Bạn đang đọc:Tàng Ngọc Nạp ChâuChương 84

Nếu là trước kia, chắc chắn Ngọc Châu sẽ không nghe theo yêu cầu vô lễ đến bực này của Thái úy. Thế nhưng tối nay lại không giống vậy, nàng nghe nói Thái úy vì cứu mình mà huyết tẩy mấy ngọn núi, nhất thời trong lòng trăm mối tơ vờ, lại bị khí thế đằng đằng sát khí của hắn trấn áp, đành im lặng khép cửa phòng lại.

Lúc này Thái úy xoay người lại, còn nói thêm: “Giúp ta cởi khôi giáp.”

Ngọc Châu chần chừ một chút, nghĩ Thái úy đầy mặt mỏi mệt, trong mắt đầy tơ máu đúng là cần thả lỏng một chút, ngay sau đó liền đi tới giúp Thái úy tháo áo giáp.

Hôm nay Thái úy không mặc áo trọng giáp trên lưng ngựa, nhưng vẫn rất nặng nề. Vóc dáng Ngọc Châu thấp, nên đứng lên ghế nhỏ để giúp Thái úy cởi dây buộc sau lưng ra, khiến cho áo giáp ào ào rơi xuống. Lúc này Ngọc Châu mới phát hiện áo trong trên người Thái úy đều ướt nhẹp. Có vẻ là mồ hôi chưa khô, trong ban đêm lạnh lẽo thế này, bên ngoài lại còn chồng một lớp áo giáp lạnh như băng. Cảm giác khó chịu đến cỡ nào?

Cho nên khi Thái úy làm như chốn không người mà cởi quần áo chuẩn bị bước vào thùng rượu để tắm, Ngọc Châu chỉ lúng túng quay người lại chuẩn bị đi ra ngoài phòng kêu người nấu chút nước nóng mang đến.

Thế nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe nam nhân phía sau nói: “Muốn đi đâu?” Ngọc Châu hơi nghiêng người, dịu dàng nói: “Nước kia nguội rồi, ta đi ra ngoài gọi người nấu chút nước nóng tới cho Thái úy.”

Thái úy trực tiếp nhấc chân bước vào trong thùng, nói: “Không cần, qua đây đấm lưng cho ta một chút.” Nhưng Ngọc Châu nghe xong lời này thì vẫn đứng ở cạnh cửa, nhẹ giọng nói: “Ngọc Châu biết trong lòng Thái úy không thích Ngọc Châu, căn phòng này liền để lại cho Thái úy, ta đi qua ngủ chung phòng với Giác nhi là được.

Đương nhiên Thái úy biết vì sao Ngọc Châu nói ra lời như vậy, bởi vì một tiếng “Cút!” lần trước hắn nói âm vang mạnh mẽ, vang vọng ba ngày…

Lúc này nếu xem như chưa từng nói gì, quả thực là thần quỷ ở xung quanh nhìn, người bình thường thật không đủ can đảm. Thế nhưng Nghiêu Mộ Dã nào có phải người thường? Hắn khẽ nhướng nhướng mày, dường như không nhớ gì, thản nhiên nói: “Hình như bả vai của ta bị thương, xin Lục tiểu thư xem giúp ta.”

Ngọc Châu nghe vậy, chợt quay đầu lại. Vừa rồi khi nàng giúp Thái úy cởi áo giáp đúng là có thấy mảng máu lớn ở đầu vai hắn. Nàng cứ tưởng rằng là máu bị vấy lên, không nghĩ tới là Thái úy bị thương!

Ngọc Châu liền vội vàng đi tới, giơ ngọn đèn lên chiếu xem, còn không phải là vậy sao! Chỉ thấy vết thương trên vai Thái úy thật đáng sợ, da thịt đều đã rách ra, nếu không xử lý kịp thời thì chỉ sợ vết thương sẽ nhiễm trùng.

