Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 6

Chương 6

Những ngày sau đó, đến giữa đêm Tề Diễm lại bị dục hỏa thiêu đốt, y đều đem nàng ra hành xử không thương tiếc. (Chém gió đôi chút: để tăng kích thích của truyện nên chủ bút muốn mỗi đêm cả hai đều thịt nhau cho nó máu, chứ ngoài đời chắc ngủm củ tỏi rồi =)) Nhưng thôi truyện mà, muốn thứ gì thì viết thứ ấy. Tề Diễm ca ca mạnh mẽ, tinh tráng hừng hực, có cho ta làm mỗi ngày, ta cũng cam tâm chết chìm trong đó =)).

 

Năm ngày sau, bọn họ đã đặt chân tới Trường Đô.

 

“Thu xếp cho hai người một gian phòng” Tề Diễm đi vào phủ dặn dò Thập Nhị.

 

“Mời nhị vị cô nương theo tại hạ” Thập Nhị nhận lệnh, đưa Tố Tố và Nhược Nhược ra hậu viện, cách viện Tề Diễm không xa. Thập Nhị biết rõ cả hai phát sinh chuyện gì nên tự chủ trương sắp xếp chính là tiện cho chủ nhân hành sự.

 

Tố Tố và Nhược Nhược ở trong phủ cũng chỉ ăn không ngồi rồi. Bề ngoài Tề Diễm tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn đãi ngộ với hai người khá tốt. Mỗi ngày ba bửa đều có hạ nhân mang thức ăn tới. Y cho phép nàng có thể đi dạo nhưng không được bước chân ra khỏi vương phủ. Thôi đành vậy, đợi đến khi giải dược xong, cả hai sẽ không còn lí do gì mà níu kéo nhau.

 

Hôm nay đã là ngày thứ ba, Tố Tố đến vương phủ. Tuy ở chung một chỗ nhưng sau lưng lại xem như người không quen biết nhau. Chính Tố Tố là người chủ động tránh mặt y càng xa càng tốt. Chỉ khi màn đêm buông xuống cả hai dính lấy nhau như cá nước thân mật.

 

“Bẩm vương gia, Hương Mật tiểu thư đã tới” Thập Nhị đem tin tức thông báo cho Tề Diễm.

 

Hơn nửa tháng qua chưa gặp, nghe tin Tề Diễm trở về, Hương Mật vội vàng tới phủ tìm Tề Diễm.

 

“Biểu ca, ca đi thị sát cũng nên báo cho muội biết trước. Ca bỏ đi lâu như vậy có biết muội lo lắng lắm không?” Hương Mật rất tự nhiên nắm lấy ống tay áo Tề Diễm dỗi hờn.

 

Trong lòng Tề Diễm dâng lên ngọt ngào, đáy mắt là sự bao dung, trìu mến. Y đưa tay xoa mái đầu nàng. Hương Mật là biểu muội, con gái Tể tướng đương triều, cửu cửu (cậu ruột) của Tề Diễm. Cả hai từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Trong mắt Tề Diễm, Mật nhi chính là tiểu tâm can, báu bối mà y dành cả trái tim để cất giữ, nâng niu. Đợi qua khỏi kiếp nạn này, y sẽ nhanh chóng thú muội ấy, không để muội ấy ủy khuất chờ đợi thêm nữa.

 

“Ca xin lỗi! Lần này đi gấp gáp không kịp báo tin cho muội nhưng ca có mang quà về cho muội đây!” Tề Diễm vui vẻ dỗ dành Hương Mật.

 

“Muội chỉ cần ca bình an trở về bên muội là đủ!” Biết biểu ca cưng chiều, đi đâu cũng không quên mang quà về cho mình, Hương Mật dâng ánh mắt ngọt ngào dành cho y.

 

Tiểu tâm can vừa nhu hiền vừa ngoan ngoãn thế này vẫn tốt hơn nha đầu cứng rắn kia. Biểu muội mà hắn bảo bọc bao nhiêu năm qua, không để nàng rơi một giọt nước mắt. Nhìn thấy muội ấy quan tâm, lo lắng cho mình, hắn hận bản thân sao lại mắc phải cổ độc, còn kéo theo về một nữ nhân khác, sau lưng muội ấy làm ra quan hệ ái muội. Nếu muội ấy biết được không biết sẽ đau buồn đến thế nào. Ánh mắt mang theo biểu tình phức tạp, lại nhanh chóng che đậy.

