Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 26

"Rời đi?"

Tôi nghiêng đầu hỏi, Ernst nắm lấy tay tôi và giải thích.


 

"Đúng. Lễ đính hôn của Theodore sắp diễn ra. Ta nghĩ rằng đó là thời cơ thích hợp để rời khỏi Hoàng cung.”

Ngay cả sau khi Theodore trở thành hoàng đế, Ernst vẫn có thể ở lại Hoàng cung. Điều này là để đề phòng trường hợp vị hoàng đế trẻ tuổi không có người thừa kế, thậm chí còn từ chối kết hôn.


 

Tuy nhiên, hoàng đế sẽ sớm đính hôn, và theo phong tục của gia đình Albrecht là tổ chức đám cưới trong vòng một năm sau lễ đính hôn.


 

Tôi chìm sâu trong suy nghĩ.

Theodore muốn tôi rời đi.

Tuy nhiên, tôi sẽ hối hận nếu rời đi khi Theodore vẫn còn ở trong tình trạng như thế.


 

Tôi đã cố gắng ra đi, nhưng càng ngày càng khó.

Có những lúc tôi cũng khóc và cảm xúc cứ thế dâng trào.

Nó vẫn vậy.


 

Trái tim tôi đau nhói khi nghĩ đến anh, người đã yêu cầu tôi trả kẹp tóc và thậm chí cắt cả tóc tôi để cướp đi những gì anh đã tặng tôi.

Tôi đã muốn khóc.

Nhưng khoảnh khắc tôi khóc, tôi cảm thấy như mình đang thua Katarina. Vì vậy, tôi không khóc, nhưng tôi đang nguyền rủa anh ấy sau lưng.


 

“Và Yves, thực sự là …”

Lúc này, Ernst mới hạ giọng và thì thầm.


 

"Ta vừa nhận được một lá thư lạ cách đây không lâu."

"Lá thư?"

Tôi hỏi lại với vẻ thờ ơ. Tôi không lo lắng rằng Ernst đang trao đổi thư từ với những người khác.

Nhưng những lời tiếp theo, tôi không còn cách nào khác là mở to mắt.


 

“Yves. Chỉ ngươi mới nên biết về điều này. Ta đã nhận được một lá thư, và nội dung của nó là …”

"Gì?"

Trong tích tắc, tôi cau mày.


 

"Người viết nó nói rằng anh ta là một người sống sót ở Chernicia."


 

***


 

Tôi suy nghĩ rất lâu về những gì Ernst đã nói.


 

[Ừ, hơi đáng ngờ. Vì người sống sót duy nhất bây giờ đang ở ngay bên cạnh ta. Vì vậy, ta đã xé lá thư của kẻ lừa đảo.]

Khi tôi thấy Ernst nói một cách đầy tự hào với bộ ngực ưỡn ra, tôi cảm thấy ngột ngạt như thể bị đập vào đầu.


 

[Đồ ngốc! Ngươi không thể xé nó!]

[Hả, sao cơ…?]


 

Tôi siết chặt vai Ernst một cách thô bạo và làm anh ta giật mình.


 

[Ồ xin lỗi.]

Sống chung với các hiệp sĩ đã lâu, tôi nhất thời quên mất anh ta là một vị hoàng tử quý tộc lớn lên trong Hoàng cung.


 

[Không còn cách nào để liên lạc với người đã gửi thư cho ngươi sao?]

[Đúng…. Thay vào đó, có một lời nhắn ở cuối bức thư nói rằng họ sẽ liên hệ lại với ta.]


 

Ai đã gửi nó? Khi nào sẽ có cái tiếp theo?

Khi tôi đang suy nghĩ về điều gì đó liên quan đến bức thư của Ernst.


 

“Có một cuộc thi săn bắn vào tháng tới, phải không? Em cũng muốn đi. Vào thời điểm đó, sau lễ đính hôn, với tư cách là vị hôn thê chính thức của Theo.”

“Đến cuộc thi săn bắn? Không được đâu, rất nguy hiểm.”


 

"Vậy, sẽ tốt hơn nếu Ngài Yves hộ tống em?"

"Tốt…"


 

"Chỉ trong một ngày, được không?"

“….”


 

"Ngài thấy sao, Yves?"