Chỉ nhìn thoáng qua nàng đã hít một ngụm khí lạnh, thấp giọng nói: “Ta đi kêu lang trung bên cạnh Bạch thiếu qua đây.” Thế nhưng Nghiêu thiếu nắm chặt cổ tay nàng bảo: “Mấy tên nam nhân tay chân thô ráp, xin Lục cô nương bôi thuốc giúp ta. Trong túi áo giáp của ta có thuốc trị thương bọc vải, ngươi làm đại cho ta cũng được.”

Thật ra, sau khi nàng nói hết lời với Thái úy ở Nghiêu phủ, theo lý thuyết là có thể kết thúc viên mãn mối nghiệt duyên này với Thái úy rồi.

Nhưng nhìn vết thương chảy máu đầm đìa ở trước mắt, đây là hắn hiểu nhầm mình bị thổ phỉ bắt đi nên bị thương, nếu bây giờ ngay cả yêu cầu nhỏ là bôi thuốc mà cũng không đồng ý, chẳng phải là quá mức không hợp đạo làm người? Lời từ chối thẳng thừng đã vọt tới bên miệng, nhưng nhìn bờ vai rỉ máu kia, nàng lại nuốt ngược vào.

Thế là sau đó Ngọc Châu nhẹ giọng nói: “Xin Thái úy buông tay, ta đi lấy chút nước sạch qua đây cho ngài.” Đợi sau khi Thái úy thả tay, Ngọc Châu đi ra ngoài lấy một chậu nước ấm, lại cầm thêm một vò rượu Thiêu Đao Tử nhỏ trên kệ bếp.

Lúc này trong tiểu viện rất an tĩnh, ngoài cửa có thị vệ trông coi đang thì thào trò chuyện, những người khác thì đều im ắng như đã ngủ say rồi.

Ngọc Châu bưng chậu nước bước nhanh về phòng. Đầu tiên dùng khăn sạch thấm ướt lau đi vết máu trên vai Nghiêu Mộ Dã, sau đó nói với hắn: “Xin Thái úy chịu đựng một chút…” Rồi nàng dùng rượu mạnh tưới lên vết thương. Rượu mạnh đổ lên vết thương như vậy, Ngọc Châu hơi nghĩ một chút cũng biết là đau đến cỡ nào, nhưng Thái úy im lặng không lên tiếng, chỉ là bàn tay nắm mép thùng hơi siết chặt một chút.

Đợi sau khi đổ hết rượu mạnh, Ngọc Châu lập tức vội vàng xức thuốc lên, sau đó lấy vải bông bọc túi thuốc, cẩn thận quấn quanh đầu vai, khéo léo không để nước tắm bắn lên vải bông. Sau khi cảm thấy đã ổn thỏa, Ngọc Châu cầm lấy một cái khăn vải nhúng nước vắt cạn, chà lau vùng quanh vai của Thái úy.

Cứ thế bận rộn lau rửa, làm cho Ngọc Châu vốn là một ngày mệt nhọc càng thêm mỏi mệt. Khi Thái úy đứng dậy, Ngọc Châu mệt đến độ tưởng chừng chẳng nhấc nổi cánh tay.

Khi nàng chuẩn bị đi ra ngoài để Thái úy ở trong phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên cả ngươi lơ lửng trên không, cảm giác trời đất quay cuồng, bị bế lên trên giường. Ngay sau đó, nam nhân kia mang theo cơ thể được tắm rửa sạch sẽ thoang thoảng mùi thuốc, ôm chặt lấy nàng. Lúc Ngọc Châu định đẩy hắn ra, đột nhiên Thái úy nắm chặt cổ nàng, trong mắt lấp lóe ánh sáng khác thường.

Ngọc Châu biết cái tay đang đặt trên cổ mình một đêm trước vừa giật lấy tánh mạng vô số người, lúc này chỉ cần hơi dùng sức một chút, bóp nát cổ họng của nàng cũng là chuyện dễ dàng. Hẳn là Ngọc Châu nên sợ, nhưng chẳng biết tại sau khi nhìn vào đôi mắt phượng kia của Thái úy, nỗi sợ hãi vừa dâng lên trong lòng lại chầm chậm tan biến. Nàng thu lại hai tay vừa chụp lên cánh tay Thái úy, yên lặng chờ người nam nhân nổi cơn.

