Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 21

Tề Diễm hôn môi nàng, tay khẩy lên nụ hoa, tay ở cửa khẩu thâm nhập ra vào không ngừng nghỉ. Một bên Hương Mật mê man không biết gì. Cả hai chỉ cách một cái duỗi tay là đụng.

 

“Vương gia…” Tố Tố rên rỉ.

 

“Gọi tên ta”

 

“Tề Diễm, ta muốn!” Tố Tố thổn thức

 

“Nàng muốn gì?”

 

“Cho ta, đút vào đi!” Tố Tố gấp gáp

 

Biết nàng đã ham muốn cực độ, Tề Diễm cởi bỏ đai lưng, đem vũ khí dũng mãnh đang trướng đau dưới háng nhanh chóng tiến nhập vào huyệt đạo mê người của Tố Tố. Tố Tố ôm lấy cổ Tề Diễm, hai tay y bắt lấy cặp mông, nhấn côn thịt thọt sâu vào tiểu huyệt ướt át.

 

“Á…á…á” Tố Tố bật thốt

 

“Sướng không?”

 

“Sướng, hảo sướng!”

 

“Tố Tố, ta cũng rất sướng. Tiểu huyệt của nàng vừa ấm, vừa chặt, mút côn thịt bổn vương muốn bắn”

 

“Tề Diễm, đút sâu vào, mạnh nữa, ta muốn sâu nữa”

 

Cả hai đang rơi vào kích tình, không còn để ý đến bất kỳ điều gì xung quang. Tề Diễm bế phóc Tố Tố lên, đem nàng áp vào thành tường tiếp tục thúc đẩy. Đầu y vùi vào hai bầu ngực nàng hết liếm rồi cắn. Sự sung sướng nơi hạ thân càng làm cho Tề Diễm hưng phấn, lực đạo chỉ có tăng không giảm. Mỗi cú húc vào, ép hai cánh môi căng ra, đem dâm thủy chảy ra nhỏ xuống nền đất. Hai cánh môi như đôi môi mềm mại tham lam mút lấy côn thịt, ra sức lấy lòng nó.

 

Tề Diễm thả hai chân nàng xuống, xoay người nàng lại, từ phía sau đâm vào.

 

“A… Tề Diễm…ư ư ư….”

 

“Tố Tố, bên dưới nàng thật nhiều nước. Làm càng lâu, nước càng ra nhiều hơn”

 

Tề Diễm đưa tay đến chỗ giao hợp của hai người, chạm vào một bãi nhầy nhụa. Y đem dịch thủy ướt đầy tay trét lên ngực nàng rồi đút vào miệng nàng.

 

“Tố Tố, mút thử xem hương vị của hai chúng ta hòa quyện vào nhau như thế nào?” Tề Diễm ép sát vào lưng nàng, liếm lát vành tai, khiêu khích nàng.

Tố Tố hạ miệng, mút lấy ngón tay Tề Diễm. Đại não Tề Diễm căng cứng, côn thịt bên dưới không tự giác trướng lên mấy vòng. Ngón tay trong miệng Tố Tố thọc ra thọc, côn thịt bên dưới cũng chọc vào chọc ra trong u huyệt mê người kia. Cả hai nơi đều chứa chấp Tề Diễm. Y cảm thấy sướng hết cả lỗ lông chân.

 

“Tố Tố…Tố Tố… muội có ở dưới đó không?” Tiếng gọi Tạ Bách Niên bất ngờ vang lên trên miệng hố.

 

Lúc này mới khoảng canh ba, sắc trời tối đen như mực. Tạ Bách Niên vậy mà soi đuốc tìm kiếm bọn họ cả đêm.

 

“Muội ở đây!” Tố Tố vô thức đáp lại.

 

Tề Diễm sa sầm mặt mày, thúc mạnh nàng một cái.

 

“Á”

 

“Tố Tố, muội không sao chứ?” Tạ Bách Niên soi đuốc nhìn xuống nhưng không thấy rõ được gì. Thật may là không thấy gì nếu không Tố Tố còn mặt mũi nào mà nhìn y.

 

“Vương gia!” Tố Tố đè giọng, tìm cách vùng vẫy.