“… ”


 

"Ngài Yves?"

Tôi chợt tỉnh ra trước giọng nói sắc bén đang gọi mình và từ từ quay đầu lại.


 

“Chúa ơi, Yves! Bây giờ ngài không nghe thấy ta nói sao? "

"Cô vừa nói gì vậy… "

Thây tôi đứng sững sờ, Katarina ngước mắt lên và nói với tôi một lần nữa.


 

"Ta muốn ngài hộ tống ta đến cuộc thi săn bắn vào tháng tới."

Katarina đã yêu cầu tôi hộ tống cô ấy.


 

"Không. Tôi là người hộ tống của Bệ hạ.”

Tôi thực sự không muốn hộ tống Katarina.

Khi tôi còn nhỏ, Rudolph Ferdinand đã đeo dây xích của tôi vào tay cô ấy. Sau đó, từng ngày một, tôi nhớ lại những điều mà cô ấy đã làm để đày đọa tôi.


 

Giống như lần trước cô ấy bảo tôi rời khỏi bên Theo, cô ấy sẽ không yêu cầu tôi hộ tống cô ấy với ý định tốt.


 

“Nhưng chủ nhân của ngài là Theo, phải không? Theo chắc chắn sẽ cho phép. Đúng không, Theo?”

“Nếu chỉ là một ngày, đó không phải là một yêu cầu khó. Hộ tống cô Katarina, Yves Llewellyn.”


 

Trước lời than vãn của cô ấy, Theodore nhìn tôi và cứng mắt.

“Tôi đã ký hợp đồng để hộ tống Bệ hạ. Tôi chắc chắn đã ký hợp đồng với Ngài Armin Meyer.”


 

"Cô Katarina là vợ sắp cưới của ta, vì vậy hãy coi cô ấy như ta."

"Nhưng mà…!"


 

"Có việc gì phải làm không?"

Tất nhiên, đúng là tôi đã là một người hộ tống lười biếng suốt thời gian qua.

Nhưng mà … .


 

Anh ấy bảo tôi không được cầm  kiếm cho đến khi Chernicia được phục hồi….…. Tôi là người hộ tống của Hoàng đế, nhưng tôi không hề giương kiếm ra.


 

[Anh không đưa em đến đây để bảo vệ anh. Nếu em cầm kiếm lên một lần nữa, anh hy vọng đó sẽ là khoảnh khắc em lấy lại tên tuổi của mình và tự hào đứng trên thế giới.]

[Nhưng còn người hộ tống của anh sau đó thì sao? Nếu anh không thích em cầm kiếm, anh có nên để người khác làm điều đó không?]


 

[Em không cần phải lo lắng cho anh. Bắt buộc phải có người bảo vệ hộ tống vì nghi thức hoàng gia, nhưng không có thì ta cũng không sao cả.]


 

Giờ anh ấy lại bảo tôi cầm kiếm hộ tống Katarina.

Điều này quá tàn nhẫn với tôi.


 

Tôi ngậm chặt miệng với khuôn mặt đầy vết thương, và anh ta hỏi lại.


 

"Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh?"

“Không, thưa Bệ hạ.”

Cuối câu trả lời của tôi, Katarina vỗ tay và vui mừng.

"Cảm ơn anh, Theo."

Katarina vòng tay qua Theodore và cười toe toét.


 

“Anh có muốn đi dạo không? Em cảm thấy nhàm chán khi chỉ nhìn Theo làm việc.”

"Được rồi đi thôi."

Theodore ngừng làm việc và đứng dậy.

Tôi không thể tránh khỏi đứng ở ngưỡng cửa, tôi phải nhìn anh ấy và Katarina dịu dàng đi ngang qua tôi.


 

Người đàn ông đã ra lệnh cưỡng bức tôi chỉ một lúc trước không thèm liếc tôi một cái, như thể anh ấy thậm chí không nhìn thấy tôi đang đứng đó.

Tôi đi theo anh từ xa, cùng với những người hầu cận và hiệp sĩ của anh ta.



 

Trong khi đi dạo, cả hai phát hiện một chiếc lá đang nở trên cành trơ trụi và vô cùng kinh ngạc.

Theodore hái chiếc lá xanh và cài vào tóc của Katarina.