Nghiêu Mộ Dã cầm chiếc cổ mảnh khảnh kia trong tay, nội tâm cũng không biết xử lý như thế nào.

Tự nhiên hắn nhớ đến quyết định khi còn ở kinh thành. Ngươi đã vô tình thì ta bỏ, nam nhi bảy thước hiên ngang, bỏ là bỏ, há lại có thái độ như trẻ con?

Cho dù là sau này khi xuất binh đến Bắc Địa, đang ở tha hương thì quyết tâm kia vẫn chẳng hề dao động. Chẳng qua là một tiểu phụ Tây Bắc mà thôi, tuy là thỉnh thoảng sẽ lướt qua trong đầu, nhưng hắn đều tỏ vẻ tin rằng đó chỉ là di chứng sau đoạn thời gian quấn quýt bên nhau, đợi qua một thời gian ngắn nữa tất nhiên sẽ quên hoàn toàn. Hắn một mực tin tưởng chắc chắn là mình có thể làm được như vậy.

Thế nhưng quyết tâm vững vàng như bức tường đá kiên cố ấy đã sụp đổ ngay khi nhìn thấy bộ váy áo bị bỏ lại kia. Chỉ cần nghĩ đến nữ tử kia đã rơi vào tay bọn cướp, chịu giày vò chà đạp, hắn cảm thấy mạch máu khắp cơ thể như đông cứng lại.

Lúc đó chỉ có một ý niệm ở trong đầu, bất luận thế nào cũng phải tìm được nàng. Mà hôm nay, tiểu nữ tử khiến hắn rung động hồn phách kia đã đang nằm ở dưới thân, cái cổ nhẵn mịn kia cũng đang nằm ở trong tay hắn. Nữ tử đáng ghét này, trong lúc hắn ngày đêm không ngủ, ngựa không ngừng vó tiêu diệt khắp nơi truy tìm tung tích nàng thì nàng lại đang cùng hai nam tử là Quảng Tuấn Vương và Bạch thiếu áo nhẹ phòng ấm, rượu mạnh món ngon, vui sướng khoan khoái.

Khoảnh khắc hắn mới vừa xông vào, trong lòng có xúc động muốn tẩn cho hai người bạn tốt một trận ra trò. Cũng chính là giây phút ấy, trong lòng hắn hoàn toàn nhận ra rằng người nữ tử này ngưỡng mộ không phải hắn, nhưng hắn thì cứ một mực lại đối với nàng… nhớ mãi không quên!

Sau khi hiểu rõ điều này, đối với Thái úy đại nhân cao ngạo tự tôn mà nói thì không thể nghi ngờ gì, đó là đả kích không nhỏ! Trong một khoảnh khắc thậm chí Nghiêu Mộ Dã cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng chưa từng có dâng lên từ trong đáy lòng…

Chính là im lặng như vậy một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân nằm dưới người đã dần đỏ lên, rốt cục Thái úy đại nhân từ từ thả lỏng tay sắt của mình ra.

Ngọc Châu thấy cuối cùng Thái úy đã buông tay, liền mở miệng nói chuyện. Nhưng một khắc sau đó nàng đã bị Thái úy ôm chặt vào trong ngực, sau đó Thái úy đại nhân chém giết một ngày một đêm ngửi mùi hương ngọt ngào ấm áp trong lòng, từ từ thả lỏng thân thể căng thẳng, cứ thế ngủ say sưa, tiến vào mộng đẹp mà những ngày qua hắn chưa từng có…