 

“Lúc không có ai thì quấn lấy bổn vương. Tình lang vừa xuất hiện đã vội vàng ruồng bỏ. Tố Tố, nàng thật không ngoan chút nào!” Tề Diễm giữ chặt, ép thân thể của nàng tiếp tục luận động, ra vào không dứt.

“Vương gia, dừng lại…nếu không…” Tố Tố kìm nén kích thích, ra sức khuyên can.

 

“Nếu không làm sao? Không muốn bị phát hiện sao? Vậy thì ngoan ngoãn để bổn vương bắn ra”

 

Cái tên này sao lại phát hỏa ngay lúc này. Lần trước hắn cũng mặc kệ Hương Mật đập cửa, quyết bắt nàng thủ dâm cho đến khi y bắn ra. Bây giờ, chắc chắn y cũng sẽ không chịu bỏ qua. Tố Tố chỉ còn biết cắn răng chịu đựng.

 

Tạ Bách Niên ở trên đang tìm dây thả xuống cho bọn ho thoát ra, ở dưới Tề Diễm liên tục ra vào. Tế Diễm không chút tiết chế, liệu có một ngày bị bắt gặp tại trận thì phải làm sao. Tố Tố nhìn hắn gay gắt, tức giận. Nhưng lòng Tề Diễm cực kỳ thỏa mãn. Cảm giác vụng trộm, làm nàng trước mặt tình lang của nàng, khiến y khoái trá, ra sức đưa đẩy.

 

 “Vương gia, cho ta, bắn cho ta” Tố Tố kẹp chặt côn thịt để y mau chóng xuất ra.

 

“Chết tiệt, nàng dám… ư…a…a…” Tề Diễm không nghĩ mình lại không trụ được khi nàng cố ý câu dẫn như thế.

 

Nhân lúc Tề Diễm đã thỏa mãn, Tố Tố né người rút ra khỏi côn thịt dù bên dưới của y vẫn còn sưng to. Lúc rút ra giữa hai chân nàng vẫn còn dư vị hoan ái, khiến nàng khẽ rên rỉ.

 

“Nàng còn chưa thỏa mãn” Tề Diễm ngã lưng ra sau tường nghỉ ngơi, nhìn nàng vội vàng chỉnh trang y phục.

Tố Tố không thèm đáp lại. Giờ này còn muốn thỏa mãn gì nữa. Thỏa mãn cái đầu nhà ngươi. Tên biến thái vô nhân đạo.

 

“Tố Tố, nàng nghe thấy ta nói không?” Bên trên Tạ Bách Niên vẫn ra sức gọi xuống.

 

“Sư huynh, ta đây! Ta không sao!”

 

“Muội mau leo lên đi!” Tạ Bách Niên thả dây leo xuống hố kéo Tố Tố lên. Lại thả xuống một lần nữa, Tề Diễm ôm Hương Mật vẫn bất tỉnh nhân sự cùng đu lên.

 

“Sư huynh, huynh có sao không?” Khi tất cả đã an toàn trên mặt đất, Tố Tố quay sang hỏi Tạ Bách Niên.

 

“Ta không sao!” Tạ Bách Niên lắc đầu “Mọi người sao bị rơi xuống hố vậy?” rồi hỏi tiếp.

 

“Do sơ suất mà thôi!” Tề Diễm lên tiếng, liếc Tố Tố một cái đầy ý tứ.

 

“Thật may huynh đã tìm ra được bọn muội!” Tố Tố nhấn mạnh.

 

“Đám thích khách kia không làm khó dễ Tạ thiếu chủ chứ?” Tề Diễm đang dìu Hương Mật một bên thăm hỏi.

 

“Tất nhiên rồi! Thôi chúng ta mau chóng rời khỏi đây rồi nói tiếp” Tạ Bách Niên đề nghị.

 

“Chúng ta đi lâu như vậy chưa trở về chắc chắn thị vệ đang lùng sục tìm kiếm. Trên đường sẽ gặp được bọn họ thôi” Tề Diễm gật đầu đồng ý.

 

Tề Diễm cõng Hương Mật cũng Tố Tố và Tạ Bách Niên rời đi.

