Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 22

Sáng hôm sau, Tạ Bách Niên đến phòng tìm Tố Tố sớm một chút. Không thấy Nhược Nhược đâu, Tạ Bách Niên gọi mấy tiếng cũng không nghê Tố Tố đáp lại. Trực giác mánh bảo, Tạ Bách Niên đẩy nhẹ cửa bước vào phòng. Một mùi hương kỳ lạ bay tới chóp mũi. Tạ Bách Niên cả kinh. Tề Diễm đang chống tay, gối đầu vuốt ve bờ lưng trần của Tố Tố. Nàng đang say ngủ không chút hay biết. Trước mặt Tạ Bách Niên, Tề Diễm nâng mái tóc tác loạn của Tố Tố lên hít một hơi, nhếch môi đầy khiêu khích.

 

“Tề Diễm!” Tạ Bách Niên trừng mắt, bóp tay, nghiến răng gọi tên y đầy căm hận.

 

“Muốn gì ra ngoài nói chuyện” Tề Diễm nghe Tạ Bách Niên gọi nàng nhưng cố ý để hắn đi vào trong thấy một màn nóng bỏng mắt này. Hắn nhịn Tạ Bách Niên đủ rồi. Mặc kệ Tố Tố có đáp trả tình cảm của Tạ Bách Niên hay không, hắn là muốn khẳng định chủ quyền. Chỉ cần nằm nàng trong tay, Tề vương hắn không từ thủ đoạn.

 

Tề Diễm đắp lại chăn che đi da thịt cho Tố Tố rồi cùng Tạ Bách Niên rời khỏi phòng.

 

***

 

“Chủ nhân, chủ nhân, người mau dậy đi! Có chuyện lớn xảy ra rồi!” Nhược Nhược ra sức lay gọi Tố Tố dậy.

 

Tố Tố mơ màng, dụi mắt cất giọng mệt mỏi “Có chuyện gì vậy?”

 

“Chủ nhân, công tử cùng Tề vương đang quyết chiến với nhau!”

 

“Cái gì?” Tố Tố bị làm cho tỉnh ngủ hoàn toàn.

 

Thay vội y phục, cũng nghe được Nhược Nhược kể lại Tạ Bách Niên tới tìm nàng. Nhược Nhược bị bắt đi cả đêm nên không canh phòng bên ngoài.

 

[Tạ Bách Niên đã trông thấy tất cả rồi sao?] Trống ngực Tố Tố đập thình thịch, cảm giác như bị bắt gặp đang phạm tội khiến nàng áy náy, khó chịu vô cùng. Nàng vội vội vàng vàng cùng Nhược Nhược tới võ đài.

 

Cả hai đang quyết chiến với nhau một trận sinh tử. Cốt truyện này cuối cùng cũng xảy ra. Tố Tố đã dùng mọi cách ngăn không cho nó tiếp diễn nhưng cái gì đến thì vẫn đến. Không biết hai người đã giao đấu với nhau bao nhiêu hiệp nhưng càng đánh Tề Diễm càng chiếm thế thượng phong. Trái lại, sự ghen tức bao trùm khiến cho Tạ Bách Niên bị đả công tâm. Trông thấy Tề Diễm xuất chiêu đâm về phía Tạ Bách Niên. Tố Tố bất chấp đứng ra che chắn.

 

“Tố Tố” Cả Tề Diễm và Tạ Bách Niên đều thốt lên.

 

Ngay lập tức Tề Diễm thay đổi quỹ đạo, mũi kiếm lệch qua một bên. Tạ Bách Niên may mắn tránh khỏi, kéo Tố Tố vào lòng.

 

“Tố Tố, nàng đang làm cái gì vậy?” Tề Diễm nhìn Tố Tố ra sức bảo vệ Tạ Bách Niên, còn ở trước mặt hắn nằm trong lòng nam nhân khác, Tề Diễm điên tiết quát lên.

 

“Vương gia, tha cho huynh ấy!” Tố Tố van xin.

 

“Hắn dám tranh giành với bổn vương. Là hắn không tự lượng sức”

 

“Tề Diễm, ngươi đừng bức hiếp người quá đáng. Tố Tố, có phải hắn ép muội không? Hôm nay, ta sẽ thay muội rửa hận”

 

“Không được, sư huynh. Huynh nghe muội nói vương gia không hề ép muội, là muội… cam tâm tình nguyện. Muội không thể đáp trả lại tình cảm của huynh. Muội…”

 

“Tố Tố, ta không tin” Tạ Bách Niên nắm chặt cánh tay nàng chất vấn.

 

Tối hôm qua cả hai còn vui vẻ bên nhau. Tuy rằng, nàng im lặng cúi đầu không đáp trả lời thổ lộ của y nhưng y tin nàng cũng có tình cảm với mình. Nhưng những gì mà hắn chứng kiến, nàng còn nói nàng cam tâm tình nguyện. Hắn với nàng quen nhau bao nhiêu năm sao lại thua một tên vương gia mới gặp chứ. Hắn không cam lòng.

