôi giật mình nhảy vào trong.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hàng vạn suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi.


 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Âm thanh kì lạ này…

Nhưng khi tôi thực sự tìm thấy anh ấy trong phòng ngủ, tôi như hóa đá tại chỗ.


 

Theodore không đơn độc.

Người phụ nữ miệng thô mà tôi thấy trong ngày đang nằm trên sàn với Theodore, và lòng bàn tay dày của Theodore đang che cái miệng thô ráp của cô ấy.


 

Phòng ngủ tối…… Người phụ nữ lạ…

Người phụ nữ đã rơi nước mắt.

Đột nhiên tôi nhớ anh ấy đã bạo lực và thú tính như thế nào vào ban đêm.

Đừng nói với tôi….


 

"Ah……."

Tôi buộc miệng thốt lên.


 

"Ai đó?"

Theodore cau mày hỏi.

Tôi vội vã quay người bỏ chạy ra ngoài. 

Nước mắt tôi không ngừng trào ra. 

Cuối cùng, tôi ngồi bệt xuống sàn và khóc.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.