Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 22

Sau khi buồn bã khóc một lúc lâu, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi.


 

“Yves? Chuyện gì vậy! Ngươi có ổn không?"

“Sao…?”


 

“Ta đang đi thì nghe thấy tiếng khóc…”

Ernst ngồi xổm xuống trước mặt tôi và đưa cho tôi chiếc khăn tay của anh ấy.


 

“Có điều gì làm ngươi khó chịu sao? Ai đã làm phiền ngươi? ”

Lời an ủi nhẹ nhàng khiến tôi càng buồn hơn, và rồi tôi lại khóc to hơn.

Ernst hốt hoảng vội vàng vỗ vai tôi.

Mệt mỏi vì khóc, tôi gục đầu vào vai Ernst và thở ra. Khi tiếng khóc và tiếng thở dốc dần lắng xuống, có tiếng bước chân sột soạt.

Khi tôi nhìn lên, Theodore đã ở đó.


 

“….”

Anh ấy nhìn tôi và Ernst im lặng.

Tình huống tương tự đã xảy ra cách đây khá lâu.

Đó là lần đầu tiên Theodore giận tôi.


 

[Tại sao anh lại tức giận vào lúc đó?]

[Lúc nào cơ?]


 

[Khi em ở với Ernst, anh đã tức giận.]

[À, cái đó.]

Khi tôi hỏi về ngày hôm đó, Theodore có vẻ trầm ngâm trong giây lát, rồi nở một nụ cười tự mãn.


 

[Anh ghen đấy. Em đã ở một mình với Ernst.]

[Gì? Nhưng Ernst là em trai của anh mà?]


 

[Nhưng Ernst là đàn ông, và anh không muốn một thằng đàn ông nào ở gần em ngoài anh cả.]

[Anh có đang nghi ngờ em và Ernst không?]


 

[Anh không nghi ngờ em, nhưng anh sẽ tức điên lên nếu nhìn thấy điều này một lần nữa, em yêu.]

Nói rồi, Theodore hôn lên má tôi.

Đó là ngày đầu tiên tôi nhận ra rằng ghen tuông là một thứ tình cảm đáng yêu.


 

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó, và tôi hơi lo lắng.

Cùng một nơi, cùng một người, cùng một hoàn cảnh…

Một sự im lặng đến nghẹt thở trôi qua.


 

Nhưng Theodore chỉ đi ngang qua như thể anh ấy không quan tâm.

Ồ, anh ấy thậm chí không còn ghen nữa.

Lòng tôi se lạnh.

***

Theodore nghĩ rằng người phụ nữ da dày sẽ gặp rắc rối trong ngày hôm nay.

Đến hôm nay, hắn hy vọng rằng Yves Llewellyn sẽ không chịu được nữa mà rời đi. Nếu không, thật phiền phức khi hắn phải đưa những người phụ nữ thô lỗ này vào hoàng cung.


 

Hắn ta cố tình đưa Sylvie, hoặc một cái tên gì đó mà hắn không tài nào nhớ nổi, người mà hắn ta đã gọi vào buổi chiều, vào phòng ngủ của mình thay vì đưa cô ấy về nhà.


 

“A, Bệ hạ…? Khi nào tôi có thể về nhà…”

"Câm miệng."

Trong những ngày qua, Theodore tỏ ra vô cùng nhạy cảm với Yves Llewellyn.


 

Người phụ nữ ban ngày trông có vẻ nhút nhát khi đến thăm Hoàng cung, giờ lại run lên vì sợ hãi mỗi khi ánh mắt hắn và cô chạm nhau.

Trên thực tế, không chỉ nữ nhân này, mà tất cả những nữ nhân đến thăm Hoàng cung mấy ngày qua đều khiếp sợ hắn trong vòng một canh giờ, cho nên hắn mỗi ngày đều phải liều mạng thay đồ.

Có sai khi đe dọa họ quá nhiều không?


 

Dù sao, khi hắn ta cảm thấy cánh cửa phòng ngủ đang mở ra, hắn liền muốn tạo ra một khung cảnh đã được lên kế hoạch trước.

Sylvia hay gì đó, ngạc nhiên lùi lại ngay khi hắn đến gần cô. Sau đó cô ta ngã xuống sàn và lăn quay. Theodore cố gắng đưa tay ra và bịt miệng người phụ nữ đang cố hét lên vì ngạc nhiên.


