Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 3

Những người đàn ông này là sát thủ do Nữ hoàng Margaret cử đến. Chúng không thể phát ra âm thanh vì miệng của chúng bị bịt kín.

Khi mắt chúng chạm vào Theodore, chúng vô cùng sợ hãi.

Theodore lặng lẽ giơ tay. Một luồng ánh sáng trắng tuôn ra từ đầu ngón tay hắn.


 

Thịch!

Hai tên sát thủ bị trói rơi xuống mặt đất bên dưới.

Theodore đặt cánh tay nhẹ nhàng trên đầu những người đàn ông đang nằm úp mặt trên nền đất ẩm ướt.

Hắn đến gần cung điện của Hoàng hậu để cảnh báo cho cô. Cái cây lớn thoạt nhìn có vẻ tốt để ẩn nấp.

Trên đường đến gốc cây treo cổ những người đàn ông sống dở chết dở, hắn phát hiện ra một cô gái nhỏ đang ngủ yên.


 

Theodore bịt miệng những tên sát thủ và ra hiệu cho cấp dưới của mình rút lui. Rồi hắn nhìn cô gái.

Cô có đôi lông mi dài và dày đã nhuốm màu bạc, cũng như mái tóc bạch kim gợn sóng nhẹ nhàng của cô. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền nhưng những đường nét trên khuôn mặt vẫn rất nổi bật.


 

Cô gái thật xinh đẹp. Cô đẹp như một con búp bê.

Cách cô nhắm mắt ngủ đẹp đến mức hắn không thể rời khỏi cô trong chốc lát, nhưng khi tỉnh dậy và mở mắt ra, cô lại càng xinh đẹp hơn.


 

Hắn nhận ra cô trong nháy mắt khi nhìn vào mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lá cây sắc nét của cô.

Cô gái này là con gái út của gia đình Chernicia, một gia đình nổi tiếng trên thế giới.


 

"Cô ấy rất đẹp, phải không?"

Theodore mỉm cười khi nói với đám sát thủ, những kẻ đang nằm trên sàn với thân thể bị trói.

Nhưng những sát thủ đang bị bịt miệng, tất nhiên không thể trả lời.


 

Không phải hắn ta không hiểu điều đó, nhưng Theodore nghiêng đầu và đưa tay về phía không khí.


 

“Tại sao ngươi không trả lời? Cô ấy có đẹp không? "

Luồng ánh sáng vàng tuôn ra từ đầu ngón tay hắn biến thành hình dạng của một thanh trường kiếm.

Ngay lập tức, cơ thể của những người đàn ông run rẩy. Họ nhớ lại cách hắn ta đã hạ gục đồng nghiệp của họ bằng thanh kiếm đó chỉ vài giờ trước.

Họ đã cố gắng sống sót bằng cách tiết lộ rằng Nữ hoàng Margaret đứng sau vụ tấn công, nhưng họ không thể trốn tránh và mất mạng ở đây.


 

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp như búp bê như vậy trong đời…”

Một trong những sát thủ gật đầu đồng ý với lời lầm bầm của hắn.


 

Và ngay lúc đó.

Bụp!

Nó xảy ra trong chớp mắt. 

Thanh kiếm dài mà Theodore đã tạo ra bằng sức mạnh của mình đã cắt đứt đầu của người đàn ông.

 "Làm sao ngươi dám có suy nghĩ bẩn thỉu với cô ấy."

Theodore ngay lập tức phá lên cười.


 

Sau đó hắn ta tiến đến một người đàn ông khác đang run rẩy sợ hãi bên cạnh.


 

"Ngươi nghĩ sao? Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, phải không?”

Người đàn ông đã chứng kiến ​​cái chết của người bạn ngay trước mắt mình, đang khóc và cố nói điều gì đó, nhưng miệng của anh ta bị bịt kín bởi sức mạnh thần thánh của Theodore, không thể phát ra âm thanh nào.

Người đàn ông lắc đầu một cách thô bạo, đôi mắt đỏ ngầu.

Theodore nhướng mày trước câu trả lời của người đàn ông, hoàn toàn trái ngược với người bạn đồng hành của anh ta đã chết trước đó.


 

“Ngươi đang phủ nhận những gì ta đã nói sao?”


 

Bụp!

Thanh kiếm với máu vẫn chưa khô, cắt đầu người đàn ông còn lại.


 

Chậc!

Tiếng tặc lưỡi nho nhỏ vang lên giữa bãi đất trống.

