Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 36

Tề Diễm trở về trong hơi men. Tâm trí của hắn bây giờ chỉ còn mỗi Tố Tố, hắn làm sao còn tâm trạng mà thành thân cùng ai. Nhưng nếu không làm theo ý chỉ của mẫu phi, Tố Tố sẽ bị liên lụy. Giữa bàn cân khó khăn này, hắn chỉ cần nhích sai một chút, sẽ đánh đổi nhiều thứ.

 

Tề Diễm tông cửa xông vào phòng nàng. Cơn say khiến y loạn choạng không còn đứng vững. Tố Tố thấy bộ dáng say mềm của hắn không khỏi nhíu mày.

 

“Tố Tố!” Giọng khàn khàn gọi tên nàng đầy thâm tình.

 

Hắn tiến về phía nàng, đưa tay bắt trọn nàng vào lòng. Hắn ngửi mùi hương yêu thích trên tóc nàng, trong lòng dâng lên sự thèm muốn vô hạn. Thấy nàng không có bất kỳ động tĩnh nào, hắn cả gan cúi xuống hôn lên má nàng.

 

Miệng hắn phảng phất mùi rượu, nồng nàn, say đắm. Nếu là trong khoảnh khắc khác, Tố Tố đã chìm đắm cùng hắn. Chỉ là, nàng hiện tại không có tâm tư đó. Tố Tố thoát khỏi tay Tề Diễm, lạnh nhạt nói.

 

“Tề Diễm, ngươi say rồi! Mời về cho!”

 

“Tố Tố, ta rất nhớ nàng!” Tề Diễm không chịu buông tha, bắt lấy nàng, lỗ mãng cưỡng hôn.

 

“Tề Diễm, thôi ngay đi! Đừng đụng vào ta!” Tố Tố né tránh nụ hôn của y, kịch liệt chống cự. Nàng đẩy hắn va vào tấm bình phong, rơi rầm xuống. Tề Diễm có chút trấn tỉnh.

“Tố Tố, nàng đừng giận ta nữa. Ta…” Y không dám mở miệng nói răng y buộc phải thành thân với Hương Mật để bảo toàn an nguy của nàng.

 

Khoảng cách giữa hai người sao càng lúc càng xa như con thuyền lênh đên trên biển, mãi không thấy bến bờ. Nếu biết tin hắn lập vương phi, nàng sẽ như thế nào. Nàng sẽ rời bỏ hắn sao? Không có nàng, hắn làm vương gia còn có ý nghĩa gì. Tề Diễm siết chặt nắm tay, cúi đầu, lầm lũi bỏ đi. Tố Tố nhận ra đêm nay y dường như có tâm trạng. Hắn như thế nàng có chút không quen. Có chuyện gì xảy ra sao?

 

Cái chuyện mà Tố Tố lo nghĩ mấy ngày này cuối cùng đã biết được. Hắn thành thân cùng Hương Mật. Hắn không nói với nàng lời nào, cứ thế tổ chức một hôn lễ sa hoa, lộng lẫy. Kiệu hoa tám người khiêng, pháo hoa rắc đầy trời, chiêng trống khua khắp phố phường. Một đám cưới hoàng thất tất nhiên phải hoành tráng, linh đình. Thật nực cười! Hắn xem nàng là sủng vật, là người làm ấm giường cho hắn thôi sao? Hắn tỏ ra yêu thương nàng rồi đi lấy nữ nhân khác. Hương Mật đã vào trong phủ này thì nàng còn ở đây làm gì? Giữa lúc cả phủ đang ồn áo, náo nhiệt, quan khách ra vào tấp nập, Tố Tố lẳng lặng lẻn bỏ trốn.

 

Y đã từng mong đợi hôn lễ này từ lâu. Khi đó y vẫn còn là Tề vương phong lưu, nho nhã, cao lãnh, vạn người ái mộ, nắm trong tay đích nữ nhà tể tưởng, là biểu muội thanh mai trúc mã, là người hắn từng yêu thương, trân trọng. Dù bây giờ trong lòng y chỉ còn tình cảm huynh muội nhưng không còn háo hức như trước khi gặp nữ nhân đó nữa. Nàng xuất hiện, len lỏi vào tim, ngự trị đến mức chi phối mọi xúc cảm và lý trí của y. Mong nàng hiểu rằng, vì nàng y mới phải thành thân cùng người khác. Nhưng có lẽ nàng sẽ không bao giờ biết được sự thật này. Nàng sẽ chẳng nghe hắn giải thích, chẳng buồn nhìn mặt y, cũng không khóc lóc, chạy đến tranh giành. Giờ này chắc nàng đang buồn hận, trách móc hắn phản bội nàng, không nói lời nào lại vội vã lấy nữ nhân khác. Sự não nề trùm kín lồng ngực. Sắc mặt Tề Diễm nhìn ngoài như không có gì, nội tâm lại đau nhức vô vàn.

