Bạn đang đọc:Si mê và điên cuồngChương 46

Luân Hồi Châu xoay tròn liên tục, Tô Tiểu Yến nhắm mắt, tiến vào một không gian khác. Lần này nàng chìm nổi trong không trung, là một hồn ma vô hình.

 

Trước khi tiến vào câu chuyện, nàng đã được báo trước kết cục nguyên chủ chết thảm do biết phu quân phản bội, đem nữ nhân khác trở về. Nàng đau buồn khiến cho thai nhi chết non, uất hận tự vẫn theo. Mọi chuyện không phải kết thúc rõ ràng thế sao. Nàng đã thay nguyên chủ phá hoại đôi cẩu nam nữ, sao kết cục lại thành một diễn biến khác. Rốt cuộc còn điều gì ẩn khuất phía sau.

 

Trước mắt Tô Tiểu Yến hiện ra cảnh tượng chiến trường khốc liệt, đẫm máu. Đây là lúc Hàn Kiến Thanh và Bùi Chiêu dương đông kích tây, chiếm Cảnh Thành. Sau đó, Hàn Kiến Thanh dẫn quân viện trợ, hai cánh quân kiềm kẹp, bao vây quân Hạ Bang.

 

Trận chiến đang diễn ra hết sức căng thẳng, Bùi Chiêu đưa thân đỡ tên cho Hàn Kiến Thanh.

 

Hàn Kiến Thanh đỡ lấy Bùi Chiêu đang ngã xuống trước mặt mình, kêu lên “A Chiêu! A Chiêu!”

 

“Vậy là ta… đã thực hiện được… lời hứa của mình” Bùi Chiêu cố rặn ra nụ cười như đã mãn nguyện.

 

“A Chiêu, huynh nói vậy là ý gì?” Hàn Kiến Thanh đau thương nhìn máu không ngừng phun ra giữa ngực Bùi Chiêu.

 

“Trước khi rời kinh thành, ta có gặp Yến Yến lần cuối. Ta hỏi nàng có nguyện vọng gì không? Nàng chỉ cầu cho huynh bình an trở về. Ta đã tự thề với lòng sẽ bảo toàn cho huynh đến hơi thở cuối cùng” Bùi Chiêu thều thào trong cánh tay Hàn Kiến Thanh.

 

“A Chiêu, sao huynh có thể bỏ ta mà đi. Chúng ta kề vai sát cánh bao lâu nay, ta không muốn mất người huynh đệ này”

 

“A Thanh! Vì con dân trăm họ, vì Yến Yến, huynh nhất định phải dành thắng lợi”

 

Hồn ma Tô Tiểu Yến lờn vờn trước mắt hai người. Thì ra, trong truyện Bùi Chiêu đã không ngại hy sinh thân mình, bảo vệ Hàn Kiến Thanh. Tô Tiểu Yến nén cơn đau thương, nhìn Bùi Chiêu một lần nữa chết trên tay Hàn Kiến Thanh.

 

Ý chí quyết tâm cao độ cùng rửa mối thù cho Bùi Chiêu, Hàn Kiến Thanh đã giết chết Ban Lỗ. Quân lính Hạ Bang thất thủ, bờ cõi đất nước lấy lại được thanh bình.

 

Kiều Hải Nguyệt đầu thú tất cả với Hàn Kiến Thanh. Y thấy nàng ăn năn hối cải, cũng chưa gây hại cho ai nên đem nàng về kinh thành.

 

Tô Tiểu Yến bụng mang dạ chửa, cái bầu đã to vượt mặt, khệ lệ muốn ra cửa phủ đón phu quân.

 

Hàn lão phu nhân thấy nàng một mình đi ra, sắc mặt liền không vui “Đã bụng mang dạ chửa to như cái trống, còn vác mặt ra đây làm gì? Có biết xui xẻo lắm không? Mau trở về phòng, đừng có ra gặp Thanh nhi, kẻo đem lại vận xui cho nó”

 

Tô Tiểu Yến cúi đầu, xoa cái bụng căng tròn, tủi thân bỏ về phòng. Nàng mang thai cốt nhục Hàn gia mà mẫu thân vẫn đối với nàng không chút thiện cảm. Nàng tự hỏi mình đã cam chịu, nhún nhường, nhẫn nhịn hết mức, sao bà còn không hài lòng.