 

“Được rồi! Ngoan nào! Ca đã trở về rồi đây!” Tề Diễm nhẹ nhàng nắm lấy tay Hương Mật, siết nhẹ.

 

Tề Diễm luôn cố gắng giữ hình tượng mẫu mực, thanh tao trong mắt Mật nhi nhưng bây giờ có một kẻ thứ ba xuất hiện khiến y bộc lộ một bản chất mà trước nay y chưa từng trải qua. Điều đó khiến y chột dạ khi nhìn vào ánh mắt quá mức trong trẻo của Hương Mật.

 

“Biểu ca, muội nghe nói lần này ca còn dẫn thêm về hai vị cô nương. Họ là ai vậy?” Hương Mật thật biết thu thập thông tin. Nàng một phần vì hiếu kì nhưng thực chất chính là khó có thể chấp nhận việc Tề Diễm từ trước đến chỉ nhìn mỗi mình nàng, chưa từng qua lại với bất kỳ nữ nhân nào, huấn hồ lại từ đâu đem nữ nhân khác tới ở trong vương phủ.

 

“Chỉ là khách nhân ở tạm phủ một thời gian thôi!” Tề Diễm không muốn Mật nhi bận tâm đến những người không đáng nhắc tới kia, nên trả lời cho qua loa.

 

“Có thật vậy không?” Hương Mật tỏ ra bất mãn khi Tề Diễm cố tình dấu diếm.

 

“Trước giờ ca có bao giờ nói dối muội đâu. Muội đừng suy nghĩ lung tung. Để ca gọi người mang quà tới cho muội xem nhé!” Tề Diễm biết Hương Mật hờn dỗi khi y che dấu, nên tìm cách dỗ dành.

 

Hương Mật thu lại chút ích kỷ trong lòng. Trước giờ nàng luôn tỏ ra ngoan hiền, nhu thuần, tinh khiết trước mặt Tề Diễm. Bây giờ cố chấp hỏi cho ra lẽ, sẽ khiến y nhìn nàng bằng con mắt khác.

 

“Muội cảm ơn biểu ca” Hương Mật thay đổi thái độ, nhanh chóng giả ngây ngô, diễn theo ý Tề Diễm.

 

“Muội vào hoa đình ngồi đợi chút, ta sai người mang tới ngay” Thấy Hương Mật nhu thuận, Tề Diễm thả lỏng tâm tình.

 

Cả hai sóng bước đi vào hoa đình, từ đằng xa một người đang im lặng quan sát nảy giờ. Tố Tố không phải cố ý muốn nghe lén hay xem trộm. Nàng vô tình đi dạo thì trông thấy hai người bọn họ đang quấn quít chuyện trò rất đỗi thân mật. Người con gái có thể khiến Tề Vương lộ ra gương mặt nhu tình như vậy chỉ có một. Chính là nữ chính. Nàng nhớ khi Tề Diễm trở về, Hương Mật tới tìm y. Lúc đó Diệp thần y trông thấy hai người tình cảm mặn nồng đâm ra ghen tuông, tìm cách chọc phá hai người. Kết quả lại bị Tề Diễm bắt quỳ xuống xin lỗi Hương Mật.

 

Đứng từ đằng xa trông thấy những cảnh ngọt ngào kia, người ngoài như nàng thầm ngưỡng mộ nữ chính. Người có thể khiến cho một âm thần lạnh lùng như Tề Diễm lại hết lòng hết dạ là bộ dạng này sao. Mặc cho tình cảm của Diệp thần y dành cho hắn có kinh thiên động địa vẫn không lay chuyển được y. Phải nói một câu thật lòng: mắt Tề Diễm có vấn đề! Không phải Tố Tố tự khen bản thân, nhưng Diệp thần y quả thật sắc nước hương trời. Nàng đẹp như đóa phù dung, kiêu kỳ, cao lãnh. Nếu Hương Mật không phải là thiên kim tiểu thư khoác lên mình những trang phục thượng hạng, nàng ta sẽ không bao giờ sánh bằng Diệp thần y. Mặc dù trong truyện, Tề Diễm chỉ tiếp xúc thân mật da thịt với duy nhất một mình nàng nhưng tâm y chỉ hướng về Hương Mật. Tố Tố cảm thấy Diệp thần y do yêu sai cách, gây ra phản cảm đối với Tề Diễm. Mà việc đó cũng không can hệ gì đến nàng. Nàng sẽ không như Diệp thần y, điên đảo vì hắn. Nàng sẽ đi con đường khác, sẽ chặt đứt mọi quan hệ với cái tên phong lưu đa tình kia.

