Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 5

Tố Tố và Nhược Nhược bị bắt rời khỏi Thiên Ý Trúc theo Tề Diễm về Trường Đô. Mặc dù không muốn nhưng để tránh sự chú ý, Tề Diễm cùng hai nàng ngồi chung xe ngựa, Thập Nhị và Thập Nhất đánh xe hộ tống bên ngoài. Trời sụp tối, bọn họ tới trạm dịch nghỉ qua đêm.

 

Tố Tố và Nhược Nhược bị giam trong phòng, đồ ăn cũng do thuộc hạ của Tề Diễm đem đến. Nhược Nhược bày đồ ăn ra bàn, Tố Tố lúc này mới vừa tắm xong. Thân thể nàng hôm qua mới được khai phá còn đau nhức ê ẩm bên dưới. Dù rằng Nhược Nhược đã thoa thuốc tiêu sưng nhưng cảm giác vẫn như đầy trướng, căng ra, khiến cơ thể Tố Tố khó chịu vô cùng. Cả ngày lại còn rong ruổi trên xe ngựa, hiện giờ được tắm nước ấm, Tố Tố mới hồi phục được chút ít.

 

“Chủ nhân, mau dùng bửa nào!”

 

“Ừm” Tố Tố đáp nhẹ.

 

Nhược Nhược bới cơm, gắp thức ăn bỏ vào chén cho Tố Tố. Nàng vẫn tận tâm chăm sóc chủ nhân, cũng không oán thán, trách móc vì sao chủ nhân lại đẩy cả hai vào chuyện này. Chỉ cần chủ nhân ở đâu, Nhược Nhược sẽ ở đó. Dù lúc ấy, Tề Diễm không mang nàng theo, nàng cũng sẽ đòi theo.

 

“Em cũng ăn đi!” Tố Tố nhìn thấy thần sắc trầm tư của Nhược Nhược, biết tiểu cô nương này đang đau lòng cho mình. Tố Tố nhẹ cười, giữ thái độ bình thường nói chuyện.

 

“Chủ nhân, người ăn nhiều vào. Cơ thể của người…” Nhược Nhược cúi đầu, ráng nhịn cũng không ngăng nổi giọt nước mắt nóng hổi rơi vào chén cơm.

“Ta không sao! Em đừng lo lắng! Chủ nhân của em sẽ không để cho mọi chuyện xấu đi đâu” Tuy nói vậy, nhưng không phải Tố Tố vẫn bị cuốn theo tình tiết câu chuyện rồi sao. Nhưng nhất định nàng sẽ thay đổi vận mệnh, không để Diệp Tố Tố chết vì tên đó.

 

“Diệp thần y!” Thập Nhất đập cửa, lớn tiếng gọi.

 

“Ngươi quát lớn vậy muốn đào mã cha ngươi sống dậy luôn sao?” Cả hai còn chưa ăn xong đã bị làm phiền, Nhược Nhược cáu kỉnh quát lớn. Tố Tố kéo tay áo Nhược Nhược, lắc đầu ngăn cản.

 

“Có chuyện gì nửa đêm nửa hôm thị vệ đại nhân còn tới đây?” Tố Tố nhỏ nhẹ hỏi.

 

“Mời Diệp thần y theo ta tới gặp vương gia” Thập Nhất nóng nảy.

 

“Cứ mỗi lần vương gia nhà ngươi ra lệnh thì chủ nhân ta phải lập tức tới sao?” Nhược Nhược bực bội.

 

 “Nhược Nhược!”

 

“Chủ nhân, người định đi thật sao?” Nhược Nhược không muốn nàng đi vào chỗ nguy hiểm.

 

“Không sao! Muội đừng quá lo lắng!” Tố Tố trấn an Nhược Nhược.

 

Tố Tố cùng Thập Nhất rời đi, Nhược Nhược bất lực trông theo.

 

“Chủ nhân…” Tại sao chủ nhân của nàng, Diệp thần y bây giờ lại trở nên nhúng nhường, yếu đuối như vậy. Trước đây bọn họ hành tẩu giang hồ, Diệp thần y không ai không biết, không ai không nể mặt. Bây giờ lại bị người hoàng thất chi phối, điều khiển. Tố Tố có thể nhịn nhưng Nhược Nhược nhịn không được. Đợi Tố Tố và Thập Nhất đi khỏi, Nhược Nhược liền đánh dấu ám hiệu mà không ai hay biết. Cả trước khi chủ tớ hai người bị bắt đi, Nhược Nhược cũng tìm cơ hội để lại ám hiệu trên đường đi. Chắc chắn thiếu gia sẽ tìm được họ, đòi lại công bằng cho chủ nhân.

