Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 39.1

Súng vẫn đang chĩa vào đầu bác sĩ, Claude suýt bóp cò. Canillian đã chết? Vô lý. Chuyện này không nằm trong kế hoạch.

Ian rút kiếm và di chuyển đe dọa về phía bác sĩ. Người đàn ông sợ hãi nằm sõng soài trên con đường lát đá cuội cứng, túm lấy quần của Claude, giữ chặt lấy lớp vải thô mịn.

"Không! Làm ơn! Ngài không hiểu đâu. Tôi được gọi đến đây để chữa trị cho một bệnh nhân. Nhưng khi tôi nhìn thấy xác một người phụ nữ đã chết, tôi đã bỏ chạy.”

Không chút thương xót, Ian đâm thanh kiếm của mình qua mu bàn tay trái của vị bác sĩ.

Bác sĩ hét lên, ôm chặt bàn tay đang chảy máu. Claude đá vào người bác sĩ như trút hận, trước khi nhảy lên con tàu đang thả neo.

Nhìn thấy hai người họ lên tàu, hầu hết những người đàn ông trốn trong bóng tối đều nhảy khỏi tàu. Nhiều người trong số họ trông còn quá trẻ để có thể phạm tội nghiêm trọng như vậy.

Khi đi xuống dưới boong tàu, Claude cảm thấy mắt mình như muốn bốc lửa.

“Không thể là sự thật, Canillian không thể chết. Không thể,” Claude lặp lại với chính mình như một câu thần chú. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Cứ như thể anh ấy đang ở trong một giấc mơ. Claude không để ý đến những người chạy trốn đang lao qua anh. Anh đá tung cửa cabin.

Có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó vỡ tan. Một chiếc đèn lăn lóc trên sàn, giữa sự hỗn loạn bên trong.

"Chết tiệt!"

Một người đàn ông nhìn thấy Claude liền lao về phía anh trong bóng tối, tay hắn ta cầm giáo. Không do dự, anh chĩa súng lục vào người đàn ông và bóp cò. Viên đạn xuyên qua đùi người đàn ông, máu phun khắp nơi. Người đàn ông hét lên trong đau đớn, lật tung cửa sổ để nhảy ra khi con tàu nghiêng sang một bên.

Một chiếc đèn lướt qua chân Claude, tiết lộ Canillian đang cuộn tròn trên sàn.

"Canillian!"

Thở ra nhẹ nhõm, sự căng thẳng của Claude biến mất khi nhìn thấy Canillian còn sống. Claude đỡ Canillian đứng dậy. Họ cùng nhau bắt đầu ra khỏi cabin.

"Cậu bị thương ở đâu?"

“Không có chỗ nào nghiêm trọng cả,” Canillian nói, giọng run run.

Mặc dù có ngoại hình nhếch nhác, chiếc váy rách, đôi môi bê bết máu và những vết bầm tím, nhưng cô ấy dường như không bị chấn thương gì nghiêm trọng.

Tiếng hét của quân đội và cảnh sát đã theo anh vẫn còn rất xa. Anh cẩn thận quấn một chiếc băng quanh đầu Canillian. Đôi bàn tay nhợt nhạt của anh run lên một cách bất ngờ.

“Con tàu đang chìm. Ai đó đã cho nổ một lỗ trên sàn nhà!” Claude nghe thấy ai đó bên ngoài hét lên.

Không biết từ đâu, Ian lại gần Claude, người đang cố đỡ Canillian đứng dậy, nói: “Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”

"Cậu ấy cần được điều trị."

"Tôi đã được đào tạo y học trong quân sự."

Ánh mắt của Claude chạm vào ánh mắt của Ian khi anh nhìn xuống Lia. Canillian vẫn an toàn, nhưng mắt cậu ấy không tập trung.

Ian cúi xuống và đặt tay lên vai Canillian.

"Chúng ta về nhà nhé?"

"Ian?" Canillian hỏi và xoay người.

"Vâng, chúng ta về nhà." Canillian hiền hòa gật đầu, mắt cô mở to hơn một chút. Cô ấy sắp rơi nước mắt trước giọng nói thân thiện.

Claude lặng lẽ nhìn Canillian, người đã rời khỏi vòng tay anh và nắm tay Ian. Ian đỡ Canillian như thể đang ôm một thứ gì đó quý giá, và Canillian dựa vào Ian. Cảm giác cơ thể run rẩy của người con trai kia áp vào cơ thể mình vẫn còn sống động. Nhưng tất cả quá nhanh, nó đã lụi tàn, và anh ấy chẳng còn gì cả.

Sau khi hai người họ hoàn toàn biến mất, Claude ra lệnh cho binh lính, "Hãy tìm những người sống sót và bắt giữ tên bác sĩ đã chứng kiến ​​mọi thứ. Và hãy tìm xem chủ nhân của con tàu này là ai,” anh nói thêm một cách muộn màng.

Claude bình tĩnh nhìn xung quanh khi rời cabin. Mùi tanh của dòng sông thoang thoảng, hòa vào không khí trong đêm oi bức. Ở phía xa, anh có thể thấy Canillian đang leo lên một toa xe, Ian ở bên cạnh cậu ấy. Miệng Claude cảm thấy đắng ngắt. Nhưng gương mặt anh không có chút biểu hiện gì.

Sau khi xuống tàu, Ivan dẫn ngựa đến chỗ Claude. Anh vuốt ve bờm ngựa, trông nó rất vui khi được ở bên cạnh chủ nhân của nó. Claude lấy dây cương từ Ivan và leo lên ngựa mà không do dự.

***

Khi Lia bước xuống xe, Ian nắm lấy cánh tay cô để cô không bị vấp ngã.

Lia vòng cánh tay quàng qua cổ anh. Cánh tay anh Ian nhẹ nhàng ôm lấy cô. Lia quá yếu để kháng cự, và cô không chắc liệu mình có thể đi lại được nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy hay không.

Nếu người đàn ông canh giữ cô không bị phân tâm bởi trang sức trên chiếc váy, thì anh ta đã kịp thời nghe thấy tín hiệu. Và cô rất có thể đã chết.

Lia đã thành công trong việc rút con dao găm ra trong khi người đàn ông bị choáng ngợp bởi sự hỗn loạn. Nhưng cô ấy đơ người ra, quên hết những gì Ian đã dạy cho cô ấy. Khoảnh khắc do dự của cô ấy đã khiến cô ấy gặp nguy hiểm. Người đàn ông không thể tìm thấy súng của mình nên đã cố gắng siết cổ cô. Quá kinh hãi, cô không thể suy nghĩ được gì, Lia đã quên hết con dao găm của mình.

Claude đã xuất hiện ngay trước khi cô sắp bất tỉnh. Tại sao anh ấy lại xuất hiện đúng lúc như vậy để cứu cô?

Cô nhớ lại những tiếng súng.

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 39.1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.