Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 6

Theodore nghịch tay Yvonne khi cô ấy đang ngủ.

Vết sẹo mờ để lại ở bên trong cổ tay cô khiến hắn khó chịu.

Đó là một vết sẹo do một thanh kiếm mạnh gây ra. Đồng thời, đó cũng là điểm yếu của cô.

Vết thương do thanh kiếm tạo ra chỉ có thể được xóa bỏ bằng sức mạnh thần thánh.


 

Theodore muốn chữa lành vết thương cho cô ấy bằng chính sức mạnh của mình, nhưng nó không thành công. Hắn chưa bao giờ sử dụng sức mạnh này dù được thừa hưởng từ gia đình của mẹ mình để chữa bệnh cho bất kỳ ai.


 

Họ ngoại của hắn, Leobrante, là một trong ba dòng họ lớn ủng hộ đế chế Albrecht với một thế lực hùng mạnh được gọi là sự phù hộ của thần Brihim.

Tuy nhiên, sau khi trưởng gia qua đời, không còn ai chiếu cố nữa nên gia tộc dần mất đi thế lực và bắt đầu sa sút.


 

Theodore không thích gia đình của mẹ mình, những người đã bức hại mẹ mình, Hoàng hậu Hermelinda, cho đến chết. Vì vậy, hắn ta không tiết lộ sự thật rằng hắn có thể sử dụng sức mạnh của mình.

Nếu hắn luyện tập đúng cách sức mạnh của mình với sự giúp đỡ của gia đình mẹ mình, hắn sẽ có thể chữa khỏi vết thương của Yvonne dễ dàng hơn…


 

“Ta xin lỗi, Yvonne. Ta sẽ luyện tập nhiều hơn và chữa lành vết thương cho em”.

Theodore lẩm bẩm, xoa xoa bên trong cổ tay cô.


 

 


 

“Bởi vì sẽ tốn nhiều thời gian…”

Tuy nhiên, hắn vẫn muốn giữ bí mật kỹ lưỡng về năng lực của mình.


 

Đôi khi, có những khoảnh khắc hắn ta chắc chắn đã sử dụng sức mạnh của mình. Ví dụ như khi hắn ta phải đối phó với những sát thủ được phái đến bởi Nữ hoàng Margaret…

May mắn thay, không ai kẻ nào nhận ra sức mạnh của hắn ta sống sót.


 

Theodore không thể chữa lành vết thương cho Yvonne mà thay vào đó, hắn dồn hết tâm sức vào vết thương của cô. Vì vậy, dù cô ấy ở đâu, hắn cũng có thể tìm thấy ngay lập tức.

Tất nhiên, hắn không bao giờ có ý định nói với Yvonne. Vì đó là một hành động quỷ quyệt.

Theodore biết rằng tính cách của mình có một chút khác biệt so với những người khác. Hắn cũng biết rất rõ những gì người ta nói xấu về mình.

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ quan tâm đến điều đó. Tuy nhiên, khi gặp Yvonne, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.


 

Thật lạ lùng.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Yvonne, hắn đã yêu cô ấy như thể được dẫn dắt bởi một định mệnh mạnh mẽ.

Có phải vì ngoại hình xinh xắn của cô ấy không? Tất nhiên, Yvone rất đẹp. Không có ai trên thế giới này có thể xinh đẹp hơn cô ấy.

Nhưng không chỉ vì lý do đó.

[Màu tóc của người đẹp như bầu trời đêm.]

Những lời cô thì thầm khi vuốt tóc hắn ban nãy giờ đang rạo rực trong lồng ngực hắn.


 

Theodore từ từ mở và nhắm mắt lại, cảm giác khó tả.

Rồi một nụ cười nho nhỏ nở trên môi hắn khi hắn nhìn vào khuôn mặt xinh xắn vẫn đang say giấc nồng của Yvonne.


 

“Yvonne! Yvonne!”

Lúc này, giọng nói của Ernst vang lên từ bên dưới. Cậu ta đang tìm kiếm Yvonne.


 

Vì Theodore đã đưa Yvonne vào giấc ngủ bằng phép thuật của mình, nên cô ấy không thể bị đánh thức bởi âm thanh đó. Tuy nhiên, Ernst hét lên tên của Yvonne khiến hắn hơi khó chịu.


