Bạn đang đọc:Thuần Hóa Người Chồng Thú TínhChương 74

Mặt trời đã lên cao. Annette nâng mi mắt của mình và cảm thấy nó nặng hơn bình thường. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ vàng rực rỡ. Hình như đã gần trưa. Thật ra việc này cũng không có gì quá kỳ lạ, bởi vì không thể nào có chuyện cô có thể dậy sớm được sau một đêm hoang dã cuồng nhiệt cùng với Rafael.

Annette tỉnh dậy. Không, thật ra cô ấy đang cố gắng tỉnh dậy. Nhưng không chỉ vì mí mắt của cô ấy nặng nề mà còn vì đôi tay cứng cáp của Rafael đang ôm và giữ chặt cô. Phần quai hàm thô ráp lúng phúng râu đang chạm vào trán cô. Đôi mắt Annette khi nhìn vào khuôn mặt của Rafael đột nhiên tối sầm lại.

'Tại sao người đàn ông này lại làm như thế?'

Trong mối quan hệ giữa hai người, chính Rafael là người luôn cố gắng tạo khoảng cách. Và thật là hèn nhát khi cô cảm thấy bản thân mình không thể cưỡng lại anh. Chắc không phải vì tình cảm vương vấn đêm qua đâu. Và mỗi lần họ làm chuyện vợ chồng, trái tim cô sẽ lại thất bại ê chề. Tốt nhất là cô nên rời Osland càng sớm càng tốt, trước khi tình cảm cô dành cho anh ngày càng sâu đậm hơn. Để làm được điều này, cô phải giải quyết khúc mắc trong lòng và tìm ra tên tội phạm thực sự để minh oan cho bản thân. 

Annette đứng dậy sau khi kéo vòng tay Rafael đang ôm lấy cơ thể cô. Rafael nhíu mày, nhưng anh không tỉnh lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy thức dậy? Không muốn nghĩ nữa, Annette khom người, rời khỏi giường.

Khoảnh khắc đứng dậy, cô thấy chóng mặt lạ thường. Hơi thở của cô nóng rực và bên trong cổ thì dường như có nhiệt lạnh. Chắc là do hôm qua lúc cô ngủ quên ngoài ban công gió lạnh. Tất nhiên, đó cũng có thể do một đêm quá mức cuồng nhiệt của hai người. Thật là xấu hổ vì có quá nhiều điều để nói.

Annette cảm thấy lạnh run, cô từ từ tiến đến bàn trang điểm. May mắn thay, một chiếc áo choàng được treo trên ghế gần đó. Annette choàng áo rồi đi xuống cầu thang. Có vẻ như đã đến lúc phải nhờ đến vị bác sĩ gia đình vừa mới thuê rồi.

Và, tất nhiên, bác sĩ của cô ấy cũng rất tài giỏi như cô ấy nhớ.

"Tôi thấy lạnh."

Như Annette nghĩ. Cổ họng cô hơi sưng và đau như có một viên bi nhỏ trong đó. Biểu cảm của Eucaly sau khi đo thân nhiệt của Annette hơi tối lại. Annette hơi sốt.

"Tôi sẽ cho phu nhân thuốc hạ sốt. Hôm nay người hãy giữ ấm cơ thể và nghỉ ngơi. Uống càng nhiều nước càng tốt."

"Cảm ơn Eucaly"

"Thưa phu nhân. Nếu người không phiền, thỉnh thoảng tôi sẽ cho người một liều thuốc để tăng cường sinh lực. Nó không giúp ích được gì nhiều, nhưng nếu người uống liên tục thì sẽ hiệu quả hơn nhiều."

"Nếu vậy, tôi sẽ rất biết ơn cô."

Khi Eucaly ra ngoài làm thuốc, Annette bị bỏ lại một mình trên ghế sofa trong phòng khách. Cô nhắm mắt và ngả người ra sau. Eucaly bảo cô ấy hãy nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Rafael đang nằm trong phòng của cô ấy. Nếu cô bò đến bên cạnh anh, mặc dù cơ thể cô đang nóng, nhưng tâm trí của cô sẽ lạnh hơn bây giờ.