Ngọc Châu vừa hé môi anh đào, lại nghe nhịp thở đều đều ngủ say của Nghiêu Mộ Dã mới thật xác định là tên hung thần ác sát này thế mà cứ vậy ngủ mất rồi… Nàng muốn đứng dậy, nhưng bị hắn ôm quá chặt, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Thật ra Ngọc Châu cũng rất mệt mỏi, trải nghiệm của ngày hôm nay thật sự là quá sức đối với nàng. Bất luận là gặp nạn hay là gặp lại Thái úy cũng đều làm cho Ngọc Châu cảm thấy mỏi mệt. Thế nhưng nàng không làm sao chợp mắt được, chỉ có thể nhờ vào ánh đèn chưa tắt trên bàn kia, tỉ mỉ quan sát nhan sắc của nam nhân đang ngủ say trước mặt này.

Nàng vẫn luôn biết rằng Thái úy Đại Ngụy là một mỹ nam tử bậc nhất, thế nhưng hình như bản thân nàng chưa bao giờ nhìn kỹ mặt hắn như lúc này. Ánh đèn lập lòe như đom đóm, lờ mờ hắt lên gò má của hắn tạo thành đường viền trập trùng như núi xa, hai hàng lông mày rậm vẫn khóa chặt nơi sườn núi tựa như đang có tâm sự khó giải quyết, chiếc mũi cao thẳng tắp kia càng làm cho khuôn mặt tuấn tú thêm vẻ cương nghị của nam nhân, mà hàng lông mi cong dài lại bất ngờ làm cho ác linh đang ngủ loáng thoáng bóng dáng trẻ con…

Ngọc Châu lặng lẽ ngắm một lúc, mãi cho đến khi bấc đèn cạn dầu tự động tắt ngúm thì nàng mới chậm rãi nhắm mắt lại. Trước khi ngủ có một suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu nàng đó là: Dường như ngày càng thiếu nợ Thái úy nhiều hơn, còn thiếu nợ đủ kiểu, nên làm sao để có thể trả hết bằng ngân lượng, không còn thiếu nợ nữa đây?

Cũng trong lúc ấy, Quảng Tuấn Vương vẫn luôn trằn trọc không yên giấc. Hắn ở nhà phía đông, tuy chỉ cách nhà phía tây một hành lang. Thế nhưng nếu cẩn thận nghe thì vẫn có thể nghe được chút âm thaanh loáng thoáng truyền tới. Cho nên hắn cầm một ly nước úp lên vách tường, tập trung lắng nghe động tĩnh ở sát vách.

Sau khi bọn họ thảo luận quân tình xong, Thái úy vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, chỉ nói đám hộ vệ của mình ra ngoài viện dựng lều nghỉ ngơi, mà hắn thì có vẻ muốn đi qua bên nhà phía tây.

Quảng Tuấn Vương nhìn sắc mặt hắn chưa dịu xuống, lo lắng hắn qua làm khó dễ Lục tiểu thư, tất nhiên là đưa tay ngăn cản, thầm nghĩ khuyên hắn ở lại đây, cùng mình và Bạch thiếu ngủ trên cái giường đất lớn.

Đáng tiếc nghe xong lời đề nghị của hắn, khóe miệng Nghiêu Thái úy khẽ gợi lên nụ cười chế giễu, lạnh lùng nói: “Xin hai vị hãy ngủ sớm đi, vị hôn thê của ta ở cách vách, tại hạ qua phòng nàng ngủ là được rồi.”

Quảng Tuấn Vương có chút sốt ruột, nhìn lướt qua phía Bạch thiếu ở bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt nàng ta cũng không tốt cho lắm nhưng không lên tiếng. Dương Tố không thể làm gì khác hơn là vội vàng nói: “Dù sao hai người các ngươi còn chưa thành hôn, vẫn nên để ý đến danh dự của Lục tiểu thư, hay là ba người chúng ta ráng chen chúc một chút đi…”

Nghe xong lời này, Nghiêu Thái úy gần như là trào phúng mà ngoéo khóe miệng nói: “Ta với nàng ấy đã ‘thử gảy âm đầu’, hai bên đã thực sự giao hòa, không sao!”