 

Tân nương duyên dáng bước vào sảnh đường, mặt y không có nổi một nụ cười. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường. Âm thanh lanh lảnh của bà mai vang khắp gian phòng, khách khứa ai cũng háo hức đợi chờ hai người bái đường thành thân.

 

Sao lồng ngực lại quặn thắt, khó thở thế này. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra nhễ nhãi trên trán. Tề Diễm cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, như sắp đứng không nỗi. Cơn đau tim bất chợt ập đến, y muốn nhanh chóng chấm dứt tất cả, chỉ là….rầm một tiếng. Thân hình cao lớn của Tề Diễm đổ vào người Hương Mật. Chỉ còn một lạy cuối cùng hai người chính thức là vợ chồng, hắn vậy mà nhắm mắt buông tay.

 

“Tề Diễm, chàng làm sao vậy?”

 

Thân thể nặng nề của Tề Diễm đổ ào lên người Hương Mật, khiến nàng không đủ sức mà quỵ xuống, thảng thốt kêu lên.

 

“Vương gia!” Bốn thị vệ đồng thanh hô lên.

 

“Vương gia?” Quan khách kinh ngạc.

 

Không biết tại sao mọi người đều gọi tên của y. Không muốn bận tâm nhưng chân nàng lại vô thức chen vào đám đông xem xét sự tình. Tề Diễm một thân hỷ phục đang nằm bất tỉnh giữa nền nhà. Hương Mật hoa dung thất sắc, ra sức lay gọi y. Thập Nhất, Thập Nhị nhanh chóng kiểm tra cơ thể y. Hắn bị làm sao vậy? Không lẽ…. Theo như nàng nhớ, trong truyện, Tề Diễm vì bảo hộ cho Hương Mật nên bị trúng độc dẫn đến hấp hối. Diệp thần y vì muốn cứu sống hắn nên hy sinh thân mình. Nàng nhớ rõ khi đọc tới khúc đó này, nàng tức thay cho Diệp thần y. Tại sao lại hy sinh cho tên tra nam đó, để hắn sống dậy tiếp tục hạnh phúc bên nữ nhân khác. Tố Tố định âm thầm rời đi, không xen vào sự đời của Tề Diễm. Sau này dù có bất kỳ biến cố nào xảy ra với y, cũng không còn liên can gì đến nàng. Tại sao ngay vào thời điểm then chốt này, Tề Diễm lại bị trúng độc?

 

Đỗ Nghiêm từ trong đám đông lên tiếng xin nhường đường, tiến đến kiểm tra thi thể Tề Diễm. Lúc bắt mạch, hắn có chút khó tin. Khí trong cơ thể rối loạn. Đều là nhiệt độc xâm nhập, dẫn đến khí âm dương trong cơ thể va chạm. Hiện tượng này giống như trúng phải Thất Hồn Tán, khiến cho căn cốt của Tề Diễm bị hủy nát.

 

Thập Nhất nhìn Đỗ Nghiêm dò hỏi, đáp lại chỉ là cái lắc đầu.

 

“Đỗ ngự y, chàng ấy thế nào rồi?” Sắc mặt lo âu của Hương Mật khiến Đỗ Nghiêm không biết phải nói thế nào. Việc Tề vương bị hạ độc ám sát trong chính ngày thành thân là vụ án vô cùng nghiêm trọng.

 

“Người mau nói đi!” Hương Mật gấp gáp gào lên.

 

“Vương gia, ngài ấy…” Đỗ Nghiêm thở dài khó nói.

 

“Hương Mật tiểu thư, mong người đừng quá kích động. Vương gia không qua khỏi rồi!” Thập Nhị trấn tỉnh nói.

 

Cả đám đông đứng chứng kiến không một ai tránh khỏi bàng hoàng. Thập Nhị ra hiệu, Thập Tam, Thập Tứ điều binh lính bao vây sảnh đường, không một ai được rời đi.

 

“Vụ án này vô cùng nghiêm trọng! Tất cả mọi người đều không được rời đi!” Thập Tứ thông báo để mọi người nắm rõ tình hình.

 

Tố Tố vì thế bị kẹt lại tại chỗ. Hương Mật nhận ra nàng trong đám đông, vội vàng kêu lớn.

 

“Diệp Tố Tố, ngươi mau qua xem chàng thế nào? Xem còn cách nào cứu chữa được không?”

 

Hương Mật không biết Tố Tố mất hết y thuật, giờ nàng ta lôi kéo nàng cũng vô ích mà thôi.