 

Theodore hạ cánh nhẹ nhàng dưới gốc cây. Ngay lập tức, Ernst đột ngột lùi lại trong sự ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn.


 

"Xin chào, Ernst."


 

“The, The, Theodore…”

Thấy Ernst nói lắp khi hai mắt họ chạm nhau, Theodore khịt mũi.


 

"Làm thế nào mà Hoàng hậu Margarate có thể nghĩ một kẻ như vậy sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo?"


 

"Ha, anh có thấy Yvonne không?

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo khi Ernst nói tên của Yvonne, Theodore liền có cảm giác như sắp giết người đến nơi. Nếu sử dụng sức mạnh của mình, hắn sẽ dễ dàng khiến Ernst khuất phục.


 

Nhưng Theodore đã không làm điều đó.

Hắn ta không muốn tiết lộ sự thật rằng hắn có quyền lực. Tuy nhiên, vì Ernst khá nhút nhát nên hắn ta có thể điều chỉnh Ernst một cách dễ dàng mà không cần dùng đến sức mạnh của mình.


 

"Bị lạc rồi."


 

"Không, anh nói dối.”

Ernst nắm chặt tay để giữ lấy sự đe dọa dữ dội.


 

Hàng lông mày của Theodore đã căng lên ngay khi nghe thấy điều này.


 

"Nếu ngươi không rời đi ngay lập tức, ta sẽ đưa ngươi đến cung điện của ta."

Ực ực, Ernst nuốt nước bọt.


 

"Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một xác chết chưa?"


 

“Cái gì…. Cái gì…?”


 

“Ngươi không nghe tin đồn rằng các thi thể được đưa ra từ Cung điện của Hoàng tử đầu tiên mỗi đêm sao?”


 

Ernst bắt đầu khóc trước những lời nói ngày càng đáng sợ.


 

"Ha? Ngươi đang khóc?"


 

"Ôi không!"


 

“Không có nghĩa là sao? Trông ngươi rất sợ hãi”.


 

“Này, đừng nói thêm bất cứ điều gì kỳ lạ và hãy cho em biết Yvonne đang ở đâu!”

Theodore không thích cách Ernst cầm cự và cố gắng tìm kiếm Yvonne.

Nhưng thay vì tức giận, Theodore cười và thì thầm.


 

"Ngươi muốn biết Yvone ở đâu?"

Khi Theodore hỏi với giọng nhẹ nhàng, Ernst gật đầu.


 

"Yvonne đã trốn vì cô ấy không muốn nhìn thấy một người như ngươi."


 

"Không đời nào…"


 

“Cô ấy khó chịu vì ngươi làm phiền cô ấy hàng ngày. Cô ấy nói rằng cô ấy không thích ngươi vì ngươi ngu ngốc và luôn khóc. "

Khuôn mặt của Ernst càng ngày càng xanh xao.


 

"Cô ấy thà làm bạn với một con gián còn hơn là với một kẻ hèn nhát như ngươi."


 

"Đó là một lời nói dối!"

Cuối cùng, Ernst bật khóc và bỏ chạy.


 

Theodore, người đang nhìn nó một cách thờ ơ, di chuyển sức mạnh của mình về phía mắt cá chân của Ernst khi anh ta đang chạy.


 

Thịch!

Hai mắt của Theodore nheo lại khi hắn nhìn Ernst đang gục xuống thảm hại.

****

Một tháng trôi qua nhanh chóng, và ngày tôi phải trở lại Chernicia. Không giống như lần đầu tiên tôi đến thăm Hoàng cung, tôi cảm thấy rất buồn khi rời đi. Đó có lẽ là vì người bạn mới tốt bụng, ngọt ngào này của tôi.


 

“Này, Theodore, người có muốn đến Chernicia lần sau không?”

Tôi thực sự muốn cho anh chị em của mình biết Theodore tốt như thế nào.


 

"Được chứ. Hãy nhớ gửi cho ta một lời mời, Yvonne.”

Theodore mỉm cười và quấn ngón út của anh ấy vào ngón tay tôi.


 

Nhưng lời hứa đã không được giữ.