Nhưng cô cũng không muốn ở trong phòng ngủ của Rafael mà không có chủ nhân của nó. Cô nên đi đâu để nghỉ ngơi bây giờ? Annette vô tình vuốt tóc, mồ hôi ướt đẫm vì nhiệt độ nóng trên trán. Cô chắc chắn đã bị sốt.

Soạt.

Đúng lúc đó, cô hầu gái tiến đến với vẻ mặt ngượng ngùng và thì thầm điều gì đó với Annette. Annette nghe thấy lời cô ấy nói và hỏi với ánh mắt bối rối.

"Một vị khách sao? Nhưng ta không nhận được bất kỳ thông báo trước nào ..."

Để đến thăm các dinh thự của các quý tộc khác, theo thông lệ, bạn phải gửi trước 'yêu cầu viếng thăm’. Tóm lại, thư báo trước có thể là một vài giờ, một vài ngày hoặc một vài tháng. Nếu gia chủ đồng ý, thì chuyến thăm sẽ được thực hiện, nếu không thì không thể. Đây là nghi thức thăm viếng cơ bản của xã hội Deltium.

Tất nhiên, nếu họ là người thân của nhau, thủ tục này là không cần thiết. Tuy nhiên, như Annette biết, rất ít người đủ thân thiết để bỏ qua thủ tục này. 

'Ai mà lại đến thăm một cách thô lỗ thế này?' Annette thắc mắc, trán cô hơi nhăn lại vì nóng.

"Vậy vị khách này là ai?"

"Thưa phu nhân... .... Tôi chắc chắn rằng ngài ấy là một quý tộc, nhưng ngài ấy chưa tiết lộ gia đình của mình. Ngài ấy muốn nói chuyện một mình với phu nhân, và nhắn rằng nếu tôi cho người xem cái này. Ngài ấy nói rằng phu nhân chắc chắn sẽ đồng ý.”

Annette mở to mắt khi nhìn thấy thứ mà người hầu gái đưa cho mình. Đó là một đôi găng tay bình thường có thể được bán ở bất cứ đâu. Tuy nhiên, trên găng tay hiện lờ mờ một vết so cùng dấu răng.

Annette nhớ về đôi găng tay ấy. 

'Và người để lại dấu son cùng vết cắn đó. Celestine Keers?'

Đôi mắt Annette run rẩy. Việc cô ấy đến đây chắc chắn phải có ý nghĩa nào đó. Nếu cô ấy muốn buộc tội Annette đã vào đền thờ thì cô ấy có thể xuất trình đôi găng tay này để làm bằng chứng. Nhưng dù đã đợi vài ngày, Annette vẫn không nghe thấy Celestine buộc tội mình.

Thay vào đó, cô ấy bí mật đến thăm Annette và yêu cầu một cuộc trò chuyện. Đôi mắt Annette đột nhiên lóe sáng như nghĩ ra gì đó.

'Chắc hẳn cô ấy đã lắng nghe mình.'

Lần cuối gặp cô, Celestine rất cảnh giác và sợ hãi bản thân. Cô ấy bị chấn thương tâm lý do là nạn nhân của một vụ bắt cóc. Và cô ấy đã tin rằng kẻ bắt cóc thực sự là Annette, do đó cô ấy không tránh khỏi nghi ngờ cô.

Tất nhiên, Annette giải thích rằng không phải vậy, nhưng cô không nghĩ rằng nó có tác dụng. Liệu có tên tội phạm nào trên thế giới thừa nhận tội lỗi của mình không? Trừ khi Celestine là một tên ngốc, việc cô ấy tiếp tục nghi ngờ Annette là điều hiển nhiên. Ít nhất là cho đến khi Annette tìm thấy bằng chứng về một kẻ khác.