 

Trở về phủ, Tề Diễm cho gọi thái y kiểm tra vết thương cho Hương Mật. Tố Tố và Tạ Bách Niên trở về phòng nghỉ ngơi.

 

“Chủ nhân, công tử, hai người không làm sao chứ?” Nhược Nhược đón họ, ánh mắt đầy lo lắng.

 

“Ta không sao” Tố Tố lắc đầu .

 

“Biết vậy, Nhược Nhược sẽ không để chủ nhân lại” Nhược Nhược như con mèo mít ướt, hơi chút là dễ dàng rơi nước mắt.

 

“Ta đã trở về rồi mà! Muội giúp ta chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa đôi chút”

 

Tạ Bách Niên thấy không tiện nên nói thêm vài câu rồi cũng rời đi.

 

“Nhược Nhược, chuẩn bị thêm cho ta một chén canh tránh thai”

“Chủ nhân!” Nhược Nhược cả kinh.

 

Hai người bọn họ lại phát sinh chuyện gì nữa rồi? Tố Tố không dám nhìn vào mặt Nhược Nhược, chỉ bỏ vào trong phòng. Nước tắm đã chuẩn bị xong, nàng ngâm mình vào đó, moi móc, tẩy rửa hết những dịch nhầy trong cơ thể. Nàng không muốn để lại bất kỳ hậu quả, mầm mống nào.

 

Qua mấy hôm nghỉ ngơi, Tạ Bách Niên gọi Nhược Nhược nói chuyện.

 

“Nhược Nhược, ta nghe ngóng được mấy hôm nữa trong kinh thành tổ chức lễ hội hoa đăng. Hôm đó ta muốn dẫn Tố Tố đi dạo”

 

“Vậy để muội nói cho chủ nhân biết”

 

“Không, lần này ta muốn ta cho muội ấy một bất ngờ”

 

Nhược Nhược khẽ nhíu mày “Ý công tử là…”

 

Tạ Bách Niên muốn nhân cơ hội này bày tỏ tấm lòng với Tố Tố. Hắn muốn nàng nhanh chóng ly khai với tên vương gia kia. Hắn cảm thấy bất an khi hai người kia ở chung một chỗ.

 

Nhược Nhược phải nhờ đến sự giúp đỡ của Thập Nhất, lén cho phép cả ba rời khỏi phủ. Thập Nhất biết rõ, hành động này nếu bị vương gia phát hiện, chính y sẽ phải nhận hình phạt tàn khốc. Nhưng Thập Nhất vì muốn giúp Nhược Nhược, Nhược Nhược vì muốn giúp Tạ Bách Niên, mỗi người đang tự dâng hiến tình yêu cho người mình thương mà không có bất kỳ đòi hỏi, than trách nào.

 

***

 

Tạ Bách Niên đứng trên cầu, đi qua đi lại, bồn chồn không yên. Tuy đã hẹn trước nhưng y vẫn không tránh được cảm giác nôn nao. Từ xa nhìn thấy Nhược Nhược đang dẫn Tố Tố đi về phía mình, tâm trạng Tạ Bách Niên vừa vui mừng khấp khởi vừa lo âu hồi hộp. Hắn đã chuẩn bị mấy ngày này, muốn cho nàng một cái kinh hỉ.

 

“Sư huynh, sao huynh lại ở đây?” Tố Tố bị Nhược Nhược đẩy lên trước mặt Tạ Bách Niên, nhìn điệu bộ tủm tỉm của nàng, cũng đoán được là hai người cố ý sắp đặt mang nàng ra đây.

 

“Tố Tố, muội xem kia!”

 

Tạ Bách Niên bắn một tia pháo lên trời làm hiệu, lập tức hàng loạt pháo hoa nổ rợp trên bầu trời. Tố Tố nhìn đến mức ngất ngây. Nhược Nhược một bên chiêm ngưỡng mà lòng tràn đầy ngưỡng mộ.

 

Tiếp sau đó, mấy tiểu hài tử bán hoa thi nhau trao cho nàng những cành hoa tươi thắm rồi dạt ra để hai người một mình trên cầu.