 

Tố Tố bị đẩy vào phòng, bên ngoài bị khóa trái cửa, bên trong âm thanh trầm thấp phát ra từ trong màn giường như âm thanh của ác thú đang bị thương.

 

“Lại đây!” Hàn ý cùng giọng điệu uy hiếp truyền tới bên tai khiến lòng Tố Tố khẽ run.

 

“Vương gia, có chuyện gì hãy ra đây nói chuyện. Cô nam quả nữ ở chung phòng thế này không được tiện cho lắm!” Tố Tố không tiến bước nào.

 

“Đừng để ta lặp lại lần thứ ba, mau lại đây!” Cơn xung đột đến đêm lại bạo phát. Tề Diễm muốn áp chế nhưng lần này lại không đủ kiên nhẫn hơn lần đầu tiên. Giống như đã nếm được trái cấm liền muốn ăn mãi không thôi.

 

Tố Tố cảm thấy giữa hai chân có gì đó ươm ướt chảy ra. Hắn động tình mà nàng lại có phản ứng là sao. Tố Tố rùng mình khi nhớ lại một cảnh đêm qua, hắn đối với nàng vào ra không dứt, hạ thân vừa đau vừa ngứa.

Tố Tố rón rén, bước từng bước tới giường. Người bên trong cách một màn trướng nhìn cơ thể nhỏ bé đang dần tiến tới như con mồi không hay biết đi nhầm vào hang cọp. Chỉ cần đúng thời điểm, cự li thích hợp sẽ phóng ra, cắn xé lấy con mồi không một mảnh vụn.

 

Tố Tố đứng trước giường không có bất kỳ hành động nào. Hai người nhìn nhau qua màn rèm. Tề Diễm mất kiên nhẫn, đưa tay ra, kéo Tố Tố ngã vào lòng mình.

 

“Diệp thần y quả nhiên mưu mô thâm hiểm. Ta hồ nghi phải chăng viên đan dược kia cũng là cố ý để ta ăn rồi tìm cách trèo lên giường của bổn vương” Tề Diễm tà từ thổi khí bên tai nàng, tìm cách lăng mạ, sỉ nhục.

 

“Nếu biết tự đào hố chôn mình, nếu là vương gia, người có muốn làm không?” Lỗ tai nàng bị môi lưỡi Tề Diễm càn quấy khiến cơ thể rùng mình, nhưng vẫn cố trấn định đáp trả.

 

“Ngươi dường như biết bổn vương sẽ tới tìm người liền sắp đặt vở kịch dẫn dụ ta uống loại thuốc đó phải không? Rốt cuộc ngươi muốn gì Diệp Tố Tố?” Tên vương gia này cũng thật nhanh tay lẹ mắt. Từ trấn Vạn Trúc, thu thập thông tin của nàng.  

 

Tay hắn kéo áo, lộ ra đầu vai hao gầy, cắn một phát lên xương quai xanh, hại nàng thất thanh a lên một tiếng.

 

“Ta… thật sự không có ý đồ hay ý muốn gì đối với ngươi cả” [Ta chính là hận người, muốn cách xa người càng xa càng tốt, nào có phải vô duyên vô cớ dính vào mớ rắc rối này] Tố Tố nghiến răng nghiến lợi thầm than trong lòng.

 

Tề Diễm không hài lòng khi nghe nàng điền nhiên nói ra như vậy. Hắn nghĩ nàng có dụng tâm, chỉ là không biết mục đích là gì. Nhưng nàng lại chối bỏ, khiến hắn có chút bất mãn. Tay y kéo nửa thân trên của nàng lộ ra ngoài không khí. Một tay vuốt ve sau lưng, một tay cách áo yếm xoa nắn quả đào tiên. Lưỡi y liếm lát từng tất da thịt nơi dái tai, cần cổ, xương quai xanh của Tố Tố. Đụng vào nàng, liền khiến hắn không tự chủ ham muốn nhiều hơn.

 

Hắn tưởng chỉ cần một lần đã hóa giải được dược tính, lại không ngờ đêm nay vẫn xảy ra. Như vậy có khác nào từ đây cho đến khi điều chế được thuốc giải, cả hai hằng đêm phải quấn quít không rời. Nghĩ tới đây, hắn có chút khó chấp nhận nhưng hạ thân lại hưng phấn muốn được cắm vào bên trong kia, không một chút rời đi. Quả nhiên dính tới khoái dục sẽ khiến con người không lối thoát.