 

“Tạ Bách Niên, buông Tố Tố ra!” Tề Diễm đi tới, kéo Tố Tố ra sau lưng mình “Ngươi đã thấy rõ, nàng cũng đã nói rõ. Bổn vương tha cho ngươi một con đường sống. Mau rời xa Tố Tố”.

 

“Tố Tố!” Tạ Bách Niên bất lực nhìn nàng không chút chống cự tên vương gia kia.

 

“Tạ Bách Niên, nếu còn nghĩ đến tình nghĩa bao lâu nay của chúng ta. Muội xin huynh, hãy mang Nhược Nhược rời khỏi đây. Vương gia, chúng ta đi!” Tố Tố không muốn dằn co thêm nữa. Nàng không có lựa chọn nào khác. Nàng không thể thoát khỏi Tề Diễm, càng không thể hy sinh tình cảm của Tạ Bách Niên và cả Nhược Nhược. Nàng sẽ tác thành cho hai người bọn họ. Nàng không có hạnh phúc không có nghĩa bọn họ cũng vì nàng mà đánh mất hạnh phúc.

 

Tạ Bách Niên quỵ xuống thét lên. Hắn ngửa mặt lên trời, tự vấn với lòng tại sao. Nhược Nhược trông thấy tất cả. Tâm nàng đau đớn. Chủ nhân không chọn công tử, còn muốn nàng theo công tử. Nhược Nhược lặng thầm bên cạnh Tạ Bách Niên đang bật khóc.

 

Mấy hôm liền Tố Tố đều đóng cửa, mặc cho Tạ Bách Niên cầu khẩn gặp mặt. Lòng nàng không đau đớn mấy khi từ chối Tạ Bách Niên. Chàng tốt bụng, nghĩa khí, hết lòng yêu thương, dịu dàng với Tố Tố. Nhưng nàng không thể tự lừa dối mình là Diệp thần y. Cũng không tự lừa dối tình cảm, cố gắng đáp trả Tạ Bách Niên. Mà nàng cũng không có sự lựa chọn nào khác. Dù nàng có muốn ở bên cạnh Tạ Bách Niên thì Tề Diễm nhất định không cho phép. Vì vậy mà trong truyện Tề Diễm đã cho người ám toái, hại sát Tạ Bách Niên. Giờ nàng đã hiểu tại sao tên vương gia hắc ám kia không chịu tha cho Tạ Bách Niên mà đuổi cùng diệt tận, là sợ hai người bọn họ trở thành một đôi. Hắn không yêu Diệp thần y, lại không cho người khác yêu nàng. Tố Tố phải tìm cách để Tề Diễm không được làm hại đến Tạ Bách Niên. Dù sao đó cũng là người mà Nhược Nhược yêu thích. Tố Tố phải bảo vệ hai người họ chu toàn rời đi.

 

“Chủ nhân” Nhược Nhược đi vào phòng gọi nhỏ

 

Mấy hôm nay tâm trạng mỗi người mỗi ngổn ngang. Nhược Nhược cũng rối bời không biết làm sao.

 

“Huynh ấy đi rồi sao?” Tố Tố tựa đầu vào ô cửa, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài trời.

 

“Công tử đi rồi!”

 

“Nhược Nhược, em cũng thu xếp theo Tạ Bách Niên rời khỏi vương phủ”

 

“Chủ nhân!”

 

“Nhược Nhược, nghe lời ta! Từ nay về sau ta giao muội cho Tạ Bách Niên. Muội phải sống thật tốt nhé!” Tố Tố cầm tay Nhược Nhược vuốt ve

 

“Chủ nhân, ngươi bỏ Nhược Nhược sao?” Nhược Nhược rưng rưng nước mắt.

 

“Nhược Nhược, từ giờ ta không thể chăm lo được cho muội. Muội ở lại vương phủ sẽ không được vui vẻ, thoải mái. Muội theo sư huynh là tốt nhất!”

 

“Còn người thì sao?”

 

“Ta…”

 

Nàng đi đến bước này, đã tìm mọi cách vùng vẫy nhưng kết cục của câu truyện đã định sẵn Tố Tố phải gắn liền với Tề Diễm.

 

“Chủ nhân, Nhược Nhược sẽ không rời xa người!”

“Nhược Nhược, muội thích Tạ Bách Niên, muội hay thay ta chăm sóc tốt cho huynh ấy. Ta chỉ đành phụ tấm chân tình ấy mà thôi”

 

“Chủ nhân, người có phải vì muội…Chủ nhân hạnh phúc, muội cũng hạnh phúc. Chủ nhân không cần lo lắng cho Nhược Nhược”

 

“Nhược Nhược ngốc. Nếu ta thích huynh ấy, ta sẽ khẳng khái đón nhận. Ta không có tư tình nào nên mới từ chối huynh ấy”

 

“Người…người nói thật sao?”