Trước khi kết thúc mùa đông năm đó, Chernicia đã vướng vào một cuộc tấn công bất ngờ.

Anh trai yêu quý của tôi Richard, chị gái thứ hai Helga, chị gái thứ ba Julia, em trai út Brian, ông nội Gunther, và bà nội Gransy.

Tất cả đã không bao giờ được nhìn thấy một lần nữa.


 

Mùa đông lạnh giá đó.

Người duy nhất trốn thoát và sống sót là tôi, Yvonne Chernicia.


 

***

Không ai khác chính là Ernst, người đã cứu tôi khỏi ngọn lửa nhấn chìm Chernicia. Anh Richard đã chết.

Nhìn thấy cảnh đó, tôi kêu lên thảm thiết.

Những người lạ nắm lấy cánh tay của tôi khi tôi nắm lấy thanh kiếm và nhảy vào trung tâm của cuộc bạo động.


 

"Không được, cô Yvonne."


 

"Buông ta ra!"


 

"Tôi xin lỗi. Đây là mệnh lệnh của Hoàng hậu”.


 

"Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi……!"

Những người lạ mà Hoàng hậu Margaret cử đến, đã cưỡng chế và lôi tôi đi.

Sau khi họ thả tôi vào một khu rừng hẻo lánh, tôi nhận ra muộn màng.


 

Bảo sao, tôi sống sót một mình.


 

“Yvonne….”


 

“Ahhhhhhhh….”

Khi tôi thậm chí không còn sức để sử dụng hai chân nữa, tôi ngã quỵ xuống nền đất.


 

“Không sao, không sao, không sao đâu, Yvonne. Mẫu hậu ơi… hic hic, người đã hứa với con rồi…”


 

Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy Ernst trong chiếc áo choàng màu tím đang khóc trước mặt tôi.

Chắc hẳn anh ta là chủ nhân của âm thanh thút thít khi nãy.

Không có thời gian để nghĩ về lý do tại sao anh ta lại ở đây.


 

Tôi phải trở lại Chernicia.

Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến và cố gắng đứng dậy trở lại.

Thịch!


 

"Yvonne!"

Ernst nhanh chóng đỡ lấy cơ thể sắp ngã xuống của tôi vì không còn sức.

Chân tôi run và tay yếu hẳn đi.


 

“Cơ thể mình thật kỳ lạ…”

Đó là lúc tôi nhận ra những người lạ đưa tôi đến đây đã gây ra những gì đối với cơ thể của tôi.

Hoàng hậu Margaret là con gái của Ferdinand, nổi tiếng về phép thuật trong nhiều thế hệ. Những pháp sư mà cô ấy gọi đã sử dụng một phép thuật khống chế lên tôi.


 

“Thả ta ra. Ta phải quay trở lại. Anh Richard…”


 

“Ta xin lỗi… Ta xin lỗi, Yvonne.”

Ernst sụt sịt và nắm chặt lấy tay tôi.



 

"Sau đó ta không thể quay lại nhà của ta?"


 

“Huhu, vậy… hic hic waaaaaa.….”


 

 “….”

Ernst, người đang xoa dịu tôi trong khi sụt sịt, cuối cùng lại khóc thành tiếng.


 

Còn tôi, ngay cả nước mắt của tôi cũng đã khô và tôi không còn khóc nữa.

Tôi không thể quay lại Chernicia.

Sống sót một mình hèn nhát, Yvonne Chernicia không thể quay trở lại đó được nữa.


 

Tôi chỉ đắm mình trong sự thật khủng khiếp đó. Những người do Nữ hoàng Margaret cử đến đã cắt tóc ngắn cho tôi. Tôi rất buồn vì tóc của tôi đã bị cắt.

Ernst quấn chiếc áo choàng trùm đầu mà anh ấy đang mặc quanh tôi.

Giữa sự hỗn loạn, tôi vừa kịp trốn thoát và được chuyển đến một nơi nào đó dưới vỏ bọc của một cậu bé tồi tàn.


 

Họ đưa tôi đến Ferdinand, nhà ngoại của Ernst.


 

Bạn đang đọc:NGƯỜI TÌNH CỦA TÔI CÓ CHÚT LẠChương 6
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.