Một câu nói này khiến cho sắc mặt của Quảng Tuấn Vương và Bạch thiếu càng trở nên khó coi hơn.

‘Thử gảy âm đầu’ này hay còn gọi là ‘thử đàn’ là có ý thăm dò, chính là một tập tục bất thành văn trong kinh thành Đại Ngụy.

Thế gia quý tộc Đại Ngụy từ xưa đến nay đều chú trọng chuyện giường chiếu, nếu nam nữ đã đạt thành hôn ước, trong tình huống hai bên đều muốn thì có thể hẹn riêng nhau ra cùng thử một lần xen dài ngắn sâu cạn ra sao. Dù sao cũng phải trơn tru ăn khớp mới có thể thiên trường địa cửu. Đương nhiên, đôi khi cũng phát sinh chuyện hủy bỏ hôn ước sau một lần thử này.

Các gia trưởng cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện này, cứ thế mà thành tập tục.

Thế nên khi Thái úy nói mình đã thử đàn rồi, hai vị bạn tốt còn chẳng phải gia trưởng này đương nhiên là không có lập trường gì để chỉ trích.

Thái úy đại nhân qua ngủ với vị hôn thê của mình, là chuyện cực kỳ hiển nhiên! Làm sao lại có chuyện cùng hai vị bạn tốt cùng lăn trên một giường đất để nói chuyện đó đây cơ chứ?

Nhưng điều này không khỏi khiến cho Quảng Tuấn Vương tức giận đến cắn chặt hàm răng. Rõ ràng là đã tình cạn chẳng còn gì? Tại sao lại còn ngang nhiên nhặt lên ăn? Vô lại đến như vậy, chẳng lẽ còn có ý muốn chiếm lấy cả đời, không cho người khác nhặt lấy?

Úp ly yên lặng nghe một lúc, ngoại trừ lúc bắt đầu có tiếng mở rồi đóng cửa, trong phòng chỉ có tiếng nước nhỏ vụn, gần như chẳng còn động tĩnh gì khác. Nếu thật sự nhặt lên còn ăn mặn thì sẽ không phải im ắng như thế đâu nhỉ?

Bên này Quảng Tuấn Vương nghĩ nát óc không hiểu được, bên kia Bạch thiếu cũng nằm trên giường sưởi ấm áp miên man không ngủ được. Có điều hắn không mở mắt bật dậy, chỉ trằn trọc quay qua quay lại, mãi cho đến khi chân trời hửng sáng.

Trái lại một đêm này Thái úy ngủ rất ngon, mệt mỏi do chém giết tan đi không ít. Nhất là khi vừa mở mắt ra đã thấy mỹ nhân mềm mại đang nằm trong vòng tay. thật đúng là khiến cả người khoan khoái không ít.

Cách xa lâu như vậy, thói quen xấu khi ngủ của nàng vẫn chẳng thay đổi, trùm chăn như quấn kén, nửa mặt đều chôn chặt ở trong chăn.

Nghiêu Mộ Dã đưa tay kéo chăn xuống, làm lộ ra chiếc cằm nhọn của nàng. Đột nhiên cảm thấy đôi môi ngủ đến đỏ tươi kia dường như cần được hôn lên một chút. Ý nghĩ vừa thoáng qua, môi hắn lập tức dán lên, cạy mở hàm răng hơi hé mở sau đôi môi anh đào, bên trong là tiểu thịt trai (lưỡi) thơm mềm, hơi dùng sức một chút, tiểu thịt trai mơ mơ màng màng liền tự động bị hút vào trong miệng hắn…

Nghiêu Mộ Dã dùng một tay giữ lấy gáy nàng, mặc cho mái tóc dài như tơ của nàng quấn quanh bàn tay hắn…

Ngọc Châu bị hôn đến khó thở, rốt cục cố gắng mở mắt ra thì lúc này Thái úy đã vận sức chờ phát động, thân thể hừng hực đến nóng bỏng, ép nàng tới nhất thời khó có thể đứng dậy nổi… chỉ có thể ảo não thấp giọng kêu lên khi nam nhân kia hơi ngưng nghỉ: “Thái úy, không phải nói muốn giải trừ… ưm…”

Chỉ là thời gian được hé miệng quá ngắn, lập tức lại bị nam nhân mạnh mẽ kia chận lại một cách chặt chẽ kín mít.

