Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 33

Tề Diễm ra sức cày cấy khiến đầu óc Tố Tố như trên mây, không cách nào tỉnh táo. Hắn làm đến mức nàng kiệt sức, ngất đi mới chịu buông tha. Buổi tối, đoàn người tới dịch trạm dừng chân. Tố Tố đóng cửa, dứt khoát không cùng phòng với Tề Diễm. Nàng trốn được một đêm nhưng không thể tránh hắn khi ở chung một xe.

 

“Tố Tố” Tề Diễm ôm nàng trên đùi, cọ mặt vào vai nàng.

 

“Tề Diễm, ta thật sự không thể”

 

“Nàng làm sao vậy?” Tề Diễm ngẩn nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, có chút không yên tâm.

 

“Bên dưới đau lắm, người đừng làm nữa!” Tố Tố nhăn mặt, ôm bụng khép vào lòng y.

 

“Nhưng mà bên dưới ta cũng khó chịu lắm!” Tề Diễm vẫn không chịu buông tha.

 

“Hôm nay ta thật sự không được” Tố Tố đẩy đầu Tề Diễm đang nhẹ cắn vành tai khiêu khích nàng.

 

“Vậy ta không cho vào, nàng dùng miệng giúp ta giải tỏa nhé!” Tề Diễm liếm vào mu bàn tay đang che trên mặt hắn.

 

“Ta…” Tố Tố cạn lời. Một ngày không làm sẽ bức chết hắn sao? Càng ngày hắn càng tham luyến, đòi hỏi vô độ. Hắn có thể tinh tráng hừng hực nhưng nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao bì với sức nam nhân.

 

“Làm ơn, giúp ta!” Tề Diễm không cho nàng cự tuyệt, bắt lấy bàn tay kéo xuống hạ thân đang nhô lên. Tay hắn cứng rắn đè ép nàng chà xát bên ngoài y phục.

 

“Tề Diễm, đừng mà!” Tố Tố hổ thẹn, không dám nhìn những hành động hoang dại này.

 

“Thật thích! Tố Tố, tay nàng làm ta vô cùng khoan khoái” Tề Diễm buông lời dụ hoặc. Tố Tố bất lực, mặc hắn điều khiển. Tề Diễm luồng tay vào cổ áo, bóp một bên ngực nàng.

 

“Tề Diễm, huynh làm gì vậy?” Tố Tố giật mình, khẽ run.

 

“Ta chỉ chạm ở trên cũng không được sao?” Tề Diễm ghé sát, hôn khắp mặt nàng, tay tiếp tục xoa bóp. Dưới sự khiêu khích thuần thục, Tố Tố chỉ còn biết buông thả cơ thể.

 

“Tố Tố, ngồi xuống dưới đi nào!” Tề Diễm đặt nàng ngồi xuống sàn xe, mặt đối diện hạ thân của y. Tố Tố cúi đầu, che giấu sự ngượng ngùng. Tề Diễm tự cởi quần cho mình, rồi vạch áo, nửa thân trên Tố Tố phơi bày ra không khí.

 

“Á” Tố Tố sợ hãi, đưa tay che đậy “Huynh…huynh làm gì vậy?”

 

Khóe môi Tề Diễm câu lên, trong mắt hắn là bộ dạng quẫn bách, đáng thương như tiểu thỏ đang bị đưa lên thớt.

 

“Nàng chỉ cần làm theo lời ta nói, ta hứa sẽ không đụng vào nàng” Tề Diễm kéo Tố Tố lại gần, nâng bộ ngực sữa cao vút, căng đầy, kẹp lấy côn thịt của mình. Tố Tố hoa mắt, nuốt ực một cái. Nàng muốn trốn nhưng không cách nào trốn được, không muốn nhìn, nhưng nhắm mắt lại càng cảm nhận rõ nơi đó đang cọ vào giữa khe ngực.

 

“Ưm” Tố Tố không tự chủ rên nhẹ.