 

Mãi suy tư trầm ngâm, Tố Tố không biết mình đã bị phát giác. Hương Mật vậy mà trông thấy. Thấy Tố Tố thập thò, Hương Mật nghĩ rằng có kẻ lén nghe chuyện chủ tử liền lớn tiếng gọi lại.

 

“Ngươi là ai? Sao đứng lấp ló đằng kia làm gì?” Hương Mật chưa từng gặp qua nữ nhân này trong vương phủ. Chắc hẳn đây là nữ nhân mà Tề Diễm mới mang về. Chỉ mới nhìn từ xa, dáng dấp diễm lễ, xinh đẹp thoát tục khiến Hương Mật không được thoải mái.

 

“Sao ngươi lại ở đây?” Tề Diễm nhíu mày vì sự xuất hiện của Tố Tố.

 

Tố Tố cũng không đáp trả hai người, chỉ quay lưng bỏ đi.

 

“Đứng lại! To gan! Vương gia gọi ngươi, sao ngươi dám tự ý bỏ đi!” Hương Mật càng muốn làm lớn chuyện.

 

Tề Diễm sững người đánh giá biểu muội. Từ trước đến nay, Mật nhi đều nhỏ nhẹ ôn hòa, chưa từng gây sự với bất kỳ nữ nhân nào xung quanh y. Hà cớ gì phải chọc đúng người mà hắn không muốn dính líu.

 

“Mật nhi!”

 

Biết mình thất thố, Hương Mật vội quay sang Tề Diễm, biểu tình thập phần vô tội “Biểu ca, huynh xem hạ nhân trong vương phủ sao lại to gan lớn mật như vậy chứ? Muội thấy nàng ta không biết phép tắc, chỉ muốn nhắc nhở một chút mà thôi!”

 

Hương Mật đã nói như thế, nếu không cho nàng ta chút bài học, vương gia hắn cũng không còn mặt mũi.

 

“Tố Tố, mau lại đây!” Tề Diễm ra lệnh.

 

Tố Tố nhìn hắn tâm tình bất mãn. Nàng đâu phải hạ nhân mà hắn nói nàng phải tới, nhưng hắn đang nắm trong tay sinh mạng của hai người chủ tớ nàng, nếu khiến y phật lòng, cho dù giết chết nàng, hắn cũng không mảy may lưu tâm. Mà nàng thì không thể vì chút sỉ diện vụn vặt này mà bỏ mạng. Như vậy có khác nào càng làm cho nữ chính kia hả hê.

 

“Tham kiến vương gia!” Tố Tố đi vào đình, nhún người hành lễ.

 

Trực diện nhìn rõ khuôn mặt mỹ lệ của Tố Tố, lần đầu tiên Hương Mật dâng lên dự cảm xấu.

 

“Ngươi là ai?” Hương Mật hấp hàm, thái độ trịch thượng.

 

“Không phải vương gia đã nói qua tên ta rồi đó sao?” Tố Tố hờ hững đáp. Nữ nhân như thế này không xứng làm đối thủ của Diệp thần y. Vậy mà Diệp thần y lại bại thảm hại trong tay nàng ta. Tố Tố hận không thể thay thân chủ tính sổ một lượt đôi cẩu nam nữ này.

 

“Ngươi…” Hương Mật á khẩu. Tính giáo huấn nàng ta, nhưng xem ra nàng ta không dễ đối phó “Biểu ca, đây là hạ nhân mới đến vương phủ sao? Sao không có một chút phép tắc nào vậy? Muội nghĩ không nên giữ hạng người này nữa!”

 

“Mật nhi, đây không phải hạ nhân trong phủ, nàng ta là…” Tề Diễm không biết giải thích thế nào với Hương Mật. Nói nàng là thần y mà hắn cầu cứu lại hại y, khiến cho cả hai bây giờ mập mờ, khó dứt.

