Bạn đang đọc:TÊN ĐIÊN CUỒNG ÁM ẢNH ĐANG CỐ TRÓI BUỘC TÔIChương 10

Không thể. Không thể nào!!

Một cảm giác khó chịu nổi lên .

“Nó khác với mọi khi."

“Như cô đã nói đôi khi thức mà tôi hay ăn sẽ có vị lạ.”

Richard bình tĩnh đặt chiếc thìa xuống và nhìn tôi.

Tôi không hoàn toàn tin vào những gì anh ta nói.

Tôi biết rằng anh ấy đang nói về trái cây trong thức ăn.

Tôi đã nghĩ rằng sẽ ổn nếu tôi cẩn thận chú ý lúc món ăn được nấu, nhưng tôi đoán tôi đã nhầm.

Làm thế nào họ có thể bỏ nó vào?

“…Hự!"

Richard giả vờ ổn, nhưng đột nhiên anh ta rên rỉ. Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

Mặt Richard đỏ bừng.

Tình trạng của Richard có vẻ không ổn. Anh ta không biểu hiện ra, nhưng một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt.

“Anh ổn chứ??”

Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán anh. Đúng lúc đó, bàn tay Richard nắm lấy cổ tay tôi.

Trước đây anh ta chưa bao giờ ăn thức ăn có độc.

Theo nguyên tắc, độc dược không có tác dụng ngay từ đầu mà chỉ phát tác khi tích tụ đủ nhiều.

Có vẻ như loại trái cây mà người đầu bếp đã bí mật cho vào từ lâu, bây giờ đang phát huy tác dụng của nó.

“Nhưng tại sao bây giờ lại…”

Tôi nhìn Richard.

Cổ tay tôi bị anh ta giữ lại đau nhức như không còn cảm giác

“Nếu cô đến gần hơn, tôi không nghĩ cô có thể làm được gì đâu."

Đưa ra một cảnh báo, ánh mắt anh ta trông như thể đang choáng váng.

Trớ trêu thay, Richard đã nắm chặt tay tôi khi anh ta bảo tôi tránh ra chỗ khác.

Vì thế, tôi không thể làm gì, không còn cách nào khác ngoài việc ngồi đối diện với anh ta.

Ngay sau đó cơ thể Richard đổ xuống.

“Richard!!!”

Tôi giữ lấy cơ thể đang đổ gục xuống của anh ta.

Richard hiện tại khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi trông thấy anh.

Cách anh ta vật vã vì thuốc lúc đó.

Giống như bây giờ đang vật lộn với nỗi đau.

“Tôi nên làm gì??”

Tôi bối rối, cắn chặt môi đến bật máu.

Nếu điều này được tiết lộ ra bên ngoài, tôi có thể chết như một tội nhân vì đã đầu độc thức ăn của Richard.

Nhưng tôi không thể để điều đó xảy ra,

“Hầu gái…”

Cuối cùng, sau khi im lặng hồi lâu, Richard đã cất lời.

“Xin hãy chạm vào tôi đi”

“…”

“…Làm ơn, tôi cầu xin cô”

Đôi mắt xanh chứa đầy khát khao đã nhìn vào tôi.

Tôi đã không có bất kỳ hành động nào sau khi nghe anh ta nói.

Chính xác hơn, đầu tôi trống rỗng, chân tay bủn rủn.

Chạm? Tôi? Chạm vào anh?

Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi và bắt tôi phải vuốt ve má anh ấy.

Khi tay tôi bị kéo về phía Richard, cơ thể tôi đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống.

Tôi ngã vào lòng Richard.

"Này, thế này có hơi…”

"Cứ thế này thật tốt…”

Tại sao?

Tôi không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào, nhưng có vẻ như tôi đã trở thành người có thể bù đắp cho những gì Richard đã trải qua.

Khi nhìn thấy anh ta dựa vào mình, tôi chỉ biết thở dài.

Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chữa khỏi bệnh cho Richard bằng cách này.

Khi tình huống kỳ lạ này xảy đến, tôi quyết định để yên như vậy.

“Này, vừa phải thôi”

Dù có nghe tôi nói hay không, anh ta trông vẫn bình tĩnh như thể đã tìm thấy một ốc đảo giữa sa mạc.

Da Richard nóng như một cây đuốc khiến ngón tay tôi rụt lại.

“Hà…”

Hơi thở Richard ấm. Nhưng tôi nhận ra anh ta đang hít vào một cách nặng nhọc và khó khăn.

Khi tôi vuốt má Richard, hơi thở của anh ta dần trở nên ổn định hơn. Nhìn thấy điều đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

“Có đau không”

“Hơn cả đau, nó…”

Anh ta thở ra một hơi nóng. Richard dưởng như trở nên bình tĩnh hơn so với lúc nãy.

“Thành thật mà nói, tôi phải nói rằng tôi không biết mình có thể tệ đến mức này."

