Bạn đang đọc:Nhàn phi thần y - Hồi 2Chương 28

Ba tháng sau…

 

Cuối đông, chiếc lá vàng héo úa còn sót trên nhành cây, chịu đựng từng trận phong ba bão táp vẫn chưa chịu lìa cành. Cớ sao người có tình lại vẫn chưa được đáp lại.

 

Mười sáu năm cô tịch đơn côi, hắn từng mất đi người hắn yêu. Bây giờ hắn lại quay về điểm xuất phát. Đồ nhi cũng theo nàng mà bỏ hắn ra đi.

 

Hắn tìm nàng suốt ba tháng qua. Quá đủ rồi! Hai người nhẫn tâm vứt bỏ y. Nào là những lời hứa suông, nào là nàng sẽ quay nào, nào là có lời muốn nói. Hắn không còn tin bất cứ thứ gì nữa.

 

Tề Diễm mệt mỏi lê thân xác điêu tàn vào hoàng lăng. Nhìn cỗ quan tài nhiều năm chưa ai chăm nom phủ bụi giăng tơ, lòng hắn trở nên nguội lạnh. Giang sơn, ngai vàng hắn dành lấy rốt cuộc để làm gì? Vì thiên hạ, một lần nữa hắn lại mất người mình yêu.

 

“Tố Tố, nàng nói nàng sẽ quay trở lại! Ta đã đợi nàng mười sáu năm rồi! Có lẽ từ rất lâu ta nên nhận ra là không thể có điều đó xảy ra nhưng ta vẫn cứ ảo tưởng…” Tề Diễm nấc lên trong men say.

 

“Bởi vì mười năm qua có một nữ nhân khác đồng hành bên cạnh nên ta mới tiếp tục được đến bây giờ. Nàng xem…cuối cùng nàng vẫn tàn nhẫn không trở về còn mang đồ nhi đi…Nàng hận ta, bắt ta phải trả giá cho những sai lầm của mình…” Tề Diễm nhếch nhoáng, trút rượu vào miệng, oán trách.

 

“Tố Tố, ta đã nhận đủ, trả đủ! Không còn lí do gì nàng trách móc ta được nữa. Nếu nàng đã không quay lại vậy thì…ta sẽ theo nàng!”

 

Tề Diễm phủi bụi và mạng nhện trên nắp quan tài, dùng sức lực cậy mở ra. Diệp Tố Tố, chờ ta, ta trở về bên nàng rồi đây! Bên trong quan tài không có bộ xương nào cả, chỉ có một mẫu giấy và nửa mảnh ngọc bội.

 

Tề Diễm sững sốt, tim hắn đập kịch liệt. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra trước mắt? Làm sao trong quan tài lại không có thứ gì? Tề Diễm bồn chồn, cầm lấy hai đồ vật.

 

Nửa mảnh ngọc bội là của y tặng đồ nhi, còn mảnh giấy…Hắn cẩn trọng, run rẩy mở ra. Bên trong hiện ra nét chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ “Ta đợi chàng nơi lần đầu chúng ta gặp nhau”

 

Ruột gan Tề Diễm nóng như lửa đốt, y tức tốc qua trở về Thiên Ý Trúc. Suốt chặng đường y nghĩ đến rất nhiều thứ có thể xảy ra. Nếu Diệp Tố Tố trở về tại sao lại có mảnh ngọc bội của đồ nhi? Nếu là đồ nhi, làm sao biết được hắn sẽ tới hoàng lăng mà sắp đặt trước. Tề Diễm sợ nhất chính là không phải Diệp Tố Tố, cũng không phải đồ nhi, mà là sự sắp đặt của ai khác làm hắn ôm ảo tưởng, hy vọng. Nếu không phải là một trong hai người, hắn sẽ sụp độ thật sự. Nếu là một trong hai người, người hắn muốn gặp lúc này là ai?  Tề Diễm bối rối, nội tâm dằn xé, bên nào cũng không thể đưa ra lựa chọn.

 

Tề Diễm gấp gáp bước vội vào trong sân. Khung cảnh bị tàn phá nặng nề sau trận chiến lần trước. Nhìn vào nhà, thấp thoáng bóng dáng nữ tử đang quay lưng. Lồng ngực y run rẩy, nhịp thở trở nên khó khăn. Khoảng khắc y mong đợi cũng là lúc y sợ đối diện nhất.