 

“Nàng nhìn xem, ngực nàng kẹp lấy côn thịt của ta cũng không thua bên dưới là mấy. Thật là thoải mái!” Hai tay Tề Diễm ép ngực nàng lên xuống ma sát vào nam căn cứng ngắt của mình. Bộ ngực vừa mềm vừa mượt, chà lên thân thịt, cảm giác thật mất hồn. Tố Tố hé mở mắt, thấy rõ đầu nấm ngoi lên ngoi xuống giữa ngực mình, như chuột chũi đào hang, chui xuống lỗ này lại chui lên từ lỗ khác. Động tác lên xuống khiến dịch thủy nơi quy đầu bắn ra xung quanh, dính lên ngực và cả mặt nàng.

 

“Tố Tố, đưa lưỡi liếm lên lỗ nhỏ kia đi!” Tề Diễm đè nén sự rên rỉ, thấp giọng ra lệnh.

 

Hình ảnh dâm mĩ trước mặt mê hoặc, khiến nàng vô thức hé mở cánh môi hồng tươi như hoa đào, đem phấn lưỡi mềm ướt chạm vào lỗ nhỏ đang tiết ra những chất dịch trắng. Nàng liếm một chút, không rõ mùi vị là gì, lại liếm qua liếm lại ngay trên đó, hại Tề Diễm một phen run sướng truyền khắp tứ chi. Nếu không phải hắn trấn trụ, với sự kích thích này, thật muốn bắn ra rồi.

 

“Tốt lắm! Tố Tố, liếm nữa đi, ưm…” Mắt y lim dim, hơi thở trở nên thô nặng. Tiểu đệ của hắn được nàng chăm sóc hết sức sung sướng. Dù được hưởng qua rất nhiều những điều tuyệt diệu trong hoàng thất, nhưng thứ khiến đầu óc hắn mê man, trầm luân chính là giây phút sung sướng này. Hắn muốn mãi chìm trong bể dục này mà thôi.

 

“Tố Tố, sướng, thật là sướng! Tố Tố há miệng ngậm lấy tiểu đệ, yêu thương nó như ta yêu thương tiểu muội của nàng” Tề Diễm buông ngực nàng, kéo mặt nàng áp vào hạ bộ y. Đám lông đen tua tủa chích vào mặt khiến nàng hơi khó chịu. Một mùi hương đục quánh thoảng bên mũi. Hương vị phái nam, khó có thể diễn tả bằng lời. Côn thịt vừa cứng vừa mềm cọ qua cọ lại trước mũi rồi cậy mở miệng, đâm vào bên trong. Khoang miệng ướt át, nóng hổi bao phủ, ngậm mút khiến hạ thân Tề Diễm khoái hoạt vô cùng. Côn thịt y cương to hơn nữa khiến miệng nàng há to hết cỡ, mỏi hết cả răng hàm. Tố Tố muốn đẩy ra lại bị Tề Diễm giữ chặt đầu, đẩy tới tận cổ họng.

 

“Ư…a…ư…a…Tố Tố…sướng chết mất…Tố Tố mút chặt lấy đi” Tề Diễm bị cơn khoái lạc mất đi lí trí, điên đảo nhấn chìm trong khoang miệng của nàng. Hắn kéo đầu nàng lên xuống đến mức chóng mắt. Tố Tố cố gắng đánh vào đùi muốn y dừng lại nhưng Tề Diễm hoàn toàn mất khống chế. Mã mắt y phát hỏa, hơi thở gấp gáp, lồng ngực ép chặt.

 

“Á á á…ự ự” Hắn thỏa mãn, sung sướng phun đầy tinh dịch trong miệng nàng. Khoan khoái, buông tay hưởng thụ miền cực lạc vừa trải qua. Tố Tố nghiêng người thoát khỏi hai chân Tề Diễm, nôn khan. Hắn ép chặt khiến nàng không cách nào phải nuốt sạch đống tinh dịch vào bụng, làm nàng mắc ói vô cùng. Cái tên biến thái điên cuồng này, bao giờ mới chịu buông tha cho nàng.