 

Hàn lão phu nhân ra đón quý tử, nét mặt hết sức hân hoan còn thấy y dẫn theo một cô nương khác. Kiều Hải Nguyệt vừa gặp, bằng dáng vẻ khôn lanh đã lấy lòng Hàn lão phu nhân. Hàn lão phu nhân nhìn nàng ưng mắt, liền quấn quít như con gái đẻ.

 

Không thấy Tô Tiểu Yến ra đón mình, Hàn Kiến Thanh gặng hỏi “Mẫu thân, Yến Yến đâu rồi?”

 

Nghe nhi tử vừa trở về đã nhắc tới tên nữ nhân kia, Hàn lão phu nhân khó chịu ra mặt “Con vừa trở về còn chưa hỏi han mẫu thân một tiếng, chỉ toàn nhớ tới thê tử”

 

Hàn Kiến Thanh cười trừ, nắm lấy tay mẫu thân “Con không có ý đó! Con vẫn luôn bận tâm cho sức khỏe mẫu thân nên lần này còn ghé Vĩnh Thành mua thuốc bổ mang về cho người”

 

Nhi tử lấy lòng, Hàn lão phu nhân khoái chí ra mặt “Quả là nhi tử có hiếu với mẫu thân nhất. Mau cùng Kiều cô nương vào nhà. Mẫu thân đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Con đã ốm đi nhiều rồi, để mẫu thân bồi bổ lại cho con”

 

Hàn Kiến Thanh đỡ tay Hàn thị vào trong, Kiều Hải Nguyệt nhanh nhảu đỡ tay còn lại, miệng mồm hết sức tự nhiên “Bá mẫu quả nhiên có phúc. A Thanh không chỉ có hiếu còn là một tướng quân anh tài”

 

Miệng lưỡi dẻo ngọt khiến Hàn thị vui vẻ “Kiều cô nương cùng nhi tử trải qua trận chiến cam go, quả là người có tình có nghĩa”

 

Kiều Hải Nguyệt cúi đầu e thẹn. Hàn Kiến Thanh không nói gì. Hàn thị không biết chân tướng của nàng ta, chỉ nghe y kể lại, nàng ta ở trong quân doanh, giúp đỡ cho binh lính rất nhiều làm Hàn thị cứ tưởng nàng ta là người tốt.

 

Hàn Kiến Thanh định về phòng thăm Tô Tiểu Yến nhưng bị Hàn lão phu nhân ngăn lại “Từ từ gặp nó sau cũng được. Nó còn ở đấy chứ có chạy đi đâu mà con đứng ngồi không yên vậy hả? Mau theo mẫu thân đi dùng bửa, còn phải tiếp đãi Kiều cô nương thật chu đáo nữa”

 

“Bá mẫu thật tốt! Nguyệt nhi mô cồi từ bé, gặp được bá mẫu liền cảm thấy như mẫu thân của mình” Kiều Hải Nguyệt tiếp tục lấy lòng Hàn lão phu nhân.

 

“Kiều cô nương nói vậy thật không hay cho lắm”

 

“Bá mẫu, đó là lời thật lòng của con”

 

Thấy nàng nết na, lễ phép, Hàn lão phu nhân trong lòng ưng bụng. Tuy thân phận so với Tô Tiểu Yến kia kém cạnh không là bao nhưng cứ rước thêm nhiều nữ nhân cho quý tử, bà sẽ bớt phải chướng tai gai mắt nàng dâu kia.

 

Hàn Kiến Thanh không muốn làm trái ý mẫu thân. Vì vậy cả một ngày y bồi bên mẫu thân và Kiều Hải Nguyệt. Tô Tiểu Yến một ngày vò vỏ, đơn côi lẻ bóng.

 

Tối đến y mới thoát ra được, chân bước vội về phòng. Tô Tiểu Yến đang ngồi bên ngọn nến, thêu y phục cho hài nhi. Cánh cửa mở tung, gió thổi vào làm ngọn nến lay lắc. Đến khi cửa phòng đóng lại, không khí bao trùm giữa hai người là sự nín lặng.

 

Hồn ma Tô Tiểu Yến xuyên qua cánh cửa, chứng kiến cảnh hai người bịn rịn nhìn nhau.

 

Tô Tiểu Yến đánh rơi đồ thêu, Hàn Kiến Thanh bước tới cúi xuống nhắc lên. Y ngẩng đầu nhìn thấy hai hàng nước mắt lưng tròng của phu nhân.