 

Tề Diễm đặt chân lên thềm nhà, nhìn bóng lưng nữ tử. Một thoáng do dự, môi y run run mở ra.

 

“Tố Tố!”

 

Nữ tử quay đầu, trên khuôn mặt trái xoan là đôi mắt to đen sáng ngời. Tim y đập mạnh như được hồi sinh, định tiến tới ôm nàng,

 

“Là con sao?”

 

Nữ tử giơ tay trước mặt, ngăn cản ý định tiếp cận của y. Tề Diễm khựng người, không dám có bất kì cử động nào.

 

“Công tử, người tìm ta là muốn giải độc sao? Độc của người, tiểu nữ có thể giải, bất quá ta lại không muốn giải”

 

Lời nói mềm mại cất lên, Tề Diễm vẫn mông lung, chưa hiểu rõ.

 

“Tề Vương, người bức ép ta giải độc, ức hiếp ta đủ kiểu, còn nhẫn tâm muốn giết người diệt khẩu”

 

Tề Diễm chấn động. Những việc này là trước kia hắn ngu xuẩn, đối xử tồi tệ với Diệp Tố Tố. Làm sao đồ nhi lại biết được.

 

“Tề Diễm, người cưỡng bức ta, để nữ nhân khác hà hiếp, gây khó dễ. Ngươi là tên nam nhân phong lưu đa tình lại vô tình với mỗi mình ta”

 

Tề Diễm nhớ đến từng việc hắn đối xử với Diệp Tố Tố. Khi đó hắn chưa phân định được tình cảm của mình, nàng lại bướng bỉnh, ngoan cố làm hắn khó chịu vô cùng. Hắn bị ép buộc phải thành thần với Hương Mật vì lợi ích gia tộc, vì củng cố địa vị, vì tranh giành quyền lực. Đến khi nàng chết, hắn đã không còn cơ hội để hối hận.

 

“Nàng… là ai?” Giọng nói run lên cùng mạch tim thấp thỏm

 

“Tề Diễm, ta hận ngươi! Vì ngươi mà hài nhi của ta mất đi. Tề Diễm, lúc ta dùng máu đầu tim cứu sống ngươi, chính là để ngươi phải day dứt suốt phần đời còn lại”

 

Tay chân bủn rủn, quỳ sụp xuống nền đất bụi bặm. Hắn không dám tin thân ảnh trước mặt từng gọi hắn một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ. Người đã ở bên hắn bao nhiêu năm qua lại là nàng.

 

“Tố Tố, ta xin lỗi!” Tề Diễm suy sụp.

 

“Tại sao ngươi không lựa chọn Hương Mật? Không phải ngươi yêu biểu muội sao? Ngươi còn muốn thành thân với nàng, tại sao không tiếp tục sống như trước khi ta và ngươi gặp nhau?”

 

“Không…không…ta không hề! Lúc đó mẫu phi uy hiếp ta phải cưới biểu muội bằng không sẽ giết nàng. Ta không thể làm gì khác được. Tố Tố, từ đầu chí cuối, người ta yêu duy nhất chỉ có một mình nàng. Nàng hãy tin ta!” Tề Diễm thốt lên, hốc mắt gần như hóa đỏ.

 

“Ta từng rất hận ngươi! Nhưng tại sao ngươi lại không để ta yên lòng mà nhắm mắt ra đi. Khi ở dưới âm tào địa phủ, nhìn thấy ngươi mỗi ngày đều tự hành hạ bản thân cho đến chết. Lòng ta không cách nào thanh thản. Ta không thể quên ngươi lại không thể… không yêu ngươi. Ta trọng sinh trở về trong thân xác nhi nữ Tạ Bách Niên. Chính là để thay đổi số mệnh của hai chúng ta!”

 

Tề Diễm có chút mơ hồ.

 

“Sư phụ, đồ nhi là Tố Tố! Từ giờ trở đi mãi mãi ở bên người, chỉ có một mình người! Đồ nhi từ khi mới sinh ra đã có ký ức của kiếp trước. Đồ nhi tìm cách nhờ Nhược Nhược báo cho sư phụ rằng Tố Tố sẽ quay trở lại, để người tiếp tục nuôi hy vọng. Bao nhiêu năm qua, trong lòng người luôn canh cánh, đợi chờ Diệp Tố Tố. Người đâu hay biết thiếp đã trở về bên cạnh người từ khi còn nhỏ. Tề Diễm, thiếp đã quay trở lại rồi đây!”