 

Tề Diễm chỉ cần tìm một nữ nhân quan hệ để dập tắt hỏa dục nhưng hắn không muốn tùy tiện quan hệ với nữ nhân nào khác. Thân phận vương gia tôn quý không cho phép y đụng chạm vào những nữ nhân không xứng đáng. Người hắn muốn, hắn luôn gìn giữ, trân trọng chỉ có Mật Nhi mà thôi. Vậy mà bây giờ nữ nhân chết tiệt trước mắt này hại hắn mất đi lần đầu tiên với người trong mộng. Bắt nàng ta gánh chịu âu cũng là thỏa đáng. Vừa nghĩ ngợi, Tề Diễm cắn lên từng mảng da thịt vẫn còn ửng đỏ mà y đã để lại hôm qua. Khuôn mặt bạch ngọc tựa trăng rằm, đôi mày chau lại, cánh môi hồng ra sức mím chặt, Tố Tố nhắm mắt cam chịu tất thảy. Hình ảnh đó sao khó chịu như vậy. Tề Diễm thu lại tầm mắt, hỏa dục đang thiêu đốt bên dưới, y không thể vì bộ dạng không cam tâm kia mà buông tha cho nàng. Tề Diễm tiếp tục gặm cắn, tay bao lấy khỏa ngực no đủ mà xoa nắn, chà xác không thương tiếc. Tuy nói Tố Tố không tình nguyện nhưng dưới hành động bức người kia, nàng không cách nào tự chủ. Nàng hé mắt nhìn mái đầu xanh đang bú mút ngực mình như đứa trẻ nhỏ tìm bầu sữa mẹ. Dung nhan tuyệt mỹ, hơi thở gấp gáp, thân hình nóng rực, Tố Tố không thể không thừa nhận, dù Tề Diễm có bao nhiêu phần yêu nghiệt thì y vẫn quá sức dụ hoặc. Nàng rất nhanh bị hắn là cho mềm thành một bãi, hai tay không tự chủ quàng lên cổ y, đẩy đầu y hõm sâu vào ngực mình, khoang miệng y cứ thể bao trọn bộ ngực.

“A…ư…” Tố Tố rên rỉ. Khoác hoạt này, còn kích liệt hơn hôm qua. Nàng mơ màng, tự thả lỏng cơ thể đón lấy những âu yếm, vuốt ve mà Tề Diễm đem lại.

 

“Thoải mái lắm sao? Nữ nhân dâm tiện này! Để bổn vương đâm vào huyệt khẩu này xem nàng còn tỏ vẻ thanh cao được không?”

 

“Đừng nói!” Tố Tố gục đầu vào hỏm vai Tề Diễm, che dấu biểu cảm động tình của mình.

 

Tề Diễm thổi khí bên man tai, đưa lưỡi liếm duyệt vành tai ửng hồng của nàng. Tố Tố bật rên thành tiếng. [Nữ nhân này sao lại mẫn cảm đến vậy. Thật khiến bổn vương… chết tiệt!] Tề Diễm kéo đầu nàng ra, hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mộng, ướt át, chào mời y xâm tiến. Nụ hôn nóng bỏng tràn ngập đê mê kia như nhấn chìm cả hai vào bóng tối, vây hãm hai người không cách nào thoát ra, mà dường như cả hai cũng không muốn thoát ra.

 

Tề Diễm cuốn lấy đầu lưỡi nàng, mút lấy mật ngọt từ miệng nàng như đang mút một thanh kẹo ngọt ngào. Đến khi thở không nổi, y mới đem lưỡi rời ra, kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh. Tố Tố nuốt khan, cơ thể mất hết sức lực, cũng may lúc này nàng đang ngồi trên đùi Tề Diễm, được hai tay y ẵm trọn. Tề Diễm nóng lòng, nhanh chóng đẩy Tố Tố xuống giường, thoát hết y phục, tay cầm cự vật chà xát bên ngoài cửa huyệt. Quy đầu to lớn đang từ từ tách hai cánh môi hồng tươi, đi vào khe động bí ẩn bên trong. Hôm qua Tề Diễm khai phá cả đêm nên bây giờ nơi đó đã được nới ra, để y dễ dàng xâm nhập.

 

“Ưm…” Tố Tố nhăn mặt, hai mắt nhắm nghiền cảm nhận vật nóng bỏng đang xâm tiến bên trong nàng.

 

“Sướng sao?” Tề Diễm nhìn nàng đè nèn cảm xúc có chút mỉa mai.

 

Tố Tố không đáp, dù sướng hay không nàng cũng sẽ không hưởng ứng. Nàng không thừa nhận thì y sẽ khiến cho nàng kêu gào, van xin. Tề Diễm nhấp đẩy liên tục, bên trong dâm thủy không ngừng tuôn ra, bôi trơn ngọc hành, vách huyệt ôm siết thân gậy khiến toàn thân Tề Diễm thư sướng mạnh liệt. Tề Diễm mạnh mẽ luận động, càng làm càng hăng, Tố Tố bị thúc chỉ còn biết rên rỉ sung sướng.