Hắn ta cố gắng thể hiện lòng thương xót bằng cách cứu một hoặc hai người, nhưng hắn ta đã giết tất cả họ. Theodore ném thanh kiếm trong tay một cách ngẫu hứng.

Sau đó, thanh kiếm, được tạo thành bởi ánh sáng vàng, phân tán và biến mất trong không khí.


 

Khi Theodore dùng mu bàn tay lau vết máu trên má, một người đàn ông mặc đồng phục hiệp sĩ tiến lại gần hắn.

Người đàn ông dừng lại khi nhìn thấy những vết máu, và ngay sau đó cúi đầu, khuỵu gối trước Theodore.


 

“Thưa Hoàng tử, như ngài đã nói, chúng tôi đã tìm thấy tất cả người của Hoàng hậu đã xâm nhập vào cung điện của ngài.”


 

"Gửi họ đến Cung điện của Hoàng hậu." Theodore liếc nhìn những xác chết vẫn còn lạnh.


 

"Bây giờ? Cung điện của Hoàng hậu hơi ồn ào. Tôi nghe nói rằng vị khách thứ hai của Hoàng tử đã biến mất…” Người đàn ông mặc quân phục nói.


 

“Vậy à...”

Theodore nói nửa chừng rồi dừng lại.


 

 "Lyndon."

 Theodore gọi tên người đàn ông bằng một giọng khá áp đảo.


 

 "Ta nghĩ rằng ta đang yêu." 


 

 "Vâng…?"


 

 “Bây giờ ta đã biết “yêu từ cái nhìn đầu tiên ” nghĩa là gì.” 


 

Sau đó, Lyndon, hiệp sĩ hộ tống, nhìn lên Theodore với vẻ mặt của một người đã nghe câu chuyện đáng sợ nhất trên thế giới.


 

“Tôi vừa nghe thấy cái quái gì vậy? Yêu và quý…?'

Chúa ơi, đó là từ không phù hợp nhất với Hoàng tử.

Làm thế nào mà một lời nói đầy cảm xúc và nhẹ nhàng như vậy lại có thể thốt ra từ miệng hắn ta?

Nhưng Lyndon sớm cúi đầu xuống đất, bối rối và giật mình bởi ánh mắt lạnh lùng của Theodore nhìn về phía mình.


 

****

Bầu trời tối dần.


 

Khi tôi trở lại cung điện của Hoàng hậu, nơi này đã xảy ra một cuộc tranh giành điên cuồng để tìm tôi.

Ernst chạy đến, khóc nức nở khi biết tin họ đã tìm thấy tôi.


 

“Yvonne...hic… hic.”

Ernst, với đôi mắt sưng vù và chiếc mũi đỏ, tiến về phía tôi và ôm chầm lấy tôi.


 

"Không sao chứ?"


 

“Ta đã không thể gặp ngươi…hic hic…. Ta lo lắng rằng liệu có chuyện gì đó không hay xảy ra… hic hic…”


 

Khi tôi thấy Ernst khóc vì buồn, tôi cảm thấy hơi có lỗi nên đã ôm cậu ấy một cái.

Sau vài cái vỗ nhẹ vào lưng, Ernst từ từ nín khóc.


 

"Tại sao Ernst trông giống như một đứa trẻ?"

Khi tôi thấy Ernst khóc như một đứa trẻ, tôi có cảm giác như chàng trai tôi gặp trước đó đã trưởng thành và có tính cách hơn.

"Nghĩ lại, mình đã không hỏi tên anh ấy."

Ngày hôm đó với người con trai không tên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.

Kể từ đó, tôi nghĩ về anh ấy thường xuyên.

Đôi mắt vàng long lanh như vầng trăng khuyết mỗi khi cười, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, lời nói ngọt ngào và ấm áp…

Dư ảnh lưu lại rất lâu và không hề biến mất.

Khi ăn, khi học, và cả khi cầm kiếm với anh trai Richard …….


 

"Yvonne!"


 

"Ahhh."

Tôi nhắm nghiền cả hai mắt và bủn rủn cả vai trước giọng nói chói tai.


 

"Cháu đây rồi, lại cầm kiếm trở lại à!"

Bà Gransy, người có giọng nói lôi cuốn, là vợ của ông nội Gunther, chủ nhân của ngôi nhà.

Tôi đã gọi bà ấy là “bà” khi bà ấy vào biệt thự ba năm trước.

Tôi tránh ánh mắt sắc lạnh của bà ấy và trốn sau Richard.