 

Khuôn mặt vừa rồi còn đượm nét oán hận giờ chuyển thành sắc thái ôn nhu, hiền dịu. Nàng bước tới, nâng Tề Diễm đứng dậy. Tề Diễm nhìn sâu vào mắt nàng. Đôi mắt chứa chan tình yêu thương. Là ánh mắt mà đồ nhi luôn dành cho hắn. Tề Diễm vội vã siết lấy nàng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể người bên cạnh. Là nàng, bằng xương bằng thịt.

 

“Tố Tố, ta có lỗi với nàng! Xin nàng hãy tha thứ cho ta! Nàng đừng rời xa ta nữa! Từ giờ ta sẽ bù đắp lại những sai lầm trước đây có được không?” Tề Diễm hôn lên tóc, hôn lên trán, hôn lên má nàng, cất giọng nghẹn ngào.

 

“Tề Diễm, chàng muốn ta dùng thân phận Diệp Tố Tố hay Tạ Tố Tố trở về bên chang?” Tố Tố quàng tay qua cổ, môi cong lên đầy tự mãn.

 

Tề Diễm thật khó nghĩ!

 

“Sao? Chàng không chọn được sao? Chàng yêu đồ nhi của chàng rồi chứ gì?” Tố Tố chu môi dỗi hờn.

 

Sao lại có thể ghen với chính mình như vậy chứ? Tề Diễm mút lấy cánh môi cong cong kia, đem ngọt ngào thay cho lời muốn nói.

 

“Ưm…ưm” Tố Tố đẩy vai y ra “Không được né tránh! Chàng không nói thiếp giận”

 

“Kiếp trước ta nợ Diệp Tố Tố quá nhiều, có lỗi với nàng rất nhiều. Đoạn tình cảm kia day dứt mãi trong lòng ta. Kiếp này, nàng hồi sinh trái tim ta, đem lại ánh sáng, sưởi ấm trái tim nguội lạnh này. Nàng nói xem nàng muốn chúng ta tiếp tục mối nhân duyên nào?” Tề Diễm tình tứ.

 

Tố Tố thật sự cũng không biết phải lựa chọn thế nào. Chàng lại đem cái vấn đề khó khăn đẩy qua cho nàng. Thật là quá sức nham hiểm. Tố Tố tỏ ra đăm chiêu rồi nói

 

“Sư phụ, đồ nhi đã nói rồi, nếu sư nương quay lại, đồ nhi sẽ rời xa người, để hai người hạnh phục bên nhau”

 

Đồ nhi quá sức lém lỉnh. Bây giờ mà hắn gật đầu, đảm bảo nàng giận dỗi với chính bản thân luôn cho coi.

 

“Vi sư cần đồ nhi, cần cả Tố Tố. Diệp Tố Tố đã không còn, nàng hiện giờ là con gái Tạ Bách Niên, ta cũng không thích. Chi bằng nàng cứ là nàng, Tố Tố của mình ta”

 

Tố Tố tạm hài lòng với câu trả lời của Tề Diễm, vui vẻ ngã đầu vào ngực y “Nghe chàng!”

 

“Tại sao ngay từ đầu nàng không nói rõ? Nàng đã trở về bên ta lâu như vậy mà không nói một lời. Nàng có biết bao nhiêu năm qua ta phải dằn vặt, kìm nén, khổ sở, dằn xé thế nào giữa hai người không? Ta sợ nàng quay trở thấy ta và đồ nhi, nàng lại ghen tuông, hờn giận. Ta đã phải đẩy nàng ra cũng chỉ vì lo nghĩ cho nàng” Bây giờ đến phiên Tề Diễm truy vấn.

 

“Thiếp cũng có nổi khổ tâm không thể nói ra được. Mỗi ngày nhìn chàng đau khổ trong sự chờ đợi tuyệt vọng mà không thể chính miệng nói ra”

 

“Vậy sao nàng không nói rõ ngay từ đâu?”

 

“Đây là một trong những điều kiện để thiếp trọng sinh. Nếu để chàng biết được, cả hai chúng ta sẽ phải chết”

 

Tề Diễm không dám tin cuối cùng Diệp Tố Tố đã trở về trong hình hài của Tạ Tố Tố.