 

“Tố Tố! “Nhìn một lần, nhớ một khắc - Thương một chốc, chờ một đời”. Từ này về sau ta muốn mỗi ngày đều nhìn thấy muội, muốn nắm tay muội đi khắp thế gian này. Dù muội có là Diệp thần y hay không, trong tim ta, muội mãi là Tố Tố” Tạ Bách Niên bộc bạch lời mà y đã cố học thuộc đi học thuộc lại mấy ngày qua.

Tố Tố đang ngập tràn trên bến bờ hạnh phúc mà Tạ Bách Niên đem lại. Nàng ôm những bông hoa đưa lên mũi ngửi. Hương thơm này, thời khắc đẹp đẽ này…nó không dành cho nàng! Tố Tố nhận ra Nhược Nhược lén lau nước mắt, quay đầu bỏ chạy đi. Nhược Nhược cũng thích Tạ Bách Niên sao? Tố Tố chợt nhận ra từng ánh mắt, từng cử chỉ, giọng nói của Nhược Nhược đối với Tạ Bách Niên rất khác. Nàng những tưởng Thập Nhất và Nhược Nhược là một cặp, không ngờ tiểu cô nương bên cạnh nàng, thân thiết với nàng là thế, vì nàng mà che giấu cảm xúc thật.

 

Tố Tố trở về đã thấy Nhược Nhược ngồi trước hiên đợi mình.

 

“Chủ nhân!”

 

“Nhược Nhược!”

 

Cả hai gọi tên nhau, còn lại không nói ra điều gì.

 

“Chủ nhân, người nhận lời công tử chưa?”

 

“Nhược Nhược, muội thích Tạ Bách Niên sao?”

 

Cả hai đồng thanh nói ra suy nghĩ của mình.

 

“Chủ nhân, Nhược Nhược…” Nhược Nhược bối rối.

 

“Tố Tố, nàng vừa đi đâu về?” Tề Diễm như một tử thần xuất hiện không báo trước. Tố Tố và Nhược Nhược sợ hại, tựa sát vào nhau.

 

“Ta…”

 

“Vương gia, là ý của tiểu nữ. Tiểu nữ muốn dẫn chủ nhân đi ra ngoài xem hoa đăng, chủ nhân không hề hay biết gì cả” Nhược Nhược tự nhận tội.

 

“Nhược Nhược!” Tố Tố muốn ngăn cản nàng lại.

 

“Thập Nhất!” Tề Diễm gọi tên, Thập Nhất đã tiến đến kéo Nhược Nhược ra khỏi người Tố Tố.

 

“Thập Nhất ca ca!” Nhược Nhược không hiểu chuyện gì, sửng sốt nhìn hắn.

 

“Vương gia, cầu xin người tha cho Nhược Nhược” Tố Tố sợ hãi.

 

“Mang nàng ta đi! Đợi bổn vương xử lý xong sẽ hỏi tội ngươi!” Tề Diễm ném cái nhìn đầy uy hiếp về phía Thập Nhất và Nhược Nhược.

 

“Thuộc hạ rõ!” Thập Nhất không chút biểu cảm, lập tức vác Nhược Nhược lên vai bỏ đi mặc cho nàng kêu gào.

 

“Vương gia, cầu xin người tha cho Nhược Nhược!” Tố Tố quỳ sụp bên chân Tề Diễm, khóe mắt phiếm hồng.

“Hừm, dám tự ý câu kết với thuộc hạ của ta, bỏ ra ngoài vui chơi với nam nhân khác”

 

“Vương gia…”

 

Hắn biết đêm nay nàng hẹn hò với Tạ Bách Niên. Nhất cử nhất động của nàng làm sao qua khỏi mắt của hắn. Lại không ngờ, tên thị vệ kia lại bị người bên cạnh nàng câu dẫn mà chống lại ý chỉ của hắn. Theo lời Thập Tam báo cáo thì Tạ Bách Niên ngỏ lời với Tố Tố trên cầu, trước sự chứng kiến của rất nhiều người. Lúc ấy, không tiện bắt Tố Tố nên hắn đành đợi nàng trở về rồi xử trí sau.

 

“Xin vương gia tha cho Nhược Nhược và Thập Nhất, tất cả là lỗi của Tố Tố” Tố Tố nguyện tự ý nhận hết mọi tội lỗi. Bọn họ vì nàng, nàng không thể để họ gánh tội thay nàng.

