Bạn đang đọc:TÊN ĐIÊN CUỒNG ÁM ẢNH ĐANG CỐ TRÓI BUỘC TÔIChương 15

“Sự thực là như thế à?? Cô là người duy nhất có thể đầu độc con quái vật ở đây.”

“Ông thực sự nghĩ như vậy à?”

“Đúng vậy. Tôi Thậm chí còn cảnh giác cả người đầu bếp, nhưng những người phục vụ ở đó nói rằng họ không nhìn thấy ông ta trộn thứ gì vào thức ăn cả”

“Tôi cũng không nghi ngờ đầu bếp bếp. Ông ta không phải loại người như vậy.” 

Người đầu bếp im lặng nghe Rosie nói.

“Tôi không muốn dài dòng, hãy nói sự thật đi!!”

“Tôi hiểu, nhưng trước đó...”

Rosie quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Marie.

“Marie”

Khi Rosie gọi tên Marie, cô ấy vẫn ngẩng đầu lên một cách tự hào.

Người chiến thắng là Rosie, Marie chỉ đang nói dối.

“Tôi đã nhìn thấy rồi.”

“Gì cơ??”

Đôi mắt của Marie thoáng run lên khi mọi người tập trung và lời nói của Rosie.

“Tối hôm qua...”

Marie hiểu điều đó có nghĩa là gì,  cô ta cắn môi và chắc chắn đã kiểm tra rằng không có ai phát hiện ra.

Đừng hoảng loạn, không có bằng chứng nào cả. Bất cứ điều gì Rosie nói, Marie có thể phủ nhận.

“Tôi đã nhìn thấy cô gặp người gác cổng và đưa cho anh ta thuốc độc.”

Mọi người đều ngạc nhiên và nhìn hai người.

Rosie tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

“Marie đe dọa người gác cổng. Những gì cô ta nói là...”

Rosie chưa nói hết và nhìn người gác cổng như muốn nói: “Tôi có thể nói những gì tôi đã nghe được không? Anh là một gián điệp”

Người gác cổng không biết nên làm gì trong tình huống này.

Cho dù có bị phát hiện, liệu anh ta có thừa nhận tội lỗi của mình không.

Đó là áp lực của anh ta khi phải lựa chọn giữa việc bị lộ là gián điệp hoặc thừa nhận đã trộn thuốc độc vào bữa ăn.

Phải chọn một trong 2 để có thể tồn tại. 

May mắn thay, người gác cổng đã có một lựa chọn sáng suốt.

“Tôi xin lỗi, quản gia! Cô hầu gái đó, Marie, đã đe dọa sẽ nói vợ tôi rằng tôi đã ngoại tình. Vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài..”

Mọi người lại đổ dồn ánh mắt và Marie.

Giống như đêm hôm trước, khi người giúp việc nhà bếp thú nhận rằng đã làm theo Marie.

“Marie, tại sao cô lại làm như vậy??”

Rosie lặng lẽ cất lời.

“Cô có biết vì cô mà đã xảy ra chuyện gì không?? Con quái vật có thể chết vì chất độc mà cô đưa cho anh ta. Cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu Hầu Tước biết chuyện này không??”

“Cô đang nói về cái gì vậy? Không phải tôi! Người gác cổng đang nói dối.”

“Nếu con quái vật chết vì chất độc, cô có nghĩ rằng tôi và cô sẽ an toàn không?”

Nhưng tại sao Rosie cứ nói rằng đó là chất độc khi chính Rosie đã mang hoa quả vào và đang bị buộc tội?

Sao cô ta không phủ nhận rằng đó không phải chất độc?

Marie cắn môi suy nghĩ. Sau đó cô ta bắt gặp ánh mắt của Rosie.

Vào lúc đó có một ảo ảnh dường như lan tràn trong đôi mắt hồng của Rosie.

Rosie mỉm cười. 

“Marie, cô có sợ khi đứng ở đây không?? Tại sao anh ta lại bỏ thuốc độc vào?”

Marie nhận ra, Rosie đã lên kế hoạch cho việc này ?

Đúng rồi, Rosie đã thông đồng với người gác cổng.

Cô ta phải làm mọi cách để bịt miệng Rosie lại ngay lập tức.

Tuy nhiên đầu óc cô trống rỗng không biết làm gì.

“Tỉnh lại đi! Không có bằng chứng nào cho thấy tôi đã trộn thuốc độc vào trái cây cả”

Nhưng không phải ai cũng nghĩ như Marie.

“Đưa cô ta đi !”

Ngay khi lời nói đanh phép như án tử hình của người quản gia vang lên, những người hầu xung quanh đã tóm lấy cô ta.

“Mọi chuyện kết thúc rồi”

Khi nỗi sợ hãi vụt qua đầu, Marie buộc phải tìm ra lý do gì đó.

Thật không may, Marie đã có thể lấy lại bình tĩnh nếu không có những lời nói tiếp theo của Rosie.

“Vậy Marie, tại sao cô lại đầu độc anh ta. Đó là một tội rất lớn.” 

Rosiie cười một cách bình tĩnh.

Đôi mắt Marie hằn lên sự tức giận.

“Không phải tôi, quản gia. Trái cây đã biến thành chất độc để đỗ lỗi cho tôi”

“...”

