Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 34

“Bẩm Diệp cô nương, hoàng quý phi có khẩu dụ triệu người vào cung” Một thái giám tìm tới tận Tề vương phủ đưa tin cho Tố Tố.

 

“Hoàng quý phi muốn gặp ta sao?” Tố Tố có chút nghi hoặc.

 

“Bẩm, mời Diệp cô nương nhanh chóng thu xếp đi vào cung. Nếu chậm trễ, nô tài sẽ bị trách phạt. Mong Diệp cô nương thông cảm” Vị thái giám rất mực lễ phép, mời mọc nàng.

 

Tố Tố dự cảm có điều chẳng lành nhưng ý chỉ của hoàng quý phi, mẫu phi của Tề Diễm, nàng đâu thể kháng lại. Không biết bằng cách nào mà việc thái giám xuất hiện ở Tề vương phủ, mang Tố Tố vào cung lại như một cơn gió thoáng qua, không một ai hay biết. Lúc rời đi, Tố Tố biết Tề Diễm cùng bốn thị vệ đang đi khảo sát thực địa ngoài thành. Trong vương phủ, không một ai dám hó hé hay ngăn cản người bên cạnh hoàng quý phi.

 

Lưu Hằng Ngọc đang ra sức dỗ dành cô cháu gái. Thường ngày bà cưng chiều như con gái ruột khiến tiểu nhi nữ này hở chút lại tìm nàng đòi xử công đạo. Nghe sự tình Hương Mật kể lại, Lưu Hằng Ngọc muốn nhìn xem rốt cuộc nữ tử khiến nhi tử bà điên đảo là người thế nào. Thân là Tề vương, là rường cột của đất nước, nhi tử của bà chỉ nên đặt chính sự lên hàng đầu, sao lại trầm mê một nữ tử nhân gian. Trên bàn cờ tranh đoạt vương quyền, nếu thế lực không đủ mạnh sẽ bị hất cẳng và thiệt mạng. Tề Diễm biết rõ điều đó, sao lại chọn một nữ tử vô danh tiểu tốt như vậy.

 

“Cô cô, người nhất định làm chủ cho Mật nhi. Biểu ca bây giờ không còn quan tâm con như trước, không yêu thương con nữa rồi” Hương Mật úp mặt lên gối hoàng quý phi nỉ non.

“Được rồi! Mau đứng lên! Ta đã sai người gọi nàng ta tới! Con cứ yên tâm, ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào cản đường Diễm nhi” Đáy mắt khẽ lưu chuyển, thầm trù tính trong lòng.

 

“Bẩm nương nương, Diệp cô nương đã tới” Thái giám Lưu Toàn bẩm báo.

 

“Cho vào!” Lưu Hằng Ngọc phẩy tay, ra hiệu Hương Mật núp sau rèm, lặng lẽ quan sát tình huống.

 

“Nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế” Tố Tố kính cẩn quỳ lạy.

 

“Bình thân!” Giọng nói quyền nghi vang trên đỉnh đầu Tố Tố.

 

Tố Tố đang định đứng dậy lại bị nghe “Ta đã cho phép ngươi đứng lên sao?” Tố Tố vì thế tiếp tục quỳ gối, cúi mặt xuống đất.

 

“Ngẩng đầu lên!” Lưu Hằng Ngọc ra lệnh.

 

Nàng từ từ ngước đầu lên. Trong mắt chính là hoàng quý phi kiêu sa, tôn quý. Lần trước chỉ mới nhìn từ xa đã thấy dáng vẻ muôn phần nổi bậc, bây giờ được diện kiến trước mặt, Tố Tố đã rõ Tề Diễm được thừa hưởng những phần tinh túy, ưu việt nhất là từ ai. Sau này con của nàng và hắn, có giống như vậy không? Trong lòng khẽ miên man, Tố Tố quên cả việc đang ở trước mặt ai.

 

Lưu Hằng Ngọc khó chịu nhìn dáng vẻ mất tập trung của nữ nhân hạ đẳng kia. Nàng ta từ đầu chí cuối ăn vận đơn giản, quần áo một màu, tuy dáng dấp, khuôn mặt xinh đẹp thập phần, so với nàng thời trẻ không kém cạnh là mấy, nhưng cốt cách của nàng ta không thể đứng vào hàng ngũ chí tôn. Hương Mật dù sao vẫn có cốt cách của một đại tiểu thư con nhà dòng dõi. Sự tương phản này sao Tề Diễm lại không nhận ra được. Nàng ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì, che mờ mắt đứa con này rồi.

 

“To gan, ngươi có biết đang ở trước mặt ai không?” Lưu Hằng Ngọc đập tay lên thành ghế một cái, đánh đòn phủ đầu.

 

“Bẩm nương nương, chẳng phải Lưu công công truyền khẩu dụ hoàng quý phi muốn gặp dân nữ. Người không là hoàng quý phi thì là ai?” Tố Tố lãnh đạm đáp.

 

“Mồm mép điêu ngoa, quả đúng là hồ ly tinh đội lót người câu dẫn nam nhân” Lưu Hằng Ngọc siết lòng bàn tay. Biết rõ bà là ai còn tỏ thái độ bất kính như vậy. Dù gì bà cũng là mẫu phi của Tề vương, người đang có tư tình với nàng ta. Nàng ta một chút đạo lí tôn kính bậc trưởng bối cũng không có.

 

“Thứ cho dân nữ ngu muội! Dân nữ không biết mình phạm phải tội gì lại bị gán ghép như vậy?” Tố Tố bình tỉnh đáp.