So với căn phòng lười biếng bên này, hai vị quý nhân bên kia lại thức rất sớm. Sáng sớm sương đêm vẫn chưa tan, cảm giác lạnh lẽo vẫn còn nên bọn họ lười dậy, nên từng người rúc ở trong chăn.

Đúng lúc này, sát vách đột nhiên truyền đến tiếng rên nhẹ của nữ tử, nhưng thoáng qua rồi biến mất vô tăm vô tích…

Hai nam nhân mỗi người một vẻ mặt liếc nhìn nhau rồi lập tức quay đầu. Cho dù sát vách truyền đến tiếng ván giường cót két thì cũng chẳng hề nói lời đùa bỡn, chỉ trầm mặc đắp chăn, từng người ôm lấy tâm sự của mình.

Khi mặt trời dần chiếu những tia sáng nhàn nhạt, đám tôi tớ cũng dậy sớm, bắt đầu quét dọn làm cơm ở trong viện.

Điều kiện ở thôn nhỏ tuy có chút đơn sơ nhưng nguyên liệu nấu nướng rất tốt. Trứng gà vừa đẻ, vỏ trứng còn có hơi ấm, dùng tương ớt các thôn dân tự làm chiên lên, chứng chiên vàng óng bóng loáng lại điểm chút đo đỏ, ăn kèm với cơm là hết xẩy.

Gạo tẻ kia rót vào một chén nước lọc, đợi hút no nước, nấu trên bếp lò một lúc thì hạt gạo liền chín nhừ, thành một nồi cháo đặc quánh.

Bởi vì lát nữa có nhiều chủ tử ăn cơm, khẩu vị từng người lại khác biệt, đầu bếp còn có tâm nhào ít bột, kéo sợi để nấu mì nước. Nước dùng chính là nước hầm thịt bò ngày hôm qua, bỏ thêm chút rau xanh cắt vụn là đã thành món ngon.

Giác nhi khéo tay còn giúp đầu bếp dùng thị khô hôm qua cắt vụn ra làm nhân bánh, nặn bốn lồng bánh bao, bỏ lên lồng hấp chín.

Đợi lồng hấp bốc hơi nghi ngút, nàng ấy mới múc một chậu nước nóng, thử tốt độ ấm rồi chuẩn bị bưng đi cho Lục cô nương.

Có lẽ do hôm qua quá mệt mỏi nên hôm nay mấy vị chủ tử này còn chưa dậy. Mãi sau đó Bạch thiếu và Quảng Tuấn Vương rốt cục mới rời giường gọi tôi tớ vào phòng súc miệng rửa mặt. Thế là Giác nhi cũng chuẩn bị nước, chuẩn bị hầu hạ Lục cô nương thức dậy.

Thế nhưng khi vừa đi tới cửa phòng phía tây, cánh cửa kia tự động mở ra. Giác nhi trợn mắt nhìn lồng ngực to rộng trước mặt, nhất thời hoảng hốt đến không nói nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Thái úy, lắp bắp: “Thái… Thái úy đại nhân, sao ngài lại ở phòng…”

Nghiêu Thái úy đưa tay nhận lấy chậu rửa mặt, nói với nàng ấy: “Đi, tìm mua chút váy áo trong thôn vừa với vóc dáng của cô nương nhà người về đây. Chọn mấy bộ sạch sẽ mới mẻ ấy, cho nhiều bạc hơn chút là được.” Nói xong hắn bưng lấy chậu, dùng chân tự đóng cửa phòng.