 

Đột nhiên, đúng như tôi nghĩ khung cảnh đó rất quen thuộc, những bông tuyết bắt đầu rơi từ trên trời xuống.

Giữa những bông tuyết bay phấp phới như thể trời mưa, Theodore hôn lên trán Katarina.


 

“Ahh…”

“Ngài có sao không, Ngài Yves? Ngài bị ốm à?”


 

 


 

Tôi không hề hay biết, một âm thanh nhỏ ốm yếu vang lên. Trước câu hỏi của một hiệp sĩ, tôi chỉ biết lắc đầu.


 

"Tôi không sao."


 

“Chẳng qua, nếu ngài ấy không phải là Hoàng đế thì với tính khí tồi tệ ấy còn lâu mới có người để ý đến.”

“Haha, thưa ngài Evan, hãy so sánh khuôn mặt của ngài với khuôn mặt của Bệ hạ.”


 

"Gì? Sau đó, hãy suy nghĩ ngược lại, Benian, nếu ngươi là phụ nữ, ngươi sẽ hẹn hò với Bệ hạ, hay tôi?”

“Thực ra …… Cả hai đều khủng khiếp….”


 

“Tuy nhiên, không phải là tốt hơn nếu là tôi với một trái tim tốt sao?”

"Vâng, ngươi có một trái tim tốt."


 

“Này, nói xong chưa?”

“Ôi trời ơi, giờ tôi thấy rồi, Ngài Evan có một trái tim rất tốt…”


 

Bỏ quas tiếng bàn tán nhỏ của họ qua một bên tai, tôi vươn lòng bàn tay về phía những bông tuyết đang rơi.


 

Anh biết gì không, Theo?

Khi anh thì thầm tình yêu của mình với em, anh chưa bao giờ thể hiện điều đó trước mặt mọi người.

Chúng tôi luôn giấu.


 

Nhưng lúc đó em mừng rơi nước mắt. Vì anh đã luôn dành cho em tất cả tình yêu mà em có thể dành cho anh. Bởi vì anh là một người đàn ông có thể được cả thế giới yêu thương.


 

Lúc đó, em nghĩ mình sẽ khóc vì quá hạnh phúc, nhưng bây giờ em cảm thấy mình sắp khóc vì quá đau khổ.


 

Thành thật mà nói, em hơi ghen tị với người phụ nữ đó. Không, em ghen tị với cô ấy rất nhiều. Em ghen tị với người phụ nữ đã tự hào trở thành người yêu của anh trước mặt mọi người.


 

Những bông tuyết rơi trên lòng bàn tay tan ra rồi biến mất. Một ngày cuối mùa hè, khi tiếng châu chấu râm ran, anh ấy nói với tôi


 

[Anh hy vọng mùa đông đến sớm, Yvonne. Bởi vì em ghét mùa hè.]

[Em ghét mùa hè sao?]


 

Tôi nghĩ xem có phải mình ghét mùa hè hay không, nghiêng đầu một hồi, nhưng tôi không ghét mùa hè.


 

[Không, Theo, em thích mùa hè.]

[Em không chịu được cái nóng oi ả này mà.]


 

[Nhưng đó là mùa mà em gặp anh.]

 [Uh…Thật ấn tượng.]


 

Trước lời nói của tôi, anh nhẹ nhàng mở mắt và thì thầm.


 

[Vậy thì Yvonne, anh cũng thích mùa hè nhất. Nhưng anh muốn cả mùa thu, mùa đông và mùa xuân. Em sẽ luôn ở bên anh để anh có thể tận hưởng tất cả các mùa của mình, đúng không?]

[Haha, thật sến sẩm.]


 

[Anh yêu em, Yvonne.]

Đôi khi Theodore dường như sinh ra để tìm lý do yêu tôi.

Mọi thứ trên đời đều là lý do khiến anh yêu em.

Theodore, người đã nói điều đó và để lại cho tôi một nụ hôn sâu, đã không còn như trước nữa.


 

Từ xa, anh ấy đang hôn má người phụ nữ khác trong khi ôm cô ấy bằng vòng tay cứng rắn của mình. Bây giờ tôi bắt đầu ghét mùa đông. Tôi đã ghét mùa đông.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.