 

Tố Tố khẽ gật đầu thay câu trả lời

 

“Vậy người…người thích vương gia sao?” Nhược Nhược chợt hỏi.

 

Nàng sao có thể thích hắn?Một lời trong đêm tối ở hố sâu dội vào tim nàng một lần nữa [Nàng ghen sao?] Hắn hỏi nàng như vậy? Nàng khó chịu khi trước mặt mình hắn cứ đóng vai thân mật với Hương Mật. Nàng là ghét Hương Mật, chứ nàng không ghen. Nàng tự nhủ thầm trong lòng. Nàng không có thích hắn.

 

Tạ Bách Niên lặng lẽ rời đi để lại một phong thư. Tố Tố hỏi Nhược Nhược không đi cùng y sao? Nhược Nhược lắc đầu. Chủ nhân ở đâu, muội ở đó, để muội bảo vệ, chăm sóc cho chủ nhân. Tố Tố ôm Nhược Nhược, cả hai khẽ nức nở.

 

Tin tức Tề Diễm qua đêm tại phòng Tố Tố như một cơn gió thổi lớn. Thổi tới tai của tất cả mọi người, và không khó để lọt tới tai Hương Mật.

“Tố Tố, ngươi mau ra đây!” Hương Mật đứng trước hiên phòng Tố Tố quát lớn.

 

“Có chuyện gì?” Tố Tố cùng Nhược Nhược bước ra.

 

Hương Mật tức tối, lao đến, tát cho Tố Tố một cú trời giáng.

 

“Sao ngươi dám đánh chủ nhân?” Nhược Nhược tức giận đẩy Hương Mật khiến nàng té xuống, hai tay chống đất trầy xước.

 

“Ngươi…các ngươi dám làm ta chảy máu. Còn không mau cho bọn chúng một bài học”

 

Hương Mật được hai nha hoàn đỡ dậy rồi sai mấy tên đầy tớ tiến đánh hai người. May mà Thập Nhất kịp thời xuất hiện, hai người mới chỉ bị đánh sưng mặt mà thôi.

 

Hương Mật đòi đi tìm Tề Diễm hỏi cho ra lẽ.

 

“Biểu ca, huynh xem ả ta đẩy muội xước hết cả tay rồi nè!” Hương Mật bổ nhào vào lòng Tề Diễm khóc như mưa.

 

Tề Diễm nhìn qua Tố Tố và Nhược Nhược bị đánh bầm môi, sưng mắt, không mấy hài lòng, khẽ quát Hương Mật “Náo đủ chưa? Mới sáng sớm muội tới vương phủ gây chuyện, còn tự ý đánh người là sao?”

 

“Biểu ca, huhuhu, huynh bênh vực ả ta sao? Muội bị đẩy xước hết cả tay mà huynh không lo lắng cho muội sao?” Hương Mật vừa tức vừa thẹn.

 

“Mật nhi, được rồi! Muội bớt náo lại đi!” Bị tiếng khóc đinh tai nhức óc kia quấy nhiễu, Tề Diễm hạ giọng xuống nước.

 

“Biểu ca, có phải ả ta dụ dỗ trèo lên giường huynh không? Hôm nay để muội cho ả một bài học nhớ đời!”

 

Tề Diễm định lựa lời nói cho Hương Mật biết, nhưng xem ra bây giờ phải nói rõ ràng thôi.

 

“Mật nhi, không phải vậy đâu! Sắp tới ta sẽ nạp Tố Tố làm trắc phi”

 

“Cái gì?” Cả Tố Tố và Hương Mật đều sững sờ lên tiếng.

 

“Biểu ca, ca không thương Mật nhi nữa sao? Sao ca lại cưới ả ta chứ? Là ả ta bỏ bùa, mê hoặc biểu ca có phải không?” Hương Mật gào lên.

 

“Mật nhi, không phải như vậy. Ta đã hủy hoại danh tiết của Diệp Tố Tố. Ta phải chịu trách nhiệm với nàng ấy. Nạp nàng ấy là trắc phi, tương lai muội vẫn là vương phi của ta. Ta không muốn vương phi là một người không hiểu đạo lí” Tề Diễm nhẹ nhàng phân tích.

 

“Muội…” Hương Mật không cam lòng nhưng không thể làm quá lên khi Tề Diễm đã nói vậy. Nếu không ca ấy sẽ không thích mình nữa, sẽ nghĩ nàng lòng dạ hẹp hòi, không thấu tình đạt lý.