 

Hàn Kiến Thanh ngồi xuống ghế, đỡ đầu nàng đặt lên vai mình “Đã để nàng chịu khổ một mình bao lâu này, thật có lỗi với nàng, nương tử”

 

Tô Tiểu Yến khẽ thút thít “Phu quân, thiếp không thấy khổ chút nào cả. Vì phu quân thiếp nguyện ý”

 

Cùng là một dáng vẻ, cùng là một âm thanh, âm điệu nguyên chủ dành cho Hàn Kiến Thanh hết sức yêu thương. Hồn ma Tô Tiểu Yến cảm thấy lỗ tai như có kiến bò vào trong, lùng bùng khó chịu.

 

Hàn Kiến Thanh ôm lấy hai bên má, quẹt nước mắt cho nàng, rồi điểm nhẹ lên trán nàng một nụ hôn.

 

Hồn ma Tô Tiểu Yến nhạy cảm hết sức. Cảm cẩu lương này nàng phải chứng kiến sao. Lúc y ôn tồn, dịu dàng hôn nàng, nàng không trân trọng, giờ nhìn thấy cảnh này hổ thẹn làm gì.

 

Hàn Kiến Thanh sờ xuống bụng nàng “Bụng đã to thế này rồi sao? Thời gian qua thật vất vả cho nàng”

 

Tô Tiểu Yến lắc đầu “Thiếp không vất vả chút nào! Vì hài tử, vì phu quân, thiếp cam lòng”

 

“Đa tạ nàng, Yến Yến. Cảm ơn nàng đã vì Hàn gia không quản khổ nhọc”

 

“Phu quân đừng nói vậy! Chúng ta sắp có hài nhi rồi. May mà chàng trở về kịp lúc trước khi thiếp hạ sinh”

 

“Phải! Song hỉ long môn! Yến Yến, ta rất nhớ nàng”

 

“Phu quân, thiếp cũng rất nhớ chàng”

 

Hai người triền miên trong nụ hôn bất tận. Hồn ma Tô Tiểu Yến không thể nhìn thêm nữa, tan biến vào không trung. Hàn Kiến Thanh dìu Tô Tiểu Yến lên giường. Đêm đó có làm trò gì không thì tác giả không biết vì tác giả cũng ấn nút biến đây =))

 

Nghe tin Kiều Hải Nguyệt do phu quân mình mang về từ chiến trường, hiện giờ ở trong Hàn phủ, Tô Tiểu Yến có chút bất an. Chàng là nam tử phóng khoáng, rộng lượng. Vì vậy bên ngoài có nhiều cô nương si tâm vọng tưởng, như sự việc của Dương Vĩnh Ninh lần trước.

 

Kiều Hải Nguyệt ở trong phủ dần dần lấy lòng được tất cả mọi người. Nàng đáng ra nên yên phận, nhưng vẫn cứ ôm mộng, tìm cách gả cho Hàn Kiến Thanh nên bỏ thuốc khiến cái thai bị chết lưu, còn hại nàng không thể sinh con được.

 

Hàn lão phu nhân trách mắng, nói nàng là điềm gở, vận xui. Tô Tiểu Yến vừa mới mất con, lòng dạ đau đớn khôn xiết. Hàn Kiến Thanh dỗ dành nhưng nàng ngập trong bi thương. Nàng nghĩ vì mình không cẩn thận làm hài nhi chết yểu.

 

Kiều Hải Nguyệt nhân cơ hội đó, tạo ra cái bẫy, để Tô Tiểu Yến sa vào. Thời gian qua vì nghỉ ngơi an dưỡng nên Hàn Kiến Thanh không đụng đến Tô Tiểu Yến. Y cũng buồn bả trút rượu giải khuây. Kiều Hải Nguyệt bỏ thuốc mê vào rượu rồi mang Hàn Kiến Thanh tới phòng mình.

 

Sáng ra cả Hàn phủ đều biết chuyện Hàn Kiến Thanh qua đêm ở phòng Kiều Hải Nguyệt. Nàng còn sụt sùi nói rằng không cần y chịu trách nhiệm.

 

Sự tình đến tai Tô Tiểu Yến, nàng tưởng phu quân không còn yêu thương, thấy mình vừa hư thai liền tìm nữ nhân khác. Trong cơn uất tức, Tô Tiểu Yến tử vẫn.

