Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 7

Mở mắt nhìn màn giường sa hoa lộng lẫy, Tố Tố biết mình đang nằm trên giường vị vương gia cao cao tại thượng kia. Tuy rằng mỗi khi xong việc, hắn không có đuổi mà đem nàng cùng đi ngủ nhưng Tố Tố không có lấy nửa điểm vui thích. Thân thể bị hành hạ hằng đêm, Tố Tố không biết liệu có trụ nổi đến khi thuộc hạ của Tề Diễm tìm được đủ dược liệu hay không.

 

Nhược Nhược đợi ngoài phòng, nghe Tố Tố gọi lập tức đi vào. Trên tay cầm theo chén canh tránh thai. Lúc đầu, Tố Tố lén lút sử dụng, sau này Tề Diễm tự sai người mang đến. Lúc ấy, nàng nhìn trân trân chén canh trên tay mama, cảm xúc là một cổ vô định.

 

Uống sạch chén canh, Tố Tố đưa tay quẹt nước còn đọng trên môi.

 

“Chủ nhân, người thấy trong người thế nào?”

 

“Ta không sao! Em giúp ta chuẩn bị nước để tắm nhé!”

 

Công việc mỗi ngày Nhược Nhược có thể làm chính là chuẩn bị canh tránh thai và nước tắm ngâm thuốc, giúp hồi phục sinh lực nhanh chóng cho cơ thể Tố Tố. Ngâm mình trong bồn thuốc khiến tứ chi Tố Tố trút bỏ bớt sự ê ẩm. Sau đó, cả hai trở về phòng dùng thiện rồi nghỉ ngơi.

 

Buổi chiều rảnh rỗi thì đi dạo trong vương phủ. Nơi Tố Tố thích đặt chân tới nhất chính là đình viện, nơi hai người kia từng ngồi. Ngồi trong đình, nhìn xuống hồ cá chép đủ sắc màu, một bên Nhược Nhược đang thả thức ăn, tâm trạng Tố Tố thư thái hơn nhiều. Xem ra sau này nàng nên ít xen vào đời tư của Tề Diễm. Khiến y không vui, kết cục chỉ có nàng thê thảm.

 

“Chúng ta lại gặp nhau!” Giọng điệu không mấy thân thiện của Hương Mật vang lên sau lưng.

 

“Hương Mật tiểu thư!” Tố Tố đứng lên, xoay người hành lễ, bộ dạng thuần phục khó tin.

 

[Sao nàng ta lại thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy?] Hương Mật có chút không kịp thích ứng.

 

“Ta nghe biểu ca nói ngươi chỉ là khách ở tạm trong phủ một thời gian. Sau này giải quyết xong việc sẽ để ngươi rời đi”

 

“Vâng, dân nữ mong ngày đó tới sớm một chút. Dân nữ không có ý định gì với vương gia nên tiểu thư cứ yên tâm” Tố Tố biết chọc giận Hương Mật sẽ khiến Tề Diễm không vui, lại trút lên người nàng. Thôi thì nàng cứ nhắm mắt đưa chân, cúi đầu một chút, đừng để ảnh hưởng bản thân.

 

“Ngươi biết vậy là tốt! À, bổn tiểu thư muốn ngồi nghỉ ở đây, ngươi có thể giúp ta pha trà không?” Hương Mật ngồi xuống, tìm cách hành hạ Tố Tố.

 

“Chủ nhân nhà ta không phải đầy tớ mà ngươi muốn sai bảo gì cũng được!” Nhược Nhược khó chịu lên tiếng.

 

“Nhược Nhược, muội mang trà lại đây giúp ta!” Tố Tố lắc đầu ngăn cản.

 

Đợi Nhược Nhược mang trà quay trở lại, Tố Tố đích thân dâng lên cho Hương Mật. Một cảnh này thu hết vào tầm mắt của Tề Diễm. Sau lưng hắn, Mật nhi sao bày ra bộ dáng kiêu căng như vậy. Bình thường hắn sủng nàng, khiến nàng cậy sủng sinh kiêu rồi sao. Dù sao Tố Tố cũng không có liên quan để phải bị sai như hạ nhân. Chỉ có hắn mới được phép khinh bạc nàng.