 

“Hương Mật tiểu thư, Diệp cô nương không còn là…” Thập Nhất định lên tiếng giải thích dùm Tố Tố.

 

“Diệp Tố Tố, Diệp thần y, ta xin người, mau cứu lấy chàng ấy” Trước mặt tất cả mọi người, Hương Mật từ bỏ tôn nghiêm dập đầu cầu xin Tố Tố.

 

Tố Tố vô cùng khó xử. Mọi người thi nhau dò xét, rì rầm to nhỏ. Đỗ Nghiêm từng nghe qua danh tiếng Diệp thần y. Hắn không ngờ nữ tử trẻ tuổi trước mặt chính là Diệp thần y danh bất hư truyền. Hèn gì có thể khiến cho Tề vương lao tâm khổ tứ đến vậy.

 

“Mật nhi!” Trường Minh đau xót, muốn ngăn cản nhưng Hương Mật vẫn quỳ rạp xuống chân Tố Tố.

Trước hình ảnh một nữ tử hết lòng vì người yêu, thậm chí từ bỏ cả tôn nghiêm khiến Tố Tố có phần lay chuyển. Nếu đây chính là kết cuộc dành cho nàng, đổi lấy cho hai người bọn họ được đoàn viên, Tố Tố…đành hy sinh bản thân vậy!

 

“Cầu xin người Diệp thần y!” Dù có căm ghét nàng ta đã cướp đi trái tim của Tề Diễm nhưng tính mạng của chàng là trên hết tất thảy. Có bắt nàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng nàng cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cần chàng tỉnh lại, nhìn thấy tấm chân tình của nàng, chàng sẽ hồi tâm chuyển ý. Hương Mật trong lòng thầm nghĩ.

 

“Tính mạng của Tề Diễm quan trọng, mong Diệp thần y ra tay cứu trợ” Trường Minh cũng hạ mình vì Hương Mật mà cầu xin.

 

“Hương Mật, ngươi mau đứng dậy đi!” Tố Tố liếc mắt nhìn người dập đầu trước mặt mình, giọng điệu không chút cảm xúc.

 

“Người hứa cứu chàng ta mới đứng lên!” Nước mắt lệ nhòa, sóng mũi đỏ âu, Hương Mật nghẹn ngào nói.

 

“Mang vương gia vào phòng!” Tố Tố không đáp ứng điều kiện của Hương Mật, nhìn thuộc hạ của Tề Diễm ra lệnh.

 

Mọi người không rõ lắm nhưng Diệp thần y đã nói vậy, Thập Tam, Thập Tứ khiêng Tề Diễm vào bên trong. Hương Mật vốn muốn đi theo, lại bị Tố Tố ngăn lại.

 

“Mọi người đợi ở đây!”

 

“Không được, ta muốn ở bên chàng!” Hương Mật sốt ruột.

 

“Nếu ngươi không làm theo, ta sẽ không cứu chữa nữa” Tố Tố lạnh lùng nói.

 

“Mật nhi, muội đừng quá lo lắng! Chúng ta cứ đợi ở đây!” Trường Minh trấn an Hương Mật.

 

“Diệp cô nương, người định dùng cách gì để cứu vương gia?” Thập Nhất chặn lại, dò hỏi Tố Tố.

 

Như lời Nhược Nhược nói, Tố Tố hiện giờ đâu biết y thuật mà cứu chữa. Không lẽ nàng định dùng cách kia. Nhược Nhược không ở đây, nếu hắn không ngăn cản, nếu nàng biết được sẽ trách hắn không bảo vệ tốt cho chủ nhân của nàng.

 

Tố Tố nhìn Thập Nhất, ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc. Nhược Nhược không phải đã nói gì rồi chứ? Nhưng trong lòng Tố Tố đã quyết, nàng nhẹ nhàng đáp lại hắn bằng nụ cười của người sắp sửa từ biệt.

 

“Ta đã đưa ra sự lựa chọn. Sau này nếu ngươi gặp lại muội ấy, hãy nhắn với muội ấy rằng tất cả là do số phận an bài. Nói muội ấy tự chăm lo cho bản thân và sống thật vui vẻ”

 

Thập Nhất bàng hoàng không dám tin vào tai mình. Tố Tố thật sự dùng giọt máu cuối cùng để cứu sống vương gia. Nếu vậy thì nàng ấy sẽ phải chết. Nàng ấy chết vương gia sẽ ra sao? Nhưng hắn cũng không muốn vương gia chết. Lòng hắn ngổn ngang trăm mối. Hắn muốn đưa tay ngăn cản nhưng do dự mãi không nhấc lên, Tố Tố đã bỏ vào trong.