 

Cơn khoái lạc qua đi, Tề Diễm nhận ra thái độ Tố Tố cực kì xanh xám. Hắn biết nàng rất khó chịu khi bị ép nuốt tinh dịch. Hắn chỉ muốn mọi cái của nàng đều thuộc về hắn và mọi cái của hắn đều thuộc về nàng. Ức hiếp nàng dường như trở thành sự thỏa mãn của bản thân. Tề Diễm có chút hối lỗi, ôm nàng vào lòng, vỗ về xoa dịu.

 

“Tố Tố, ta xin lỗi! Nàng khiến ta thống khoái, không kiềm hãm được muốn bắn vào cái miệng nhỏ này. Nàng mê hoặc ta thế sao ta chịu được”

 

Tố Tố trăn trăn nhìn hắn. Cái tên thay trắng đổi đen, lật lọng, hàm hồ này. Vậy mà cũng đổ thừa cho nàng được. Tố Tố tức đến muốn khóc.

 

“Nàng đừng khóc! Ta không chọc nàng nữa! Ngoan, là ta không tốt” Tề Diễm đổi giọng, dụ ngọt nàng.

 

Tố Tố vẫn còn nức nở, nhưng hắn cứ ôm nàng, xoa lưng, hôn lên trán, lên má, lên môi khiến tâm tình nàng hạ xuống. Nàng gục đầu, ngủ lên vai hắn lúc nào không hay. Tề Diễm âu yếm nhìn tiểu nhân nhi trong lòng. Nàng đáng yêu, khả ái, thích khóc nhè, làm nũng với hắn vậy có tốt hơn không. Nàng đừng làm mặt lạnh, vô cảm sẽ khiến lòng hắn như có ai nhéo, khiến hắn thật phát điên. Tố Tố, bao giờ nàng mới mở lòng với ta. Hắn tự hỏi, hắn không nghĩ một Tề vương cao quý, thanh lãnh lại có lúc vì một nữ nhân mà hèn mọn, như cầm một đồ vật trên tay, không cẩn thận sợ rơi vỡ tan tành.

 

Từ ngày trở về, nàng sống thu mình trong ốc đảo, chỉ như bóng ma sống dật giờ qua ngày. Hương Mật ít ngày lại tới náo loạn, gây sự với nàng. Hắn không dứt khoát, chỉ tìm cách an ủi nàng và yên lòng Hương Mật. Tố Tố càng lúc càng rơi vào bóng đêm cô độc, cùng cực tủi thân. Nhưng hắn vẫn mặc kệ, hằng đêm thâu hoan cùng nàng. Chỉ cần áp nàng dưới thân, làm nàng run rẩy, kêu siết, cầu khẩn đủ để hắn tự trấn an bản thân, nàng có tình ý với mình.

Đến một ngày, nàng thấy khó ở trong người, ăn không ngon miệng, cổ họng muốn nôn lại không thể nôn. Nàng đặc biệt không ngửi được mùi cá, tôm. Chỉ cần nhìn thấy là tự động buồn nôn. Tố Tố nghi hoặc, có khi nào… Nhược Nhược không có ở đây để bắt mạch cho nàng. Nàng không thể nói Tề Diễm mời ngự y đến thăm khám. Nếu đúng như những gì nàng suy đoán, nàng càng không thể để Tề Diễm biết. Một khi biết, hắn nhất định sẽ ép nàng thành thân, dùng hài tử ràng buộc nàng. Bản năng một người mẹ không cho phép nàng vứt bỏ hay làm gì có lỗi với đứa bé. Nàng không biết làm cách nào để rời khỏi đây. Nàng có thể tự mình sinh nó, tự mình nuôi dưỡng nó, chứ không để nó làm rào cản buộc chặt nơi tù ngục vô hình này.

 

“Tố Tố, nàng đang suy nghĩ gì vậy?” Tề Diễm từ sau lưng ôm lấy, hôn lên tóc nàng, nhẹ nhàng hỏi han.