 

“Từ đầu là nàng đã sắp xếp hết thảy, từng bước tiến vào con tim ta, mê hoặc ta, khiến ta khao khát nàng phải không?”

 

Tố Tố hãnh diện cười duyên một cái. Nàng đã hạ gục được Tề Vương cao lãnh, lạnh lùng. Tề Diễm cong môi, may mà đồ nhi chính là nàng, hắn không phải áy náy với bất cứ ai.

 

“Vậy… thật là quá vất vả cho nàng rồi!” Tề Diễm cong môi, ánh mắt sâu kín. Nếu nàng nói sớm, hắn đã ăn nàng không còn mẫu xương.

 

“Cũng phải, chàng làm thiếp đau, khóc nhiều lần lắm đó biết không? Cảm giác phải tự ăn giấm chua của mình khó chịu thế nào chàng biết không?” Tố Tố chu môi, phũng phịu.

 

“Còn chuyện về Vạn Hoa Mỹ Lâu và Hồng Hoa Các là thế nào?”

 

“Những năm qua thiếp tự mình gây dựng hai cơ sở đó, chàng thấy thiếp có giỏi không” Tố Tố đắc ý ra mặt.

 

“Nàng giỏi lắm! Dám mở cả thanh lâu và tổ chức sát thủ” Tề Diễm vỗ lên mông nàng một cái.

 

“Ai da, sao chàng đánh ta? Không phải vì chuẩn bị cho kế hoạch tương lai, thiếp cũng đâu phải dấn thân mạo hiểm và chịu bao nhiêu vất vả như vậy”

 

“Sau này không được mạo hiểm nữa! Giang sơn này là của nàng! Ta là của nàng!”

 

“Thiếp dự định nếu chàng không muốn làm hoàng đế, gia tài của thiếp dư sức nuôi chàng cả đời”

 

“Ta nuôi nàng! Nàng không cần làm gì cả!”

 

“Vậy giao lại cho Hồng Hoa Yến và Thanh Mộng Luân” Hai kẻ bị nhắc tới chắc đang nhảy mũi liên tục.

 

“Tại sao bây giờ nàng mới quay lại tìm ta? Lúc đó nàng có bị thương có nghiêm trọng không? Nàng có biết ta lo lắng cho nàng, không còn màng bất cứ việc gì không? Nếu nàng có mệnh hệ gì ta cũng không thiết sống nữa”

 

Tố Tố xót xa khi để Tề Diễm phải một lần nữa rơi vào đau khổ tột cùng. Nàng rúc vào lòng y, cọ má vào lồng ngực như muốn xoa dịu.

 

“Lúc đó thiếp bị thương cũng khá nặng. May mà được sư phụ cứu chữa kịp thời”

 

“Tại sao nàng không báo cho ta biết?” Tề Diễm đau lòng.

 

“Chính là vì…” Nàng đưa tay sờ lên bụng.

 

Sau khi Hồng Hoa Yến đem nàng về Dược Hoa Cốc, trong lúc cứu chữa sư phụ phát hiện nàng đã mang thai hơn một tháng. Do nàng tham gia trận chiến ác liệt làm thai nhi bị suy yếu. Dược Hoa Thánh Y phải dốc hết công lực mới giữ được cái thai, nằm tĩnh dưỡng ba tháng để an thai mới được phép xuất cốc. Nàng sợ nếu như không giữ được cái thai, thì cũng không nên nói cho Tề Diễm biết, khiến chàng đau lòng như ngày trước họ từng mất đi hài tử. Thật may, lần này nàng đã giữ được.

 

“Sao vậy?” Thấy sắc mặt vừa hồng vừa khấp khởi của nàng, Tề Diễm không khỏi gấp gáp.

 

“Tề Diễm, hài tử cũng đã quay trở về rồi!” Tố Tố cầm tay Tề Diễm đặt lên bụng mình.

 

Tề Diễm không dám tin vào tai mình. Chàng nhìn nàng như muốn xác định lại lần nữa. Nụ cười viên mãn, ánh mắt lấp lánh kia như nói rằng chàng không nghe lầm đâu.

 

“Tố Tố, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng thật nhiều!” Không còn gì có thể diễn tả cảm xúc hạnh phúc vô bờ bến lúc này của Tề Diễm. Hắn bế thốc nàng lên, hôn khắp mặt nàng.

 

“Tề Diễm, cận thận hài nhi!”