 

Hàn Kiến Thanh cuối cùng cũng ra rõ chân tướng nguyên nhân Tô Tiểu Yến sảy thai. Kiều Hải Nguyệt vì ghen tức với hạnh phúc và tình cảm mà Hàn Kiến Thành dành cho Tô Tiểu Yến nên phá hoại bọn họ, khiến Tô Tiểu Yến không chịu nghe y giải thích mà tự vẫn quyên sinh.

 

Hàn Kiến Thanh giết chết nữ nhân độc ác kia, rồi một kiếm kết thúc sinh mạng, xuống suối vàng tìm Tô Tiểu Yến chuộc lỗi.

 

Bây giờ hồn ma Tô Tiểu Yến đã hiểu rõ tất cả. Kết thúc truyện tất cả đều chết. Rõ là câu chuyện chán ngắt, vô duyên nhất mà nàng từng biết. Suy cho cùng, lòng tốt đặt sai chỗ, không khiến người ta không cảm kích, mang ơn hay hướng thiện mà chỉ gây ra đại họa cho chính mình. Hàn Kiến Thanh nghĩ rằng có thể cảm hóa, cho Kiều Hải Nguyệt cơ hội thay đổi cuộc đời. Nào ngờ lại tự tay đẩy hạnh phúc của mình vào kết thúc bi thảm.

 

Còn truyện mà nàng trải qua, Hàn Kiến Thanh, Bùi Chiêu, Kiều Hải Nguyệt, ai cũng thâm tình, vì tình mà hy sinh tính mạng. Dù có chết vẫn xứng đáng chứ không phải chết đầy oan ức, tức tưởi như kết thúc kia. May mà nàng đã thay đổi cục diện, làm cho câu chuyện trở nên ý nghĩa hơn, nàng cũng thanh thản rời đi.

 

Nàng quay về Quỹ Đạo Luân Hồi, đón nhận ký ức ùa về trong não. Hàng loạt ký ức xưa cũ, đan xen là những đau đớn và căm hận. Nàng ôm đầu, ngưỡng mặt lên trời, kêu lên “Tề Bạch Diễn, tại sao?”

 

Quỹ Đạo Luân Hồi rạn nứt, khắp người nàng tỏa ra một sức mạnh kỳ lạ. Quần hào quang chói sáng, đem thế giới tối tăm này biến thành một mảng trắng tinh.

 

Thì ra tên của ta là Giang Vân Nguyệt. Thật không ngờ, đây không phải là lần đầu ta bị giam cầm trong Quỹ đạo luân hồi mà ta bị chính người mình yêu giam giữ ở đây. Mỗi kiếp vùng vẫy thoát ra, ta đều quay trở lại từ đầu. Tại sao vậy? Vòng luân hồi đã lặp lại lần thứ chín mà ân oán vẫn chưa tiêu tan. Kiếp này ta nhất định không để ngươi toại nguyện, Tề Bạch Diễn!

 

Giang Vân Nguyệt nằm giữa không trung, giơ tay che ánh sáng chói rọi rồi thân hình dần dần tan biến.

 

Ở Tam Đỉnh Sơn, Tề Bạch Diễn đang bế quan, phun ra ngụm máu. Y ôm ngực nhìn vào khối băng trong suốt đặt giữa hang động. Bên trong khối băng ẩn hiện một cơ thể nữ tử. Nàng như ngủ đông, triền miên trong một giấc mộng dài vô tận. Khối băng đột ngột nứt ra.

 

Tề Bạch Diễn thi triển thần lực, miệng không ngừng lẩm bẩm “Nguyệt nhi, sao nàng lại tỉnh dậy?”

 

Tề Bạch Diễn đưa linh khí vào khối băng nhưng bên trong áp lực quá lớn, nứt vụn thành trăm mảnh. Thân thể bên trong bay vút lên cao, trôi bồng bềnh giữ không gian rồi toàn thân tỏa ra luồng hào quang. Ánh sáng phủ kín cơ thể nàng, trong nháy mắt nữ tử biến mất.

 

Tề Bạch Diễn kích hoạt Thiên Địa Truy Ấn, tự hút mình vào một quỹ đạo vô định.

 

“Nguyệt nhi, đợi ta!”

 

***

Giang Vân Nguyệt mở mắt, con ngươi không toát ra luồng lực dữ dỗi “Tề Bạch Diễn, lần này ta nhất định phải bắt ngươi phải trả giá cho những gì ngươi đã gây ra cho ta”

 

Hoàn hồi 1

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Si mê và điên cuồngChương 46
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.