 

“Ta hiện giờ là khách nhân trong phủ. Không phải là hạ nhân để tiểu thư muốn gọi thì gọi, muốn nói thế nào thì nói” Tố Tố khẳng khái tỏ rõ thái độ không sợ.

 

Hương Mật ấm ức không biết nói gì cho phải. Khí thế của nàng ta hoàn toàn áp đảo.

 

“Không có việc gì thì đừng xuất hiện ở đây nữa. Lui đi!” Tề Diễm lại cho Hương Mật một cái thang để leo lên.

 

“Dân nữ cáo lui!” Tố Tố không thèm đếm xỉa đến hai người kia, quay đầu bỏ đi. Muốn tình chàng ý thiếp cứ ở đó mà diễn, nghĩ đến thôi đã sởn gai óc.

 

“Biểu ca, nàng ta rốt cuộc là ai?” Hương Mật vẫn nhìn theo Tố Tố không rời mắt, một bên hỏi rõ sự tình.

 

“Mật nhi, có những chuyện không đáng để muội bận tâm, mà nàng ta chính là một trong số đó!” Tề Diễm xoa dịu.

 

“Thật sao?” Hương Mật chớp chớp đôi mắt, mãn nguyện khi thấy cách đối xử lạnh nhạt của Tề Diễm dành cho Tố Tố. Với cả nàng ta có vẻ cũng không thích biểu ca. Hương Mật an tâm khi chứng kiến hết thảy hành vi của hai người. Tề Diễm chỉ là của mình Hương Mật nàng mà thôi. Sự vui sướng hiện khắp trên mặt khiến Tề Diễm yêu chết biểu hiện này. Mật nhi cũng chỉ là của hắn, muội ấy ghen tuông cũng vì hắn.

 

Gần đến giờ Hợi, Tố Tố lại theo Thập Nhất đến phòng Tề Diễm. Ban sáng chạm mặt nhau thì xem như người dưng, mỉa mai thay, bây giờ lại quấn lấy nhau không một khe hở.

 

Trong lúc Tề Diễm đang luận động, rong ruổi trên cơ thể Tố Tố, hắn phát giác tâm trí nàng đang mông lung tận nơi nào, không còn biểu hiện chìm đắm, đê mê.

 

“Đang suy nghĩ điều gì? Không lẽ ta làm nàng chưa đủ sướng”

 

“Ta đang nghĩ vương gia thật tội nghiệp”

 

“Nàng có ý gì?” Tề Diễm dừng động thân, mồ hôi trên người y nhỏ giọt xuống cơ thể nàng.

 

“Hôm nay ta mới biết vương gia đã có người trong lòng, tại sao còn làm việc này với ta. Nếu để nàng ta biết được, một người ngoài mặt thì ân cần với mình, sau lưng lại đè lên nữ nhân khác. Vương gia cũng quá mức phong tình”

 

“Câm miệng lại! Ngươi có tư cách gì phán xét bổn vương. Việc này không phải do ngươi gây ra sao? Không tìm ngươi tính sổ không lẽ thanh danh của bổn vương để người khác biết được, lại nghĩ bổn vương ham mê sắc dục, trầm luân không dứt” Tề Diễm híp mắt, đay nghiến.

 

Tố Tố bình thường lãnh đạm, chỉ khi động tình, bị hắn thao đến mê sảng mới chịu thể hiện một chút cảm xúc. Bây giờ nàng lại dùng lời cay độc chà xát nội tâm hắn, Tề Diễm không khống chế mà tiếp tục húc mạnh vào vách động.

 

“Á…á…á” Tố Tố bị hắn thao điên cuồng, không tự chủ rên rỉ liên hồi.

 

“Nàng xem, nàng nói ta đáng thương, còn nàng là bộ dạng gì đây? Dâm đãng! Đêm nào cũng bị thao mà nàng có vẻ rất hứng tình phối hợp. Hôm nay chúng ta nên làm tư thế nào đây? Có nên trừng phạt những gì nàng gây ra hôm nay không?”

 

“Tề Diễm, đừng…đừng..” Tố Tố không nghĩ chỉ một lời vô thức lại kích động dã tính của y đến vậy.

 

Tề Diễm nâng nàng lên, dạng hai chân ra cực hạn, để lưng nàng áp vào ngực y. Tay y khẽ miết lên hạt châu khiến nàng phát điên, ngón chân co quặt lại.