 

“A…a…a”

 

Tề Diễm thỏa mãn nhìn nàng bị mình làm cho sung sướng đến thốt lên vô thức. Mỗi cái thúc đẩy làm cho hai bầu ngực rung lắc, càng khiến máu huyết Tề Diễm bạo hỏa. Hai bánh bao trắng ngần, mềm mại, dụ hoặc Tề Diễm bắt lấy một bên ra sức bóp nắn. Sự đau đớn đan xen với sung sướng khiến đầu óc Tố Tố quay cuồng, không phân định nổi cảm xúc. Tề Diễm bế nàng lên, ngồi trên đùi mình, tiếp tục đâm thọt. Tư thế này càng làm cho cự vật tiến sâu hơn. Tế Diễm giữ lấy cặp mông cong tròn của nàng xoay tròn, cả hai đều sướng đến dựng cả lông chân.

 

“Đừng, sâu quá! Ta chịu không nổi!”

 

“Mới chưa được bao lâu, còn cả một đêm, ta sẽ đâm nàng tới sáng” Tề Diễm hung ác nâng mông nàng lên rồi hạ xuống liên tục. Huyệt khẩu của nàng cứ như đôi môi mút lấy côn thịt của y không một chút tách rời. Tề Diễm sướng đến phát điên.

 

“Tự mình nâng mông nhấp đi!”

 

Tố Tố khó khăn nhìn y. Vị vương gia này sao lại có thể nói ra mấy lời hạ lưu như vậy. Trong tryện không miêu tả cụ thể cảnh hoan ái của hai người, Tố Tố thật sự không dung nạp nổi.

 

Nhìn nàng nhắm mắt lắc đầu, Tề Diễm ác ý nâng mông nàng lên, chỉ để quy đầu ngay cửa miệng. Quy đầu chọc chọc khiến bên dưới Tố Tố vừa ngứa ngáy vừa hư không.

 

“Đừng mà, ta không thể!”

 

“Ngoan! Nghe lời! Tự mình động!”

 

Tề Diễm bất động, đợi nàng tự luận động. Nhìn nàng quẫn bách khiến y cực kỳ hài lòng. Tố Tố xấu hổ, cúi đầu thật thấp, trước sự chờ đợi của Tề Diễm, tự nâng mông rồi hạ xuống.

 

“Đúng rồi! Chính là vậy! Nhanh hơn nữa nào!” Tề Diễm thư sướng, ưỡn người ra sau tận hưởng.

 

Tố Tố bá tay lên vai y, lấy đà nhấp lên nhấp xuống. Cặp mông tròn nâng lên hạ xuống đánh lên hai bắp đùi và hai viên bối khiến Tề Diễm sung sướng vô cùng.

 

“Không làm nữa đâu! Ta mệt lắm rồi!” Không trụ được bao lâu, hai chân nàng run rẩy sụp xuống.

 

Khóe môi Tề Diễm nhếch lên đầy thỏa mãn. Y bắt lấy cánh mông, mạnh mẽ lên xuống, tốc độ và sức lực hơn hẳn Tố Tố khiến nàng rên la cực hạn. Tề Diễm cúi đầu mút lấy hết ngực trái rồi ngực phải. Lưỡi khẩy lên đỉnh hồng. Bị tập kích cả trên và dưới cùng lúc, toàn thân tê dại, cảm giác một cỗ ẩm ướt sắp tuôn ra.

 

“Á.á.á” Tố Tố đặt cao trào, ôm chặt lấy đầu Tề Diễm đè sâu vào ngực mình. Lúc này nàng ta mới chịu rũ bỏ lớp mặt nạ cứng nhắc, bướng bỉnh để buông tha cơ thể trầm mê vào dục ái. Tề Diễm đẩy nàng nằm xuống, y cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Ra vào mấy chục lần rồi đâm một cú thật sâu vào tận cùng tử cung Tố Tố, phun ra những mầm mống đục quánh.

 

Tố Tố đã ngất đi từ lúc nào. Tề Diễm nhìn xuống hạ thân nàng sưng đến thảm thương. Y vẫn còn muốn nữa nhưng nếu làm tiếc e rằng nàng sẽ không thể chịu nỗi cho những lần sau. Tề Diễm lục trong đống quần áo, lấy ra một bình cao dược tiêu sưng. Hôm qua làm nàng trong cơn phẫn nộ nên y không thèm đếm xỉa đến những thương tích của nàng. Hôm nay nhìn lại một thân nàng tàn tạ do tay y tạo ra, cảm giác áy náy khẽ dâng lên. Hai người chỉ là bèo nước vô tình gặp gỡ, sao lại dính vào nhau trong mớ hỗn độn này. Tề Diễm khẽ lắc đầu.

 

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 5
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.