 

May mắn thay, bằng cách nào đó bị hiểu nhầm, Yves Llewellyn xuất hiện vào lúc đó và nhìn hắn ta với khuôn mặt đầy đáng thương.

Kế hoạch rõ ràng đã có kết quả, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt không nói được lời nào khiến hắn lo lắng.


 

"Mẹ nó."


 

Cuối cùng, hắn ra ngoài đuổi theo dấu vết cô mất tích, miệng thốt ra một lời chửi thô tục.

Tuy nhiên, người phụ nữ mà hắn vất vả tìm kiếm lại ở bên người em trai cùng cha khác mẹ mà hắn ghét nhất. Theodore ghét Ernst. Chàng trai chỉ biết núp sau váy mẹ và òa khóc mỗi khi gặp vấn đề gì đó.


 

Sau khi đe dọa cậu ta không được gần gũi với Yvonne một cách kinh hoàng, cậu ấy thật sự đã không bao giờ đến gần cô ấy nữa.

Và khi họ lớn lên một chút, hắn phát hiện ra rằng Yvonne và Ernst sẽ có một cuộc hôn nhân sắp đặt khi họ đến tuổi trưởng thành.

Theodore càng ghét Ernst hơn.


 

[Ngươi có biết không, Ernst? Ngươi và ta sẽ kết hôn!]

Sau khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện, hắn ta đã tìm mọi cách để độc chiếm Yvonne.


 

Nhưng bằng cách nào đó, người phụ nữ đó đã đi cùng Ernst với khuôn mặt giống Yvonne. Hắn không muốn nhìn thấy điều đó.


 

Tức giận, Theodore im lặng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, sau đó xoay người trở về phòng ngủ của mình.


 

Silvia, người phụ nữ sắc sảo thu mình trên sàn nhà một mình, run rẩy và khóc.


 

“Bệ hạ, ah, nếu tôi có thể về nhà ngay bây giờ…”

"Cút ra ngoài.”

Theodore tức giận và đuổi người phụ nữ đi.


 

Hắn cảm thấy rất bẩn.

Đêm đó, Theodore không hiểu tại sao tâm trạng mình lại tồi tệ đến vậy.

 

****

Tôi đang trên đường đến ký túc xá, tay liên tục nhấn mí mắt sưng tấy của mình.


 

“Ngài Yves…!”

Một trong những hiệp sĩ gọi tôi với vẻ khẩn trương.


 

“Bệ hạ hiện tại không ngủ ……”

"Tôi biết."

Tôi khàn giọng đáp lại.


 

“Chà, thưa ngài, tôi nghĩ ngài phải đi gặp ngài ấy ngay bây giờ…”

"Tôi sao?"

Anh ta nói với tôi rằng Theodore đã uống rượu một mình vào ban đêm, và Theodore đã rất bạo lực nên không ai có thể đến gần anh ấy.


 

Ngay cả Armin cũng không chịu được, còn Lãnh chúa Lyndon đã rời khỏi Hoàng cung trong vài tháng.


 

"Tuy nhiên, thưa ngài, ngài là người duy nhất có thể chịu đựng được tính cách man rợ của Bệ hạ."

Anh ta liên tục đề nghị tôi ở lại bên cạnh hoàng đế.

Ngay cả tham mưu trưởng cũng không thể đến gần, vì vậy đó là điều không cần bàn cãi, nhưng tôi hiểu. Theo, người bị mất trí nhớ, có một tính cách thực sự kỳ lạ.


 

“Nhưng người phụ nữ trước đó…”

Phải mất một chút can đảm để mở cánh cửa phòng ngủ đã đóng.

Đó là bởi vì cảnh tượng kinh ngạc mà tôi nhìn thấy lúc nãy vẫn chưa biến mất khỏi đầu tôi.


 

"Người phụ nữ? Ồ, tiểu thư Cecilia? Cô ấy đã bỏ trốn lâu lắm rồi. Ngài ấy gọi từng người một đến để hù dọa họ và khiến họ khóc mỗi ngày …”

"Ngài ấy khiến họ khóc mỗi ngày?"

Nghe nói rằng Theodore khiến họ khóc mỗi ngày, có vẻ như người phụ nữ đó không phải là người đầu tiên anh đưa vào phòng ngủ của mình.


 

Tay tôi nắm chặt cán kiếm.