Thập Tam, Thập Tứ đã yên vị Tề Diễm trên giường, rời khỏi phòng, đóng chặt cửa.

 

Tố Tố nhìn y một lượt từ đầu đến chân. Tướng mạo trời phú đẹp mê hồn, khoác lên bộ hỷ phục càng tăng thêm khí chất hơn người của Tề Diễm. Hôm nay là đám cưới của hắn, mà nàng không phải là tân nương.

 

Nàng hận hắn đeo bám cuộc đời, đẩy nàng vào cùng cực bi ai. Nàng hận hắn vì hắn mà hài tử nàng bỏ mạng. Nàng hận hắn vô tình, đi cưới nữ nhân khác. Nàng có đủ lí do để hận hắn đến mức không muốn đoái hoài đến sự sống, cái chết của hắn. Hắn chết không phải đúng với ý nguyện của nàng rồi đó sao? Hắn chết nàng sẽ được tự do. Hắn chết sẽ không còn ai phiền phức nữa. Nàng có đủ lí do để hận hắn, lại không thể trơ mắt nhìn hắn im lim, dần mất sắc. Thấy hắn bất động, tâm can nàng không chút yên ổn.

 

Từ lúc nàng đến thế giới này, cả thế giới của nàng đều quay quanh y. Nàng hận hắn nhiều như vậy, tại sao lúc này lại không cảm thấy thanh thản chút nào. Tại sao hắn đem biết bao nhiêu đau khổ đến cho nàng, mà giây phút này nàng thấy như chính tim mình mới ngừng đập. Sự đau đớn, giận hờn, hận ý đã tan biến khi không còn thấy đôi mi kia mở ra. Nàng sợ điều này còn hơn cả việc bị hắn vây hãm, dai dẳng không dứt. Trái tim nàng như bị ái đó ném xuống đất, tan tành thành một vũng máu nhầy nhụa. Tại sao hắn lại nhắm mắt vào ngay lúc nàng đủ quyết tâm rời xa hắn.

 

Cứ cho như lương tâm cắn rứt, cứ cho nàng nợ hắn từ kiếp trước, cứ cho hắn mang vận mệnh đất nước trên người, nếu chết đi dễ dàng như vậy, thiên hạ sẽ thế nào, quốc gia sẽ thế nào. Nàng cũng có đủ lí do để cứu hắn!

 

Mạng đổi mạng, nàng chết hắn sống, từ nay âm dương cách biệt, hắn sẽ không làm phiền nàng nữa!

 

Tố Tố hôn lên trán, lên mắt, lông mày, hôn xuống sóng mũi cao thẳng rồi đôi môi ngậm chặt tái nhợt. Nàng đưa tay vuốt ve má y. Nàng chưa bao giờ chủ động thể hiện chân tình như vậy. Nếu y biết được chắc cảm động đến phát rồ.

 

Sao nước mắt nàng lại rơi? Có phải vì sắp phải rời xa thế gian này, rời xa hắn, không còn nhìn thấy hắn, tim nhói đau tê tái. Diệp thần y cam tâm tình nguyện hy sinh vì Tề Diễm, Tố Tố cũng một phần nào đó giống nàng rồi. Câu chuyện của nàng đến đây phải chấm dứt. Vẫn như nguyên tác, không tránh khỏi cái chết. Tố Tố đã tự vấn bản thân cả hàng trăm lần dứt khoác không thể hy sinh vì hắn. Tại sao hắn lại khiến nàng không thể bỏ mặc được thế này?

 

Tố Tố rút cây kim trong túi vải bên hông. Đầu kim lóe sáng, cảnh báo một sự nguy hiểm đang rình rập. Tố Tố cởi áo, từ từ đâm kim vào ngực trái, chạm vào trái tim. Dường như tất cả sinh lực của nàng bị hút vào đầu mũi kim, máu toàn thân nàng đông lại, cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Trái tim như bị hút khô máu, nàng cảm nhận rõ cái chết đang đến với mình. Tố Tố cắn răng chịu đựng cơn đau đớn đang bóp chặt trong lồng ngực, rút mũi kim mang theo giọt máu đỏ thẫm. Nàng nhanh chóng hòa nó vào nước rồi uống một ngụm, ghé vào miệng Tề Diễm đổ vào. Nước mang theo giải dược truyền đi khắp mạch máu tứ chi Tề Điễm. Cơ thể đang bất động, bỗng nhiên động đậy. Tề Diễm mở mắt, thấy mái đầu xanh gục trên ngực mình. Tay còn bưng chén thuốc chưa kịp đút hết cho y đã ngừng thở, cơ thể dần lạnh toát.

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 36
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.