Nhưng tôi không thể tránh được sự cằn nhằn của bà nội.


 

"Ta đã bảo cháu ăn mặc đẹp đẽ đi gặp Nhị hoàng tử nhưng cháu lại lãng phí thời gian để vung kiếm lung tung thế này ư?"

Bà nội, người không hiểu truyền thống của gia đình Chernicia, rất không hài lòng khi thấy tôi đang học kiếm thuật.

Bà ấy muốn tôi trở thành một phụ nữ tốt để có tương lai với Ernst.

Nhưng tôi thích học kiếm như các anh chị em của mình.


 

"Tại sao lại lãng phí thời gian ạ?"

"Không, không phải vậy."

Chính anh trai Richard và em gái Helga đã lên tiếng thay tôi.


 

“Chúng tôi, người Chernicia, là một gia đình kiếm sĩ xuất sắc, những người từ lâu đã giữ niềm tự hào về thanh kiếm của Albrecht, và đã học kiếm bất kể giới tính.”

Giọng nói gọn gàng của Richard khiến bà nội nhướng mắt.


 

“Vâng, thưa bà. Ngay cả khi Yvonne trở thành vợ của Hoàng tử, cô ấy vẫn sẽ là con gái của Chernicia. Chúng ta không được ngăn cản cô ấy học kiếm thuật.”

Tay họ ôm lấy vai tôi thật ấm áp.


 

Mới nãy còn hù dọa trước mặt bà nội, nhưng bây giờ lại ưỡn ngực tự hào.

Bà nội tặc lưỡi nhìn tôi và lắc đầu bỏ đi.

“Dù sao thì, đó là Chernicia …”


 

Chúng tôi cười khúc khích khi nhìn bà nội bỏ đi.

Tôi có được sự bảo vệ mạnh mẽ của các anh chị em của mình, và tôi tự hào rằng mình là Chernicia.

***

Tuy nhiên, gần cuối mùa hè năm đó.

Tôi phải ở lại một tháng với tư cách là khách của Hoàng hậu theo lệnh của bà nội.


 

Khi tôi và Ernst đang ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời, uống trà và thưởng thức đồ ăn nhẹ, tôi cảm thấy những người hầu của Cung điện Hoàng gia đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách hài lòng.

Cảm thấy có phần áp lực, tôi chợt nhớ đến chàng trai mà tôi đã gặp trong lần viếng thăm Hoàng cung lần trước, một người mà tôi không biết tên.


 

“Này, Ernst. Ngươi đã thấy một chàng trai cao như thế này chưa?”


 

"Sao cơ?"


 

“Anh ấy có mái tóc nâu sẫm và đôi mắt vàng, nhưng anh ấy rất đẹp …”

Ernst nghiêng đầu, nhưng nhanh chóng trả lời, "Ta không biết."


 

“Cũng đúng, làm sao một Hoàng tử sắp làm Hoàng đế tiếp theo lại có thể biết một chàng trai vô danh làm việc trong hoàng cung.”

Tôi cân nhắc khi chọn chiếc bánh trên đĩa với chiếc nĩa trên tay.


 

Albrecht có ba gia tộc lớn bảo vệ đế chế.

Chernicia, một gia tộc kiếm thuật nổi tiếng đã nuôi dạy các hiệp sĩ giỏi qua nhiều thế hệ.

Ferdinand, nơi đã sản sinh ra những pháp sư xuất sắc.

Leobrante, người đã ban phước cho đế chế bằng sức mạnh thần thánh đáng kinh ngạc của họ. Hermelinda, mẹ ruột của Hoàng tử đầu tiên, cựu Hoàng hậu, là con gái ngoài giá thú của Lãnh chúa Leobrante.


 

Không có con, Lady Leobrante đã nhận đứa con gái ngoài giá thú của chồng làm con gái mình và phong làm Hoàng hậu, nhưng bà vô cùng căm ghét cô và cắt đứt quan hệ với cô sau khi chồng qua đời.

Ngoài lợi ích chính trị, Phu nhân Leobrante không thể chịu được sự hiện diện của Nữ hoàng.

Sau khi Hoàng hậu qua đời, con gái của Ferdinand, Margaret, đã thay thế bà.

Hoàng hậu Margaret mới hạ sinh một cậu con trai ngay sau đó.

Con trai của bà là Ernst. Ernst được lớn lên với sự hỗ trợ hết mình của Ferdinand và Hoàng hậu Margaret.