 

“Mật nhi, sao muội đến mà không báo trước?” Tề Diễm nhẹ bước vào đình, giọng nói tuy bình thản lại nghe ra được vài phần không mấy hài lòng, khiến Hương Mật giật bắn người.

 

“Biểu ca, muội ở trong phủ cảm thấy buồn chán quá nên tới phủ tìm ca nói chuyện”

 

Tề Diễm liếc Tố Tố vẫn đang ở một bên chuyên tâm pha trà, đến cả chào, nàng cũng không thèm nói một tiếng.

 

“Tố Tố cô nương mau ngồi xuống uống trà cùng ta. Cô nương là khách nhân của biểu ca cũng như là khách của ta. Cô nương đứng như vậy thật không hay chút nào” Hương Mật nhanh nhảu kéo Tố Tố ngồi xuống, tiện thể bắt lấy ấm trà từ trên tay Tố Tố. Do vội vàng, ấm trà trượt khỏi tay hai người, vỡ choang.

 

“Á, biểu ca, tay muội bị phỏng rồi!” Mật nhi đưa ngón tay bị vấn chút nước nóng trước mặt Tề Diễm, bật khóc như đòi mạng.

 

“Đưa ca xem!” Tề Diễm sốt ruột, cầm ngón tay hơi hồng lên, thổi thổi cho nàng.

 

Tố Tố bị đẩy ra một bên như bù nhìn. Lòng bàn tay siết chặt, từ khẽ tay máu chảy ra, đáy mắt hiện lên một tầng u ám.

 

“Xin phép vương gia, dân nữ có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi”

 

Cả hai đang tình chàng ý thiếp không thèm đếm xỉa câu nói của Tố Tố. Nàng lặng lẽ cùng Nhược Nhược rời đi.

 

“Chủ nhân, tay người bị thương rồi! Để Nhược Nhược băng bó cho người”

 

Nhược Nhược tinh ý nhìn ra lúc ấm trà rơi xuống một mảnh sứ cứa vào tay Tố Tố. Nhưng từ đầu đến cuối, chủ nhân chỉ nắm chặt tay không kêu lên một tiếng. Chủ nhân của nàng thay đổi nhiều quá. Sao lại nhẫn nhục chịu đựng đến vậy? Mà có lẽ Nhược Nhược cũng hiểu rõ, cả hai không thể phản kháng được quyền lực của người kia. Chủ nhân vì muốn bảo hộ tính mạng cho cả hai nên phải chấp nhận chịu đựng. Nhược Nhược nâng bàn tay còn ứa máu đỏ tươi của Tố Tố lên, đổ một ít dược sáng cầm máu, rồi lấy khăn tay quấn chặt.

 

“Có đau lắm không?” Nhược Nhược nhìn lòng bàn tay bị thương của chủ nhân, dâng lên sự xót xa.

 

Tố Tố cảm thấy ở thế giới này, điều khiến nàng không thể từ bỏ nhất chính là thiếu nữ trung thành, tận tụy hết mực này. Đối với Tố Tố, Nhược Nhược bây giờ như thể muội muội ruột thịt của nàng.

 

“Ta không sao! Chỉ là vết thương cỏn con thôi mà!” Tố Tố dịu dàng xoa đầu Nhược Nhược.

 

Nhược Nhược cố cầm nước mặt lại không tự chủ khóc lớn lên.

 

“Xem kìa! Chủ nhân của e đâu có yếu đuối đến mức vậy!” Tố Tố quẹt nước mắt, bẹo má nàng một cái.

 

***

“Lúc chiều là nàng cố ý làm rơi ấm trà khiến Mật nhi bị phỏng phải không?”

 

Vừa tiến vào phòng, Tề Diễm chấp tay sau lưng, không rõ thái độ, lên tiếng chất vấn nàng. Tố Tố cũng chỉ im lặng, đi vào trong giường, từ từ thoát ra y phục.

 

“Ta đang nói chuyện với nàng, sao nàng không trả lời?”