Annette cảm thấy tiếc cho tình trạng thể chất của mình ngày hôm nay. Tuy nhiên, Celestine đã đến trước nhà cô, cô không thể từ chối. Cô ấy có thể đã đưa ra một quyết định rất quan trọng. Nếu bây giờ cô từ chối, Celestine sẽ không quay lại thì sao. Không có sự lựa chọn.

Annette quyết tâm và nhìn cô hầu gái. Cô hầu gái đang nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, tự hỏi liệu mình có mắng hay không. Annette mỉm cười ra hiệu.

"Cô có thể giúp ta mặc quần áo được không? Ta có một vị khách muốn gặp."

***

Hôm nay cô cảm thấy chiếc áo nịt ngực như ghim sâu vào xương sườn của mình. Có lẽ đó là lý do tại sao cô không thể thở được. Annette nhấp một ngụm trà nóng và hắng giọng. Sau đó cô nhẹ nhàng xưng hô với người trước mặt.

"Tôi không biết cô sẽ đến như thế này. Rất vui được gặp lại cô, Tiểu thư Celestine."

Celestine im lặng. Cô ấy có vẻ lo lắng, như thể việc cô ấy đến đây là một lời nói dối. Annette nhìn thấy cả hai tay cô ấy đang đặt trên gấu chiếc váy rộng rãi và run lên vì căng thẳng. Bây giờ Celestine dường như đang tuyệt vọng đấu tranh với nỗi sợ hãi của chính mình.

Annette lặng lẽ vỗ nhẹ vào tách trà và đợi Celestine sẵn sàng. Điều duy nhất cô có thể làm là điều này. 'Uống trà nóng giúp mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi bị cảm.'

Sau một lúc, Celestine với vẻ mặt bi thương, cuối cùng cũng mở miệng.

"Gần đây tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ. Đó là một giấc mơ mà tôi và cô gặp nhau."

"Ồ vậy ư?"

Tất nhiên, những gì Celestine muốn nói không phải là một giấc mơ mà nó hoàn toàn có thật. Chính là lần xâm nhập vào ngôi đền ngày hôm đó. Annette biết rõ điều đó, cô nở một nụ cười mơ hồ. Annette hơi bối rối vì cô không chắc Celestine muốn nói gì.

'Mình phải nói năng cẩn thận. Nếu không, chính mình sẽ làm lộ việc ấy mất.' Annette cảm thấy căng thẳng đến toát mồ hôi hột. Việc Celestine đến đây là một tin tốt, nhưng cô không thể tin tưởng hoàn toàn được. Annette gần đây đã bước vào đền thờ Nữ thần Odessa và nhớ lại hành vi của mình khi đóng giả như một linh mục. Nghĩ lại, cô cảm thấy kinh ngạc không hiểu sao bản thân lại có thể hành động táo bạo như thế. Annette quay lại và mở lời.

"Tôi có thể cho rằng việc hôm nay cô đến thăm tôi là vì cô tin vào sự vô tội của tôi không?"

“Sự… sự vô tội của cô?”

Celestine ngước đôi mắt nghi ngờ lên và nhìn Annette. Cô ấy có vẻ rất miễn cưỡng với từ 'vô tội'. Dù đã đi xa đến mức này, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn chưa tin tưởng Annette. Annette thở dài, cô giải thích với một giọng điệu bình tĩnh.

"Celestine. Sự thật là tôi không tin vụ bắt cóc đã diễn ra ấy. Người đánh xe của tôi, Ivan ... được thuê trong khi danh tính của ông ta hoàn toàn là giả mạo. Và sau khi bắt cóc cô, tất cả bọn họ đã vu khống cho tôi. Tất cả những điều này chỉ có thể được coi là một kịch bản tốt đã được lên kế hoạch. Rõ ràng là ai đó đã làm trò này để hãm hại cô và tôi."

Celestine không nói gì. Vì vậy, Annette quyết định thành thật hơn với cô ấy. Cô phải thuyết phục được một người chưa hoàn toàn cởi mở này.

Bạn đang đọc:Thuần Hóa Người Chồng Thú TínhChương 74
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.