Điều đó có nghĩa là gì??

"Nói một cách đơn giản thì…”

Richard cười một cách ngượng nghịu.

"Tôi muốn giết…”

“…”

"Chắc là do tôi đã ăn một thứ gì đó kỳ lạ”

Đó là lý do tại sao Richard bảo tôi đừng lại gần?

Ngay cả lúc này, tôi vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc xem mình có nên hất tay anh ta ra và bỏ chạy không.

Tôi liếc nhìn chiếc khăn được buộc vào mắt cá chân của Richard.

Tôi nghĩ rằng mình có thể chết nếu không có thứ đó.

"Tôi lại cho cô thấy bản chất xấu xa của mình lần nữa."

Richard đang ôm chặt tôi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại và nới lỏng tay ra.

Tôi vừa nghĩ vừa rút cánh tay đang bị anh ta giữ lại.

Những người phục vụ bếp bắt đầu bày hoa quả trở lại bữa ăn.

Chỉ cần có ai đó trộn thứ trái cây kia vào, những điều như vừa rồi sẽ ập đến một lần nữa.

Tôi đã quyết định phải làm gì đó kể từ bây giờ.


 

 

***

Tâm trạng của cô mấy ngày nay vốn không ổn, giờ lại tươi tỉnh hơn.

Đó là bởi vì cô ấy đã giải quyết được vấn đề về Rosie và bỏ thuốc vào bữa ăn của con quái vật.

Marie hài lòng và mỉm cười.

Thậm chí cô còn phải đặt thuốc tại chỗ đầu bếp làm món ăn.

Có rất nhiều cách để làm.

Cô ấy không biết tại sao bản thân lại rất căm giận Rosie.

"Nhưng tôi vẫn thấy kinh khủng"

Rosie trông giống như một người bình thường, nhưng không ngại nhìn thẳng vào mắt Marie.

Điều này cũng đúng với một cô hầu gái tên là Emily bên cạnh Rosie.

Vì vậy, Marie có ý định gây khó khăn cho họ.

Tuy nhiên, cô biết rằng kiểu quấy rối này không thể làm ảnh hưởng đến họ.

Ngay lúc nhận ra điều đó, Marie đã mơ hồ lập một kế hoạch để tống cổ Rosie ra khỏi mắt mình.

Ý tưởng là tận dụng những gì mà con quái vật này nhạy cảm.

Những gì cô ta sẽ làm là…

"Xin chào, Marie"

"C… Cô…”

Khi thấy Rosie lấp ló từ đằng sau, Marie ngạc nhiên và hít một hơi dài.

“Cô đang làm gì vậy??”

"Không có gì.”

Rosie mỉm cười.

Marie nheo mắt với một nụ cười không tự nhiên lắm. Rosie đang định giở trò gì à?

"Tôi nghe nói từ những người khác, Marie, cô là một người dễ chia sẻ”.

Những lời từ miệng Rosie thực sự không ngờ tới.

“Vì vậy, tôi muốn cô cho tôi một lời khuyên"

“Tại sao phải là tôi?”

Rosie chỉ cười nhẹ và khoanh tay đáp lại Marie.

Marie rất ngạc nhiên trước hành vi bất ngờ của Rosie. Có phải cô ấy đã ăn nhầm thứ gì đó không…?

“Tôi muốn được gần gũi với cô, Marie."

Khi đó, Marie duờng như đã nắm bắt được suy nghĩ của Rosie.

Marie quyết định nhượng bộ và nhìn lại Rosie với vẻ thoái mái.

“Cô có một vấn đề à? Rắc rối gì vậy?"

"Hmm…Tôi đã có một giấc mơ gì lạ”

"Mơ?”

Marie đã nhận ra điều bất thường trong khi Rosie gật đầu.

"Tôi ngồi vào bàn trong giấc mơ và đợi bữa ăn của mình. Nhưng khi ăn thức ăn, tôi cảm thấy chóng mặt "

“…Rồi sao nữa??”

“Mùi vị của thức ăn rất kỳ lạ, vì vậy tôi đã bí mật vào bếp và ai đó đã bỏ thuốc vào thức ăn của tôi”

“…”

“Ngày hôm sau, và sau nữa cũng vậy. Liên tục…”

Rosie kiên trì nhìn vào mắt Rosie như thể cô ấy đang làm những gì Marie đã yêu cầu người phục vụ bếp phải làm.

“Tôi có nên trả thù không?”

“…”

“Cô nghĩ gì vậy, Marie?”

"Cô…”

"Hả? Cô nghĩ sao, Marie?”

Marie không thể nói gì khi cho đến khi Rosie đi khỏi.

Rosie quay lại nhìn Marie mỉm cười và khẽ nói.

“Đúng như tôi nghĩ, là cô??”

Bạn đang đọc:TÊN ĐIÊN CUỒNG ÁM ẢNH ĐANG CỐ TRÓI BUỘC TÔIChương 10
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.