Đầu óc Giác nhi có chút mơ hồ, nhưng lại không thể cãi lời Thái úy, đành ngu ngơ xoay người chuẩn bị ra ngoài mua y phục.

Đúng lúc này, Quảng Tuấn Vương đang ngồi bên cạnh bàn dùng cơm ở trong viện rất tức tối chỉ vào tô mì nước hỏi đầu bếp: “Sao lại chua vậy hả? Làm đổ bình giấm à?”

Đầu bếp vội vàng giải thích, bỏ thêm giấm chua như vậy là cách làm ở Sơn Tây, sáng sớm ăn như vậy đặc biệt kích thích khẩu vị.

Quảng Tuấn Vương tức giận đến dằn đũa: “Mang xuống đổ đi! Đang yên đang lành chua đến hết muốn ăn!”

So với Quảng Tuấn Vương, Bạch thiếu thì không bắt bẻ cho lắm, một hơi liền húp hết cháo trắng trong chén.

Sau một đêm nghỉ ngơi hồi phục, mấy đoàn nhân mã lại từng nhóm xuất phát.

Ngọc Châu súc miệng rửa mặt xong thì thay váy áo của thôn phụ. Bộ váy áo này vốn là có nữ tử trong thôn muốn thành hôn nên tự may cho mình, còn chưa mặc lên người, ngược lại cũng sạch sẽ, vừa vặn.

Khi nàng ra khỏi cửa phòng, Quảng Tuấn Vương cùng Bạch thiếu đã ăn xong bữa sáng. Hai người đã thương nghị từ trước nên lập tức xuất phát, dưới sự bảo hộ từ thân binh của Nghiêu Mộ Dã, bọn họ sẽ đi Tây Bắc để trưng thu quân lương trước.

Chỉ là lúc Quảng Tuấn Vương rời đi thì nhìn Lục tiểu thư muốn nói lại thôi. Nghiêu Nhị lật lọng, thực sự không phải là một phu quân có thể phó thác. Nhưng khi nhìn dáng vẻ hắn vì hồng nhan mà điên cuồng chém giết, tư thế như thần chắn giết thần mà phật chắn giết phật ấy thì Quảng Tuấn Vương lại nhất thời không thể có tư cách đứng đắn để cùng hắn tranh đoạt quyền bảo hộ giai nhân.

Về phần Ngọc Châu, mặc dù có lòng muốn cùng đám người Quảng Tuấn Vương đi Tây Bắc nhưng nhất thời cũng không thể đi được. Theo ý của Thái úy thì một nữ tử mà lên đường cùng hai nam tử thì còn ra thể thống gì? Chưa kể nàng đường đường là vị hôn thê của Thái úy Đại Ngụy?

Tất nhiên là trước mắt phải cùng vị hôn phu là hắn đến hậu phương Bắc Vực, đợi đến khi chiến sự không gấp gáp nữa thì sẽ phái người đưa nàng đi trấn Ngọc Thạch ở Tây Bắc.

Ý Thái úy đã quyết thì người khác khó mà lay chuyển được. Ngọc Châu chỉ có thể đi theo Thái úy đến Cầu Phân Nhánh, sau đó từ biệt hai vị quý nhân mỗi bên một ngả.

Ngồi ở trong xe ngựa, ngược lại Ngọc Châu có thể nghỉ ngơi một lát. Sáng nay bị Thái úy đánh thức, sau một phen điên đảo thì chỉ cảm thấy cánh tay, thắt lưng và chân lại bắt đầu bủn rủn. Vị Thái úy đại nhân này không biết đã nhịn bao lâu, giày vò lên là mãi không để yên.