Dù sao thì người phụ nữ cũng không còn ở đó nữa, nên tôi vào trong, giường của anh ấy sạch sẽ và gọn gàng, trái với sự mong đợi của tôi.

Xem xét thói quen trên giường của anh ấy, tôi nhớ, nó rất gọn gàng đến mức tôi nghĩ rằng không có gì thực sự xảy ra.


 

"Mình có nhầm không?"

Khi tôi vào trong, những người phục vụ đang run sợ nhìn tôi và vui mừng.

Sau đó, họ nhường chỗ cho tôi và từng người một từ từ lui ra ngoài.


 

Theodore đang uống cạn ly với vẻ mặt không rõ. Sau đó, anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi và lẩm bẩm với một giọng khó chịu.


 

"Ánh mắt của người thật bất cẩn."

“….”


 

"Ngươi có muốn uống gì không?"

Anh hỏi tôi, tay cầm một ly rượu.


 

"Tôi không."

Tôi đã từ chối lời đề nghị của anh ấy.

Sau đó, Theodore cười toe toét, và đổ chất lỏng đắng vào miệng ngay lập tức.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy uống rượu.


 

Khi tôi ngây người ra, tôi chợt nhận ra trong phòng chỉ còn anh và tôi. Vì vậy, đó là một cơ hội tuyệt vời để cho anh ấy biết rằng tôi là Yvonne.


 

"Tôi có chuyện muốn nói với ngài."

“…”


 

Đôi mắt lạnh lùng hướng về tôi.

Theodore nhìn tôi chằm chằm, một tay cầm ly rượu.


 

Ánh mắt của anh, như muốn nghe những gì tôi dám nói, lạnh đến mức khiến tôi đau nhói.

Nhưng, xét đến việc anh ấy luôn phớt lờ tôi bất cứ khi nào tôi cố gắng nói chuyện, thì đó thực sự là một sự hào phóng rộng lượng.

Đó là một cơ hội không thể bỏ qua.


 

"Ngài biết Yvonne Chernicia không?"

Tôi nhanh chóng nói trước khi anh ấy đổi ý và cắt ngang cuộc trò chuyện một lần nữa.


 

“Ngài vẫn luôn tìm kiếm cô ấy. Tôi là Yvonne. Khi Bệ hạ đến Ferdinand nửa năm trước….”


 

Xoảng!

Ly rượu trên tay anh rơi xuống.

Trong khi nói mà không do dự, tôi đột nhiên nhận ra rằng tình trạng của anh ấy bỗng trở nên thật kỳ lạ.

Đôi mắt anh đã mở. Nước da trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt.


 

“Ư, ư…”

"Hoàng đế bệ hạ? Bệ hạ!”


 

Tôi hoảng hốt đến bên anh ấy.


 

“Ughhhhhhhhhhhh…”

Theodore ôm đầu với vẻ mặt thống khổ và ngất đi ngay sau đó.


 

"Gọi bác sĩ! Bác sĩ!"

Tôi nắm lấy cơ thể co giật của anh ấy và hét lên về phía hành lang.

Vị bác sĩ đến vào lúc nửa đêm, hầu như không làm anh ta bình tĩnh lại và kiểm tra cơ thể của anh ta.


 

“Phù… Bệ hạ không sao đâu.”

"Ngài ấy khỏe chứ? Ngài ấy đã rất đau lúc nãy đấy! Ngươi có chắc mình không phải là lang băm không?”


 

 “Một kẻ lang băm ư? Sao anh có thể nói những lời cay nghiệt như vậy!”

Vị bác sĩ thở khò khè khi mặt ông ta trở nên đỏ bừng như thể ông ta chưa bao giờ nghe thấy những lời thô lỗ như vậy.


 

“Vậy thì ngài ấy bị sao vậy? Cơ thể của Bệ hạ vẫn còn vấn đề lớn ..! ”

“Không có gì sai với cơ thể của Bệ hạ! Tất cả những vết thương từ cú ngã đã được chữa lành! Ngài Yves chẳng phải đã chạm mạnh vào trí nhớ của Bệ hạ sao? "


 

Tôi dừng lại một lúc trước câu hỏi của bác sĩ ngược lại.

"Chạm vào trí nhớ của ngài ấy, điều đó có nghĩa là gì?"

Giọng tôi run run khi hỏi.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 22
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.