 

Mặt khác, Theodore, người không có sự hỗ trợ của gia đình mẹ Leobrante, đã trở thành một người họ hàng xa.

Tình hình của vị Hoàng tử đầu tiên thậm chí còn tồi tệ hơn vì những tin đồn ác ý xung quanh anh ta.

Mọi người đều tin rằng Hoàng tử thứ hai, Ernst, sẽ là hoàng đế tiếp theo.

***

"Hoàng tử, đã đến lúc học."

Một người hầu đến gần và thông báo thời gian học của Ernst.


 

Ernst đứng dậy với vẻ mặt nói: "Ta thực sự không muốn đi."


 

"Ta sẽ đi dạo và sau đó về nhà."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu ngươi bị lạc lần nữa, như lần trước?"

Tôi cảm thấy hơi ái ngại trước sự lo lắng của Ernst.


 

 “Vì lần trước ta chơi trò trốn tìm và biến mất nên không tính là bị lạc. Ta đã trốn vì ta lười chơi”.

Nhưng nếu nói thẳng ra, Ernst nhất định phải khóc to hơn, nên tôi phải nói dối.


 

“Đi dạo một mình rất nguy hiểm!”

Cuối cùng, tôi phải đi dạo với những người hầu gái của Cung điện Hoàng hậu, những người mà Ernst đã chỉ định cho tôi.

Những người giúp việc đi theo tôi ở khoảng cách xa nên không quá khó chịu.

Tôi lang thang khắp khu vườn rộng lớn và tìm thấy chàng trai hôm trước ở dưới một gốc cây lớn, cách xa khu vườn một chút.


 

"Ngươi...?"

Chàng trai với mái tóc nâu đen từ từ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng của tôi.

Sau đó, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, tôi đã lao đến.

Anh ấy tái nhợt và đôi môi xanh đang không ngừng run rẩy.


 

"Ngươi làm sao thế ... Ngươi có ổn không?"

"Ồ…"

Mắt tôi nhìn anh ấy và anh ấy mỉm cười.

"Xin chào."

Lông màu anh nhíu chặt lại, như thể đang phải chịu một cảm giác rất đau đớn.


 

"Khụ"

Anh ta tránh mắt tôi và ho khan. Sau đó anh ta co rúm người lại và run như người bị ớn lạnh.


 

"Có chuyện gì với ngươi vậy? Ngươi bị ốm à?”


 

"Ta ổn. Chỉ là cảm lạnh, khụ. Ta sẽ ổn thôi…khụ khụ ”


 

 "Bây giờ không phải là lúc để chào nhau như thế này!"

Tôi hét lên và nâng anh ta dậy.

"Mau đi gặp bác sĩ!"

Người con trai liền  nắm lấy cánh tay tôi khi tôi cố gắng đưa anh ấy đến Cung điện Hoàng hậu.


 

“Ta không muốn đến đó. Hãy đến cung điện của Hoàng tử đầu tiên. "

Tôi do dự vì những lời mà anh chị em tôi nói với tôi hôm trước lại văng vẳng bên tai.


 

[Khi em đến hoàng cung, em phải cẩn thận để không gặp phải Hoàng tử Theodore.]


 

"Nhưng đó là tin đồn sai, phải không?"

Những gì anh chị em của tôi truyền lại cho tôi chỉ là lời đồn đại giữa mọi người.

Và tôi có một nhân chứng (cậu bé Theodore), người trực tiếp làm việc trong cung điện đầu tiên của Hoàng tử, nói rằng những tin đồn là sai sự thật.

Tình trạng của anh không tốt để tôi do dự.


 

“Được rồi, ta sẽ đưa ngươi đến nơi ngươi cảm thấy thoải mái.”

Tôi đỡ anh và bắt đầu bước đi. Những người hầu gái đi theo tôi từ xa tiến lại và ngăn tôi lại.


 

“Quý cô Yvonne. Ừm…”


 

"Có chuyện gì sao?"


 

“Chà, ừm…!”

Những người giúp việc bồn chồn, môi run rẩy, rồi nhanh chóng bỏ chạy với khuôn mặt tái mét.

 "Có chuyện gì vậy, có phải là do tin đồn về tiên tử không?"

Hành vi của những người giúp việc thật kỳ lạ, nhưng tôi không có thời gian để ý đến họ. Bởi vì hơi thở của chàng trai này bỗng trở nên yếu ớt như thể nó sẽ ngừng lại bất cứ lúc nào.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 3
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.