 

“Sao? Bộ dạng dâm tiện này còn muốn nói lời mỉa mai người khác không?”

 

Côn thịt vừa dài vừa to của Tề Diễm thọc ra thọc vào huyệt khẩu. Hai chân nàng bị banh ra hết cỡ. Dâm thủy thi nhau trào ra, ướt đẫm côn thịt.

 

“Nhìn đi! Nhìn cây côn thịt của bổn vương đang cắm sâu vào huyệt khẩu của nàng. Sướng lắm đúng không? Còn dám mở miệng thương hại cho bổn vương. Nàng tự xem bản thân thảm hại đến mực để mặc cho bổn vương thao mà không thể chống cự lại được”

 

“Tề Diễm, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng”

 

“Ồ, vậy mà vẫn còn sức để nói. Là bổn vương chưa đủ khiến nàng hết sức. Đêm nay nàng đừng hòng được ngủ”

 

Tề Diễm bế nàng đi tới bàn, nâng một chân nàng, từ phía sau tiếp tục đâm vào. Mắt y tối đen như mực nhìn vào nơi hai người tiếp xúc không một khe hở. Côn thịt cương cứng ra vào không ngừng nghỉ, mà cái lỗ nhỏ kia tiết ra không biết bao nhiêu nước, kẹp chặt y, càng làm càng sung sướng. Y buông chân nàng xuống, bắt lấy cặp mông, đâm liên tục thật mạnh, từng cú thúc thật sâu đến tử cung. Tố Tố không chịu nỗi, toàn thân rệu rạo, rũ rưỡi phủ phục trên bàn.

 

“Mới vậy đã không chịu nỗi rồi sao? Bổn vương còn chưa bắn ra lần nào. Mau kẹp chặt lại cho bổn vương”

 

Tề Diễm đưa tay vỗ một phát vào mông nàng. Tố Tố a lên, bên dưới không tự chủ co lại.

 

“Đúng rồi, mút chặt vào! Huyệt khẩu của nàng vừa chặt vừa nhiều nước, bổn vương chơi nàng cả đêm cũng không cách nào đủ”

 

“Tề Diễm, ta đau!”

 

Hạ thân Tố Tố không còn cảm giác sung sướng nữa mà chỉ có sự đau rát. Nàng cũng ra cao trào không biết bao nhiêu lần, bên trong mẫn cảm, như muốn bài tiết. Tề Diễm biết mình hơi quá đáng, nhưng nữ nhân này cứ thích chọc cho y nổi điên. Lúc sáng, tưởng rằng nàng cố tình đi nhìn hai người bọn họ, là nàng có để tâm đến y. Nhưng thái độ xem thường kia, không coi vương gia như y vào mắt, mặt mũi y cũng cháy sạch. Hành hạ nàng chính là cách khiến y lấy lại được danh dự. Tề Diễm hùng dũng, thúc vào liên hồi trăm phát rồi mới chịu bắn ra. Lúc này Tố Tố đã ngất xỉu từ khi nào.

 

Tề Diễm ôm nàng lên giường. Lau chùi thân thể hai người, lại dùng cao dược xoa vết sưng tấy, đỏ rực dưới hạ thân. Bao lâu nay, xong việc y toàn ôm nàng ngủ. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ là trong lòng Tề Diễm có chút khó chịu. Đúng như Tố Tố nói, trong tim hắn chỉ có Mật nhi, nhưng hằng đêm lại thân mật với nàng. Thật sự nếu có thể đổi lại là Mật nhi, hắn hạnh phúc biết bao. Nhưng khi chưa giải quyết xong mọi chuyện, hắn không thể kéo Mật nhi vào việc này. Hắn có thể vấy bẩn Tố Tố không một chút bận tâm. Riêng đối với Mật nhi, hắn sẽ không để nàng chịu bất kì thương tổn nào. Nếu Tố Tố biết được trong lòng Tề Diễm nghĩ vậy, nàng có nên một dao đâm vào ngực y, kết thúc tất cả. Dù là Diệp thần y hay là Diệp Tố Tố thì nàng vẫn phải bị Tề Diễm hành hạ, càng vùng vẫy càng bị siết chặt.

 

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 6
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.