 

Tề Diễm khó chịu mỗi khi Tố Tố im lặng, thái độ phớt lờ. Nàng không thừa nhận cũng không phân bua. Tề Diễm tức giận nắm lấy cổ tay mảnh mai, ép nàng đối diện y. Hắn liếc thấy vết xước dài giữa lòng bàn tay Tố Tố, khựng người, môi định mở nhưng khẽ mím lại. Lúc chiều hắn bị Mật nhi làm cho nháo loạn không để ý đến điều gì. Không ngờ nàng bị thương cũng không ít. Tề Diễm sờ lên vết xước, mang theo ánh mắt khó nói. Tố Tố thu tay, tiếp tục cởi bỏ y phục.

 

“Vương gia, hôm nay người không cần ta hầu hạ sao?” Ánh mắt lãnh đạm nhìn Tề Diễm, như thế đang nhìn một trò đùa không chút hứng thú.

 

Hắn vì cái gì lại khó xử cho nàng. Mật nhi của hắn mới quan trọng. Là nàng tự làm tự chịu. Trong lòng hắn không muốn nghĩ vậy nhưng đây là cách khiến hắn cảm thấy thoái mái, không do dự.

 

“Tất nhiên…sao lại không?” Tề Diễm nheo mắt, con ngươi đanh lại, đẩy ngã Tố Tố, đè lên thân nàng, bắt đầu điệp khúc hoan ca hằng đêm.

 

“Thuộc hạ truyền tin đã tìm được hai dược thảo. Còn một dược thảo phải tới tận Ngưng Tuyết Hồ, nên mất thêm một khoảng thời gian mới tìm được” Tề Diễm vừa liếm duyệt thân thể trơn mướt, trắng trẻo của nàng, vừa báo tin.

 

“Ưm…vậy phiền vương gia đốc thúc thuộc hạ nhanh chóng một chút!” Tê ngứa từ lưỡi y truyền tới khiến nàng ngọ ngậy không yên.

 

Nàng ta muốn gấp rút thu thập dược thảo điều chế thuốc rồi dứt khoát chặt đứt quan hệ với y. Nghe ra được ý tứ này, Tề Diễm có chút mất hứng. Y cắn lên đỉnh vú khiến nàng rên lên vì đau.

 

“Vương gia, hôm nay người lề mề quá! Không cần phải dạo đầu làm gì, trực tiếp làm cho xong”

 

Nàng lại nhẫn tâm coi đây như một nhiệm vụ, làm cho xong rồi thôi. Tề Diễm lại không cho nàng được như ý. Hôm nay y muốn…

 

Tề Diễm vuốt ve, mơn trơn nhẹ nhàng khiến Tố Tố rùng mình. Mỗi chỗ y chạm qua làm nàng ngứa ngáy, khó chịu. Bình thường y không có vuốt ve gì nhiều, chỉ cần hôn mút ngực và môi là Tố Tố đã động tình. Mà này, dưới sự vuốt ve dịu dàng làm nàng vừa sốt ruột vừa khó thở.

 

“Á…vương gia…”

 

Tề Diễm phát hiện khi y nhẹ nhàng, Tố Tố lại buông lỏng và trầm luân hơn. Tề Diễm muốn nhấn chìm nàng hãm sâu trong nhục vọng, như chính y đang chìm vào trong đó không cách nào thoát ra. Lưỡi ấm nóng, ướt át liếm lát khắp cơ thể. Tề Diễm nâng hai bầu vú trong tay, say mê chơi đùa, rồi se nhẹ hai đỉnh hồng đến khi nó dựng đứng lên. Lưỡi y đảo qua đảo lại hết vú này đến vú kia, làm toàn thân Tố Tố không tự giác căng cứng.

 

“Ưm…”

 

“Thấy sướng sao?” Tề Diễm ngước nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi.

 

Mọi lần, y sẽ dùng ngôn ngữ bá đạo hỏi ép nàng, nàng đều nhất quyết không thừa nhận. Nhưng hôm nay, thái độ của y thật kỳ lạ, Tố Tố vô thức gật đầu.

 

“Nàng nhìn xem, hai bầu ngực nàng hình như càng ngày càng to. Cầm thế này quả thật rất thích!” Tố Tố ngước xuống thấy rõ Tề Diễm đang dùng lưỡi mút lấy ngực mình. Hình ảnh dâm mĩ đánh vào thị giác khiến nàng không khỏi rùng mình.