 

“Còn ở đó giảo biện! Người đâu vả cho ta!”

 

Theo lệnh hoàng quý phi, hai cung nữ tiến tới giữ chặt vai nàng, mama thân tín đích thân tát cho nàng hai cái. Tuy chỉ là hai cái tát lại như trời long đất lở, khiến miệng nàng bật máu, răng hàm rung lay, hai má đỏ như trái gấc.

 

“Đã hiểu phép tắc chưa nào?” Lưu quý phi dằn mặt.

“Bẩm nương nương, dân nữ đã rõ!” Tố Tố ráng chịu đựng nổi nhục này. Mẫu phi của hắn đánh nàng, người đang mang thai cốt nhục của hắn. Nàng cắn răng, ráng nuốt nước mắt vào trong.

 

“Dân nữ to gan, dám giở trò mê hoặc Tề vương, ngươi biết tội của ngươi chưa?” Lưu quý phi lật bài ngửa.

 

“Mong nương nương tha thứ. Dân nữ không dám! Dân nữ cầu mong nương nương làm chủ, thả dân nữ ra, từ giờ dân nữ sẽ không bám lấy vương gia nữa” Thật là một cơ hội tốt. Có người ra tay ngăn cản nàng và hắn, nàng tiện thể đẩy thuyền đi.

 

“Niệm tình ngươi biết hối cải, đánh người ba mươi roi, đuổi ra khỏi kinh thành, từ nay nửa bước cũng không được đặt vào” Lưu Hằng Ngọc tuyên án.

 

“Nương Nương, cầu xin người tha cho dân nữ. Cầu xin người đừng đánh” Tố Tố hoảng hốt van xin. Nàng sợ… sợ ảnh hưởng đến thai nhi.

 

Hương Mật đứng đằng sau rèm trong lòng vô cùng đắc ý. Cô cô ra tay quả thật như thần. Vừa dạy cho nàng ta bài học, vừa đánh nàng ta một trận thừa sống thiếu chết, để nàng ta không dám giở trò câu dẫn Tề Diễm, còn cắt đứt quan hệ với chàng. Thật là một mũi tên trúng ba đích, khiến nàng hả dạ vô cùng.

 

Nếu tha thứ cho nàng ta dễ dàng như vậy thì thiệt thòi cho Mật nhi của bà, cũng để răn đe nàng ta một bài học. Dám có ý định dòm ngó, trèo cao phải nhìn xem trước mặt là ngọn núi nào. Bà còn ở đây ngày nào, sẽ không để cho một ai quấy rối nhi tử của mình. Lưu Hằng Ngọc không đếm xỉa tới lời van xin thảm thiết của Tố Tố. Hai tên thái giám kéo lê nàng ra ngoài, khiêng nàng lên ghế, cột chặt tay chân. Tố Tố không cách nào vùng vẫy. Hài tử, hài tử của nàng!

Bốp! Bốp! Bốp! Á! Á! Á! Mỗi một đòn đánh xuống tựa như dùng hết sức bình sinh. Lưng nàng rách toác, máu thẫm đẫm.

 

“Hài tử…làm ơn…tha cho hài tử…” Tố Tố đau đến mất cả cảm giác, cố gắng rặn ra một câu rồi ngất đi.

 

“Khốn khiếp! Mau dừng tay!” Tiếng quát như sấm rền, Tề Diễm lao nhanh tới, chụp lấy cây gậy từ tay thái giám, đánh vào người hắn, đạp một phát chết tươi tại chỗ. Những người khác trông thấy kinh hãi không dám làm ra hành động gì.

 

Tề Diễm nhìn một thân máu me bê bếch của Tố Tố, chói đến mức đau mắt. Hắn mới rời khỏi thành chưa bao lâu, nàng lại bị triệu gọi vào cung. Hắn tức tốc trở về chỉ là không kịp. Tề Diễm cởi trói cho nàng, ôm thân xác ngất liệm của nàng lên.

 

“Diễm nhi! Con định làm gì vậy?” Lưu Hằng Ngọc và Hương Mật nghe tiếng Tề Diễm vội vàng đi ra xem.

 

“Mẫu phi, sao người nhẫn tâm làm ra loại chuyện này với nàng. Mọi việc là do nhi tử tự quyết, nàng ấy là bị con ép buộc. Sao người lại vô cớ trách phạt nặng nề như vậy?” Tề Diễm trừng mắt với cả người đã sinh ra mình. Hắn chưa từng nghĩ có một ngày lại đối đầu với bà. Bà không nên ép hắn vào đường cùng.

 

Nuôi một con hổ con lúc nhỏ nhìn giống mèo nhưng một khi to lớn chắc chắn là một con hổ dũng mãnh, vô cùng nguy hiểm. Dù có là máu mũ ruột thịt nhưng đây là lần đầu Lưu Hằng Ngọc thấy nhi tử vì một nữ nhân lại đối kháng với mình.

 

“Diễm nhi, mẫu phi vì lo nghĩ cho tương lai của con. Con đừng để bị ả ta làm mê muội. Con nên nhớ con là do ta sinh ra”

 

“Mẫu phi, cái gì con cũng nghe người. Trừ nàng ra, không ai được đụng đến! Mẫu phi, đừng trách nhi tử bất hiếu” Tề Diễm đáp trả rồi lạnh lùng quay lưng đi.

 

“Diễm nhi! Diễm nhi! Con mau đứng lại!” Mặc cho Lưu Hằng Ngọc gọi cách mấy, Tề Diễm cũng đã ôm Tố Tố rời khỏi hoàng cung.

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 34
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.