 

Tề Diễm thận trọng, nhẹ đặt nàng xuống. Tề Diễm sung sướng khi vừa tìm lại được tình yêu, lại vừa đón nhận song hỉ long môn. Hắn nếm trải mười mấy năm đau khổ để nhận được trái ngọt trong cuộc đời.

 

Sực nhớ tới điều gì, Tề Diễm lấy ra nửa mảnh ngọc bội “Nàng có biết cặp ngọc bội này ta làm tặng ai không?”

 

Đón ngọc bội từ tay y, Tố Tố vuốt ve rồi khẽ hỏi “Là ai?”

 

“Đây là vật định tình ta định tặng cho nàng kiếp trước. Lại không ngờ, quanh đi quẩn lại, của người nào lại trở về đúng người đó!”

 

Tố Tố nắm chặt ngọc bội trong tay, nâng ánh mắt chan chứa nhìn Tề Diễm. Nàng bị cuốn vào chuyện tình của Tề Diễm và Diệp thần y, lại cứ nghĩ y sẽ đối xử với mình như Diệp thần y mà đem hắn bài xích. Chuyện đau lòng kiếp trước nên quên hết thì hơn.

 

“Tố Tố, nàng cùng ta lập tức trở về thành thân” Tề Diễm không thể đợi được nữa, chỉ muốn mong chóng đem nàng danh chính ngôn thuận lập làm hoàng hậu.

 

Tố Tố nhẹ gật đầu, đáp lại y bằng nụ cười hạnh phúc.

 

Sau khi trở về, Tề Diễm tổ chức hôn lễ hoàng gia, sắc phong Tố Tố làm hoàng hậu.

 

Trước giờ thành hôn, Thập Nhị đem lệnh bài Kỳ Ảnh trao trả cho Tề Diễm.

 

“Thập Nhị, ngươi…” Y dự định phong quan tiến chức cho những thị vệ trung thành, tận tụy bao lâu này. Tại sao ngay lúc này Thập Nhị lại muốn rời bỏ.

 

Thập Nhi nở nụ cười thanh thản, cất lời “Thuộc hạ đã hoàn thành chức trách của mình. Cầu mong hoàng thượng cho phép thuộc hạ được rời đi!”

 

Điện hạ mà hắn một lòng một dạ bảo vệ, do một tay hắn chăm lo, săn sóc. Bây giờ người đã tìm được hạnh phúc của mình, hắn thiết nghĩ không cần hắn tiếp tục bên cạnh hầu hạ.

 

Tề Diễm nhìn sâu vào đôi mắt không một chút nao núng kia. Biết rằng Thập Nhị đã quyết tâm, y cũng không miễn cưỡng níu giữ.

 

“Trước khi rời đi, ta sẽ bảo Thập Nhất chuẩn bị lễ vật cho ngươi!” Chính là hồi báo công sức mà người thuộc hạ này đã cống hiến bao lâu nay.

 

“Thuộc hạ không cần gì cả! Chỉ mong hoàng thượng từ nay về sau mãi mãi yên bình” Chỉ cần một lúc nào đó, y nghe thấy điện hạ có chuyện, y sẽ sẵn sàng quay lại. Nỗi lòng này, chắc có lẽ không ai thấu hiểu.

 

Tề Diễm vỗ lên vai Thập Nhị, tiễn biệt thuộc hạ cũng là người bạn đồng hành thân thiết bao lâu nay.

 

***

Nhược Nhược giúp Tố Tố chỉnh trang bộ hỷ phục dành riêng cho hoàng hậu. Bộ hỷ phục vô cùng hợp với thần thái, tư chất của nàng, tôn lên dáng vẻ của bậc mẫu nghi thiên hạ. Tề Diễm đi vào, ánh mắt không một giây rời khỏi nàng.

 

“Tề Diễm, chàng thấy thiếp đẹp không?”

 

“Đẹp, rất đẹp!”

 

“Tề Diễm, thiếp đã quay lại, gặp lại chàng vào ngày thiếp đẹp nhất!” Tố Tố nở nụ cười trong niềm hạnh phúc dạt dào.

 

Tề Diễm vươn tay, nắm trọn lòng bàn tay Tố Tố, dẫn nàng bước lên đại điện. Mắt trao mắt, tay trong tay, cùng nhau sóng vai đi qua thiên trường địa cửu.

 

Hoàn!

 

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần y - Hồi 2Chương 28
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.