 

“Không có gì! Chỉ là hình như trời sắp vào thu!” Tố Tố ngắm nhìn làn mưa bay ngoài trời. Những ngày nắng oi ả đã ra đi, thay vào đó là cơn mưa rào đầu mùa mang tới chút se lạnh cùng cảm giác miên man. Nàng đã ở đây được hai tháng. Những ngày tháng trôi qua vô chừng, nàng không còn biết thế giới bên ngoài ra sao, Nhược Nhược hiện giờ ra sao.

 

“Ừ, trời trở lạnh rồi! Sắp tới ta sẽ sai người may đồ mùa đông cho nàng, nàng thích mặc kiểu gì cứ nói với Thập Nhị để hắn sắp xếp” Tề Diễm xoay nàng lại, điểm nhẹ lên trán nàng. Những cử chỉ thân mật, sự khiêu khích sắp được bày ra. Tố Tố biết hắn muốn làm gì, chỉ là bây giờ không thể.

 

“Đa tạ vương gia chiếu cố!” Tố Tố thoát ra khỏi người y.

 

“Trời mưa thế này, nếu làm chút gì đó sẽ rất thú vị” Tề Diễm kéo tay giữ lại, hôn lên mu bàn tay nàng. Những lúc này, cử chỉ dịu dàng, hắn như người đi săn, tìm cách săn đón con mồi nhào vào cái lưới hắn đã giăng sẵn.

 

“Tề Diễm, huynh vừa trở về chắc chưa dùng gì. Để ta bồi huynh ăn nhé!”

 

“Tố Tố, nàng là bửa ăn ngon miệng nhất của ta, nàng bồi ta là đủ” Tề Diễm kéo một phát, Tố Tố đã ngã vào lồng ngực y

 

“Tề Diễm, hôm nay không được!” Tố Tố rũ mi mắt thỏ thẻ.

 

“Hôm kia nàng cũng nói không được, hôm qua nàng cũng nói không được, hôm nay nhất định phải được” Hắn nhịn hai ngày rồi, nếu hôm nay không ăn nàng, hắn khó lòng yên ổn.

 

“Tề Diễm, lúc này không được!” Tố Tố vẫn nhẹ nhàng từ chối.

 

“Tại sao lúc này không được?” Tề Diễm nhíu mày hỏi.

 

Nàng không thể nói cho hắn biết, nhưng biết lấy lí do gì đây “Chắc là sắp có nguyệt sự, nên cơ thể không được thoải mái cho lắm” Nàng chỉ đành nhắm mắt nói bừa.

 

Tề Diễm nhìn biểu hiện che giấu thầm suy đoán. Từ lần trước đến này cũng gần ba tháng, sao trong suốt ba tháng không thấy nàng có nguyệt sự, bây giờ lại đến bất thình lình. Dẫu sao hắn cũng không hiểu rõ thân thể nữ nhi, chuyện này nếu nàng đã nói thế, hắn tạm nhân nhượng vậy.

 

Tránh đông tránh tây không thể không đối diện. Bảy ngày qua đi, nếu nàng tiếp tục nói còn nguyệt sự, hắn sẽ cởi ra kiểm tra tận mắt.

 

“Tố Tố, nàng thấy trông người khỏe chưa?” Tề Diễm ôm nàng, ngồi trên giường hỏi han. Hắn đã nhịn lâu đến mức này rồi, tối này nhất định không để nàng trốn tránh.

 

Hắn hỏi vậy mà nàng nói không khỏe, hắn có chịu tha cho nàng không. Tố Tố biết thừa hắn hỏi dò nàng đã hết sạch chưa, nhưng nàng đã trễ kinh gần ba tháng. Có lẽ từ cái hôm ở Thiên Ý Trúc và cả những lần sau đó, cả hai đều không có sự phòng bị nào cả. Nàng chắc chắn đã dính rồi. Do mới chỉ hai ba tháng nên chưa lộ rõ bụng. Tố Tố ôm bụng, không biết đối phó làm sao.

 

“Tề Diễm, ta thật sự không khỏe. Huynh có thể để ta nghỉ ngơi ít thời gian nữa được không?”