 

“Cho ta…mau cho ta!” Tố Tố gấp gáp, hơi thở dần trở nên hổn hển.

 

“Phải xem nàng có ngoan không đã” Tề Diễm tà từ, di chuyển dần xuống hạ thân nàng.

 

“Vương gia, người làm gì vậy?” Tố Tố cả kinh, định lấy tay che đậy bên dưới, nhưng Tề Diễm dễ dàng hất ra.

 

“Để ta nếm xem bên dưới nàng mùi vị thế nào?” Tay vạch ra lớp lông, Tề Diễm nhìn sâu vào u huyệt thần bí mê người kia.

 

“Đừng! Không cần... không nên…” Tố Tố muốn ngăn cản nhưng đầu y đã rúc vào giữa hai chân nàng. Tố Tố nâng người nhìn xuống vị vương gia cao quý đang khẩu dâm cho nàng.

 

“Á…”

 

Cái lưỡi trơn trượt nóng bỏng mút lấy hai cánh hoa môi màu hồng nhạt rồi liếm vào rãnh giữa, đảo hai bên vách thịt. Ngón tay y đè lên hạt châu, y biết đó là điểm sung sướng của nàng.

 

“Vương gia, ta…chịu… không nổi” Tố Tố rên rỉ, hai tay từ lúc nào đã luồng vào tóc Tề Diễm, ấn đầu y hãm sâu vào bên dưới.

 

“Sướng không?” Tề Diễm nâng mặt lên hỏi nàng.

 

“Sướng… sướng chết mất!” Lần đầu tiên Tố Tố thừa nhận cảm xúc mà Tề Diễm mang lại.

“Được, bổn vương sẽ cho nàng sướng đến chết thì thôi”

 

Lời nói kia càng làm Tề Diễm hăng máu, tiếp tục cúi xuống liếm lấy hạt châu. Tay y đút vào lỗ huyệt, một ngón rồi hai ngón. Cảm giác thiên đường đang vẫy gọi Tố Tố. Nàng muốn thăng thiên. Tố Tố kéo bàn tay còn lại của Tề Diễm phủ lên ngực mình. Tề Diễm nhận ra Tố Tố thích được kích thích cả trên lẫn dưới như thế này. Tề Diễm thuận theo, đem nàng đạt đến cao trào. Dâm thủy tuôn ra xối xả, ướt hết mặt y. Tề Diễm rút ngón tay dính đầy dâm thủy của Tố Tố, rồi đút vào miệng nàng.

 

“Thưởng thức hương vị dâm mĩ của nàng đi, ngon lắm phải không?”

 

Hai ngón tay Tề Diễm chọc vào miệng nàng, lúc đầu khiến nàng có chút khó chịu nhưng sau lại dùng lưỡi mút lấy ngón tay trông hết sức dâm đãng.

 

“Hừm, Tố Tố, nàng thật là đâm đãng. Mau cầu xin ta, ta sẽ thao nàng sung sướng”

 

“Vương gia, cho ta…ta muốn…” Hạ thân của nàng trở nên ngứa ngáy, trống rỗng. Tố Tố đã mất hết lý trí, trở thành con rối tuân theo mọi lời nói của Tề Diễm.

 

“Nàng muốn gì?” Tề Diễm cầm côn thịt căng phồng của mình, chà xác bên ngoài u huyệt, khiêu khích nàng.

 

“Muốn đi vào!” Tố Tố rên rỉ van xin.

 

“Nói! Muốn ta đem côn thịt thao sướng nàng!” Tề Diễm vẫn chưa chịu buông tha.

 

“Làm ơn, đem côn thịt thao ta, ta chịu không nổi!” Hai chân nàng quấn chặt eo Tề Diễm, hạ thân cũng tự cọ lên côn thịt của y.

 

“Tố Tố ngoan, bổn vương cho nàng” Hài lòng với biểu hiện của Tố Tố, Tề Diễm không để bản thân phải chịu đựng thêm nữa, một phát phọt cắm vào ngay u huyệt. Tiếng bạch bạch, tiếng nước lép nhép va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh mị hoặc trong gian phòng chứa đầy hoan ái.

 

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.