 

“Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng” Tề Diễm quỳ một chân, nâng cằm nàng lên nói qua kẽ răng “Ta cho phép Tạ Bách Niên và Nhược Nhược rời đi, đổi lại…”

 

“Vương gia muốn như thế nào?” Tố Tố nuốt ức một tiếng tiếp lời hắn.

 

“Nàng phải ở bên cạnh ta!”

 

“Ta…”

 

Hắn có thể tha mạng cho tất cả, chỉ còn chờ cái gật đầu của nàng. Nàng vì tất cả, chỉ đành gật đầu hy sinh. Tề Diễm hài lòng, nhấc bổng, đem nàng vào phòng, đặt nàng lên giường. Tố Tố nhắm chặt mi mắt, siết chặt tay, đời này nàng không thể thoát khỏi hắn ư? Hắn muốn dây dưa không dứt với nàng để làm gì? Nước mắt theo khóe mi lặng lẽ rơi xuống.

 

***

 

“Thập Nhất ca ca, thả muội xuống, huynh có nghe không vậy?” Nhược Nhược ra sức kêu gào.

 

Thập Nhất hạ Nhược Nhược xuống.

 

“Muội muốn đi đâu?” Thập Nhất bắt lấy nàng, ôm vào lòng, mặc cho nàng giẫy dụa.

 

“Ta phải quay lại xem chủ nhân thế nào?” Nhược Nhược vùng vẫy.

 

“Nhược Nhược, đừng làm càn nữa! Nàng có quay lại cũng không thay đổi được gì đâu?”

 

“Huynh nói vậy là ý gi?” Nhược Nhược khó hiểu nhìn y.

 

“Đêm nay vương gia sẽ ở lại phòng của Diệp thần y”

 

“Cái gì? Không thể được! Chủ nhân mới nhận lời với công tử. Nếu bây giờ để công tử phát hiện, chủ nhân sẽ phải làm sao?”

“Nhược Nhược, bây giờ muội còn lo nghĩ cho người khác. Muội vì Tố Tố và Tạ Bách Niên không tiếc hy sinh bản thân. Ta cũng vì muội trái ý chủ tử. Muội có thể nhìn ta một lần hay không?” Thập Nhất điên tiết bắt lấy cánh môi Nhược Nhược hôn ngấu nghiến.

 

“Ưm..Thập Nhất ca ca…” Nhược Nhược run rẩy kêu lên. Sức lực nhỏ bé không cách nào vùng vẫy khỏi đôi tay nam nhân.

 

“Nhược Nhược, ta thích muội! Muội có từng nghĩ đến ta chút nào không?” Nụ hôn gấp gáp, lưỡi trơn trượt luồng vào khoang miệng Nhược Nhược ra sức bá đạo.

 

“Ưm…Thập Nhất ca ca…hức hức” Một giọng nước mắt nóng nổi lăn trên gò má ửng hồng của Nhược Nhược. Giọt nước mắt chạm vào mu bàn tay Thập Nhất khiến đại não y đình trệ, tê cứng. Hắn làm nàng khóc.

 

“Nhược Nhược, muội…!” Thập Nhất vội buông môi Nhược Nhược ra.

 

Nàng sụp xuống, ôm đầu gối khóc nấc.

 

“Nhược Nhược, ta xin lỗi!” Thập Nhất bối rối không biết phải làm sao

 

“Huynh ức hiếp ta. Chủ tớ hai người không khác gì nhau. Trêu đùa, hiếp đáp người quá đáng. Chủ nhân, sao người lại mất hết y thuật để Nhược Nhược bị hà hiếp thế này. Huhuhu” Nhược Nhược khóc lóc ầm ĩ không dứt.

 

“Nhược Nhược, ta không có! Ta thật lòng thích muội!” Thập Nhất quỳ xuống, bối rối thanh minh.

 

Một người khóc, một người quỳ. Cả hai cứ giữ tư thế đó đến khi nào không biết. Ta mệt rồi không đủ sức viết truyện của hai người. Hai người tự xử đi nha!

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.