“Đó là những gì Rosie đã làm để tổn thương con quái vật và biến tôi thành thủ phạm” 

Marie nôn thốc nôn tháo rồi nhìn xung quanh với đôi mắt ngấn lệ. 

Hả?

Ánh mắt của Rosie khi nhìn Marie thật kỳ lạ.

“Tôi đã nói gì sai sao??” Marie nghĩ.

Đôi mắt của người quản gia rở nên giống với đôi mắt của đêm qua -  đôi mắt lạnh lùng.

“Làm thế nào mà cô biết được những thứ phục vụ ngày hôm qua là trái cây, Marie”

“Gì cơ?”

Đó là...

Marie vội vàng nhớ lại những ký ức ngày hôm qua.

“Rosie. Cô đã cho quản gia xem cuốn sách thực vật, và hôm qua có rất nhiều việc lộn xộn xảy ram nên cô biết đấy...”

“Chỉ có quản gia và người giúp việc nhà bếp xem sách thực vật. Ai cũng biết con quái vật gục xuống sau khi bị đầu độc. Nhưng không phải ai cũng biết thuốc độc là trái cây.”

Marie nhận ra sai lầm của mình và lùi lại với khuôn mặt nhợt nhạt.

Marie không kịp suy nghĩ thấu đáo trong tình huống cấp bách này.

Hôm qua xảy ra chuyện như vậy nên cô hiểu lầm là mọi người đã biết chuyện trái cây rồi.

“Q... quản gia, không phải tôi! Đây là một cái bẫy! Làm thế nào để tôi phát hiện ra... À! tôi cũng đã nghe Rosie nói chuyện! Những gì có trong thức ăn là trái cây!” Không ai tin vào lời bào chữa này cả.

“Đưa cô ta đi!”

Người quản gia nói một cách điềm tĩnh và những người hầu cố giữ lấy Marie.

Marie cố kháng cự nhưng vô ích.

“Ngay cả khi Marie bị kéo đi như thế này, thì tội danh của cô vẫn chưa được sáng tỏ đâu Rosie, vì vậy...”

“À quản gia,tôi quên nói với ông.”

“Con quái vật không ăn thức ăn mà tôi đưa cho anh ta.”

“Gì cơ?”

“Anh ta không ăn nó.”

Người quản gia hiểu ngay lập tức tức, không chỉ quản gia mà còn tất cả mọi người ở đây.

“Nếu không ăn, tại sao con quái vật lại gục xuống?” 

“Anh ta nói rằng anh ta đang buồn chán và chỉ muốn giả vờ bị ốm thôi.”

“...”

Mọi người không biết nói gì cả.

Người quản gia chỉ lầm bầm một mình: “Chuyện này thật điên rồ”

“Và cô đã tạo ra tình huống này để có thể bắt được thủ phạm ?”

Nhìn vào nhũng gì đã xảy ra, Rosie đã đúng.

Nếu Rosie nói ngay với quản gia những gì cô nhìn thấy đêm qua, chỉ có người gác cổng bị bắt.

Và nếu Marie cố chối bỏ, rất khó để bắt được những người còn lại.

Người quản gia không biết nên gọi Rosie là thông minh hay xảo quyệt.

Đó là khoảng thời gian ông ta suy ngẫm về những điều vô nghĩa một mình.

“Tôi biết cô sẽ làm điều đó...”

Đôi mắt của Emily sáng lên.

Mọi người ở đây ngơ ngác nhìn vào không khí đột ngột thay đổi.

Marie lôi ra một con dao.

Tại sao lại xuất hiện một con dao ?

Một trong những người hầu gái giật mình trước hành động đột ngột của Emily và hoảng sợ hét lên. Ngay cả Rossi cũng giật mình.

“Hãy trả giá bằng cái chết đi!”

Chúa ơi. Emily đã phát điên rồi.

Emily đảo mắt và chạy về phía Marie, những người hầu xung quanh cô vội vàng túm lấy và ngăn cô lại.

Đó là cách sự việc kết thúc.

“Trên thực tế tôi đã rất đau đớn khi nghe câu chuyện của Richard, tôi nên làm gì với điều này ?

Ngay cả khi tôi thông báo sự việc này cho quản gia, khó mà chứng minh được tội ác của Marie.

Và nếu phạm sai lầm, vào ngày nào đó Marie  có thể mang loại thuốc khác, và tôi có thể bị buộc tội là thủ phạm lần nữa.

Vì vậy tôi quyết định làm đến cùng đồng thời tôi yêu cầu ghi Richard giả vờ trúng độc.

Richard ra đặt ra một điều kiện cho tôi. Tôi muốn nghe những yêu cầu của anh ta.

Ngoại trừ bỏ chạy, còn lại tôi sẽ giúp. Richard vui vẻ đồng ý.

Và bây giờ Richard nhẹ nhàng kéo sợi dây của bộ đồ hầu gái tôi đang mặc và hỏi.

“Tôi có thể cởi nó ra không?”

“Ý anh là gì? Cởi nó ra??”

Bạn đang đọc:TÊN ĐIÊN CUỒNG ÁM ẢNH ĐANG CỐ TRÓI BUỘC TÔIChương 15
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.