 

“Nàng không khỏe chỗ nào? Để ta gọi ngự y đến khám cho nàng”

 

“Ta…không có việc gì, chỉ là…”

 

“Chỉ là làm sao?”

 

“Ta…tóm lại, lúc này huynh không được chạm vào ta”

Tề Diễm nhìn nàng thật kỹ. Nàng từ trước đến giờ cứ có kiểu nói mập mờ, khó mà suy đoán. Từ lúc bắt đầu dường như nàng hiểu rõ bản chất thật sự của hắn. Nếu là một người xa lạ, không ai có thể nhìn ra bộ mặt thật của hắn. Nhưng nàng đoán được hết thảy hầu như những động thái xung quanh hắn, thậm chí cả thái độ, mưu tính của hắn. Lúc hắn tìm nàng cầu y, nàng cũng biết trước mà chuẩn bị thuốc. Lúc hắn muốn giết nàng, nàng lại tìm lí do không để mình chết. Có những lần, hắn đã muốn ra tay sát hại Tạ Bách Niên nhưng nàng đều ngăn cản kịp thời, xuống nước, mềm mỏng để hắn hạ hỏa. Nàng từng biết hắn từ trước sao? Sao hắn không hề có chút ấn tượng nào về nàng. Nàng giấu kín những suy nghĩ của bản thân, khiến hắn mơ hồ, không nắm bắt được.

 

Thấy hắn không nói gì, Tố Tố định bụng dùng miệng giải tỏa cho hắn. Tề Diễm đẩy nàng xuống giường, áp lên thân, không thèm nghe nàng nói.

 

“Tề Diễm, buông ra, không được nằm lên người ta” Tố Tố cả kinh, sợ hắn nằm đè lên tiểu bảo bối ra sức đẩy hắn.

 

“Tố Tố, nàng đừng kiếm cớ nữa. Hôm nay ta muốn nàng, dù trời có sập, ta cũng phải thao nàng” Tề Diễm thử một lần vượt qua giới hạn, để nàng đừng nghĩ hắn sủng nàng, nói gì nghe nấy.

 

“Tề Diễm, buông ra, ưm…ưm” Tố Tố dùng hết sức kháng cự. Hắn đè lên môi nàng hôn ngấu nghiến, tay áp chặt vai nàng.

 

“A” Tề Diễm sờ lên vết cắt trên lưỡi. Nàng dám cắn hắn. “Tố Tố, nếu nàng không ngoan, đừng trách bổn vương làm đau nàng” Tề Diễm tháo đai lưng, cột chặt hai tay nàng đưa lên cột vào đầu giường.

 

“Tề Diễm, cầu xin huynh, không thể! Đừng mà!” Tố Tố nức nở.

 

“Tại sao không được làm?” Tề Diễm mặc kệ, tiếp tục thoát y phục của mình.

 

“Tề Diễm, nếu hôm nay huynh đi vào, ta sẽ chết cho huynh vui lòng”

 

“Lúc nào nàng cũng đem cái cớ đó ra để uy hiếp ta. Nàng có chết, ta cũng xuống thiên tào địa phủ bắt nàng về”

 

Hắn điên rồi! Nàng chết rồi còn muốn đe dọa.

 

“Tề Diễm, nếu vậy… ta sẽ hận ngươi. Ngươi sẽ phải hối hận!” Tố Tố nói rõ tâm ý.

 

“Nàng…” Tề Diễm không thể xuống tay được nữa. Tề Diễm ngồi sụp xuống, thất vọng tràn trề.

 

“Tề Diễm, tháo tay ta ra”

 

Tâm trạng hắn trĩu nặng, nặng nề tháo bỏ đai lưng, chỉnh trang lại y phục, bỏ ra khỏi phòng. Hắn không nhìn mặt nàng, không nói chuyện với nàng đã mấy ngày. Tố Tố không màng bận tâm, nàng lúc này đang có tâm trạng khác. Tâm trạng mong đợi của một người đang hoài thai.

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 33
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.