 

“Thứ cho dân dữ không có phúc phận này!” Tố Tố không thể để cho bản thân bị định đoạt, lên tiếng cự tuyệt.

 

“Tố Tố, nàng đừng có mà không biết điều! Ta chỉ có thể cho nàng vị trí trắc phi. Vương phi vốn thuộc về Mật nhi!” Tề Diễm nhíu mày khó chịu.

 

“Haha, nói vậy ta phải cảm khích vô ngần. Vương gia, người có thể giam cầm ta, có thể chiếm đoạt thân thể ta, nhưng tuyệt đối không có được trái tim ta. Người còn bắt ép cưới ta làm thiếp, hậu quả tự người lĩnh lấy”

 

Nói rồi Tố Tố bỏ đi không thèm đợi Tề Diễm cho phép hay không. Tề Diễm lập tức đuổi theo, bỏ lại Hương Mật một cỗ tức tối không sao giải tỏa được.

 

“Tố Tố, dừng lại!”

 

“…”

 

 “Tố Tố, nàng dám không nghe!”

 

Mặc kệ Tề Diễm, Tố Tố vẫn kiên quyết bỏ đi.

 

“Tố Tố, nàng đứng lại cho bổn vương!”

 

Tề Diễm đuổi theo Tố Tố ra tới tận hoa viên, y bắt lấy tay nàng.

 

“Buông ra!” Tố Tố cộc cằn vùng vẫy.

 

“Tố Tố, nàng nghe ta nói!” Tề Diễm hạ giọng

 

“Ta không muốn nghe gì cả!”

 

Tề Diễm ôm chặt lấy Tố Tố, bá đạo bắt lấy môi nàng hôn ngấu nghiến.

 

“Ưm…ưm” Tố Tố dùng hết sức bình sinh đánh lên người nhưng một chút hề hấn với Tề Diễm.

 

Nụ hôn thiêu đốt đầu óc, tê liệt tứ chi. Tố Tố cuối cùng chỉ có thể thở dốc, vô lực dựa vào người Tề Diễm.

 

“Nàng bình tỉnh chưa nào?” Tề Diễm vuốt ve tấm lưng Tố Tố.

 

“…”

 

“Có đau không?” Tề Diễm sờ lên gò má bị đánh sưng đỏ của Tố Tố. Y ân cần, quan tâm đến nàng làm gì? Trước mặt để Hương Mật mặc sức hành hạ nàng, bây giờ dỗ dành, muốn nàng im lặng chịu đựng mãi sao.

 

“Vương gia, ta nói rồi, người đừng hao công phí sức!”

 

“Tố Tố, nàng không muốn làm trắc phi của bổn vương sao?” Tề Diễm dịu giọng.

 

“Ai muốn trèo lên trắc phi hay vương phi gì mặc kệ. Riêng ta không cần!” Tố Tố chém đinh chặt sắt.

 

“Tại sao?” Tề Diễm kéo người trong lòng ra, nhìn sâu vào mắt nàng. Ánh mắt y chan chứa sự mong đợi nhưng Tố Tố nhận không nổi.

 

“Vương gia, người có yêu Hương Mật?”

 

Lần trước Tố Tố từng hỏi y một lần, Tề Diễm gật đầu không suy nghĩ. Lần này, chỉ cần y nói sai một từ tất cả sẽ vỡ tan. Đôi môi mỏng khép chặt, tâm tư là một mảng rối rắm.

 

“Không nói, nghĩa là có tình cảm đúng không? Trái tim của vương gia thật phong lưu, chứa vô số nữ nhân đều được. Thứ cho trái tim dân nữ ích kỉ, không thể chia sẽ với bất kỳ ai”

 

“Tố Tố…”

“Vậy ta lại hỏi tiếp, nếu chỉ được lựa chọn một người, giữa ta và Hương Mật, người chọn ai?”

 

Hương Mật là người thân thiết nhất của hắn. Còn nàng là người hắn không thể buông tay. Hắn không thể đưa ra lựa chọn. Tố Tố nhìn ánh mắt đầy phức tạp của y, cũng nhận ra sự phân vân của y. Nảng đẩy tay hắn ra, nở một nụ cười mỉa mai.

 

“Người không rõ con tim mình mà cứ ích kỷ chiếm giữ như vậy, đó không phải là hạnh phúc”

 

Tề Diễm nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Không phải là đôi mắt si mê Hương Mật dành cho hắn. Không phải là sự dịu dàng, trìu mến. Trong đó, là sự bất an cùng đè nén. Hắn khiến nàng không yên tâm, không thể mở lòng.

 

“Ta…”

 

Tố Tố đẩy Tề Diễm ra, nàng cố gắng kiềm nén nước mắt, quay đầu bỏ đi.

 

“Tố Tố, dù có thể nào bổn vương tuyệt đối không buông nàng!”

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 22
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.