“Ba…”
Tôi khóc lóc nói. Ba tôi trầm mặc một lúc, đi về phía giá sách.
Cửa hàng này ba tôi đã kinh doanh hơn hai mươi năm, tìm cuốn sách trên giá rất dễ dàng.
Sau vài phút ông đã lấy một cuốn sách đưa cho tôi rồi thở dài tự đi lên lầu.
Tôi ở cửa hàng, đọc cuốn sách về Minh hôn kia từ đầu tới cuối. Tôi hiểu ý tứ của Khúc Thiên.
Mấy năm trước, khi tôi để giọt máu rơi vào trên bộ quần áo giấy kia chính là đã ký vào Minh hôn.
Khúc Thiên đã dùng Minh hôn để lưu lại trên thế giới này, không có Minh hôn thì anh ta sẽ trở thành du hồn, sẽ bị bắt đi, thậm chí là sẽ chịu ảnh hưởng của rất nhiều đồ vật.
Minh hôn giống như là giấy chứng nhận để anh ta có thân phận lưu lại nơi này, thuận tiện cho anh ta hoàn thành công việc của mình.
Khuyết điểm chính là, anh ta không thể cách tôi quá xa. Còn tôi… nhân duyên của tôi đã ở chỗ Phán quan kia.
Tôi sẽ không có khả năng tìm được người yêu mình nữa, từ xưa giờ ai yêu phụ nữ đã có Minh hôn đều không có kết cục tốt.
Khúc Thiên nhắc tới Kim Tử, nếu tôi nhớ không lầm thì người thầy phong thủy trẻ tuổi mà ba tôi đưa đi gặp kia tên là Linh Tử.
Mà lúc trước đi cùng anh ta còn có một cô gái, bọn họ cầm theo hộp phù ấn. Phù ấn đó, trong sách đạo pháp nói phù ấn là rất lợi hại trong các loại pháp khí Đạo gia.
Vậy mà bọn họ cũng không dám quản chuyện này, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Khi ăn bữa tối, ba tôi bảo tôi chuyện này do tôi tự quyết định.
Tôi cũng rất buồn rầu, loại chuyện như này tôi biết quyết định như thế nào.
Dọn qua bên đó sao? Trước tiên chưa nói tới Khúc Thiên thế nào, nhưng anh ta còn có bán gái, tôi dọn qua ở như vậy cực cực kỳ không thích hợp.
Nhưng nếu buổi tối hắn lại mang gương mặt quỷ tới tìm tôi…
“Ba, con… con sẽ dọn đi.”