Đợi đến khi nàng hồi phục tinh thần, tính toán bàn bạc một chút chuyện trước kia với Thái úy để giúp hắn nhớ lại lời từng nói thì Thái úy đại nhân mặt không chút biến sắc, tim không đập mà nói: “Quyết định khi tức giận thường là sơ xuất, ta không phải thánh nhân, làm sao lại không có lúc lỡ miệng. Nhìn nàng cũng biết bản thân sai rồi, sao ta có thể không cho nàng cơ hội sửa sai cơ chứ? Nếu hôn ước chưa hủy, vậy cứ thế mà làm thôi…”

Ngọc Châu cảm thấy Thái úy nói lời không giữ lời, thật sự không phải quân tử, hơn nữa cái câu “vậy cứ thế mà làm thôi” kia chưa rõ ngữ nghĩa, khiến lòng người không yên. Đợi đến khi nàng tính tiếp tục tranh luận thì Thái úy lại cảm thấy đầu vai không khỏe, chỉ có thể tạm dừng lời, giúp Thái úy đổi thuốc lần nữa…

Mà bây giờ, bản thân đã theo Thái úy tới trọng trấn chinh quan* ở hậu phương Bắc Vực.

*chinh quan: cửa khẩu thu thuế

Vào thời điểm không có chiến loạn, thôn trang này chính là một thương trấn trọng yếu trong việc trao đổi mua bán với Bắc Vực. Cửa khẩu qua lại nam bắc, chính là một đầu mối then chốt, nhìn tường trấn cao lớn kia, thật đúng là không nhìn ra nơi đây là vùng đất hoang ở biên thùy phương Bắc.

Mấy ngày này Ngọc Châu bị trì hoãn thật lâu nên mấy món đồ ngọc mang đến cũng chưa điêu khắc được. Phỏng chừng qua tới Tây Bắc cũng phải bận rộn chọn mua ngọc thạch, cho nên tới nơi này cũng tốt, ngược lại có thể bình tĩnh tâm trí, cẩn thận mà đẩy nhanh tốc độ mấy đơn đặt đồ ngọc đã tích tụ lâu nay.

Nghiêu Thái úy sắp xếp cho nàng ở trong phủ trạch không lớn, mua từ một khách thương chuyển đi nơi khác. Nơi đây phát sinh chiến loạn nên những thương nhân trục lợi kia tất nhiên phải gió chiều nào theo chiều ấy, đi trước một bước. Cho nên mua nhà cửa vào lúc này trái lại rất rẻ.

Sau khi Ngọc Châu nghe quản sự trạch viện nơi này nói chuyện phiếm xong, trái lại trong lòng hơi có ý tưởng, dặn Giác nhi ngày mai khi rảnh rỗi đi ra phố dạo một chút, thấy trạch viện hay cửa hàng nào rẻ thì chọn mua mấy chỗ tốt.

Giác nhi không hiểu lắm, mặt ủ mày ê nói: “Lục cô nương, ngân lượng nội cống phân cho chúng ta vốn đã không bao nhiêu, không thể tiêu xài tùy tiện như thế được. Người khác đều đang hạ giá, bán phá giá, người lại đâm đầu mà tiếp nhận mâm tàn, nếu như Bắc nhân công phá đến đây, chỉ một ngọn lửa liền mất sạch!”

Thế nhưng Ngọc Châu đã tính trước mọi việc trong lòng mà nói: “Cho dù là liều lĩnh đánh cược một ván, nhưng ta tin tưởng Thái úy đại nhân sẽ chiến thắng trận này!”

Nghe Lục cô nương chắc chắn như vậy, Giác nhi đành phải theo đó mà làm, chọn mấy cửa hàng sầm uất ở mặt đường mà mua mấy căn. Nhưng khi nhìn con đường vắng vẻ ở trước mặt thì Giác nhi lại không khỏi thở dài một hơi.

 

Lục cô nương là người tốt, đến Tây Bắc rồi còn làm Bồ tát sống phổ độ chúng sinh! Chỉ là các nàng đang nợ ngập đầu, còn đang thiếu Nghiêu gia và Hoàng gia hai món nợ đây này. Nếu để hụt bạc nội cống thì phải làm sao đây?

Bạn đang đọc:Tàng Ngọc Nạp ChâuChương 84
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.