Bạn đang đọc:Tín Đồ Ngày XuânChương 138

Kinh Trập lại nắm lấy tai anh, dùng hai tay xách tai anh lên, có lẽ cô nghĩ anh là một con thỏ.

Cô rất tức giận, mặt mày nhăn tít lại, dường như muốn mắng anh, nhưng lại không biết mắng như thế nào, bực bội một lúc mới nói: “Em ghét anh!”

Lâm Kiêu đơ người ra một lúc mới phản ứng lại, anh nhún vai, không thể nào khống chế mà dựa vào vai cô bật cười.

“Lúc em ghen thật đáng yêu.” Lâm Kiêu cắn vành tai cô, “Nhưng người đó là dì nhỏ của anh.”

Kinh Trập không quan tâm, Kinh Trập muốn cắn anh, cắn một lúc lại chuyển thành hôn. Hai người ngồi ở ghế sau hôn nhau, cả người cô cưỡi lên người anh, dựa vào lòng anh.

Anh nhịn không được bóp chặt eo của cô, kéo cô ra một chút: “Đừng dày vò anh nữa, nếu không anh sẽ làm em ngay tại đây mất, ngày mai em lại đánh anh.”

Kinh Trập dùng hai tay nhéo mặt anh: “Không cho.”

Lâm Kiêu: “…”

Kinh Trập mếu máo: “Tức chết anh.”

Lâm Kiêu gật gật đầu, tốt lắm.

Bạn cùng phòng ăn cơm xong, sau đó nhìn thấy xe của Lâm Kiêu vẫn còn đậu ở đó chưa đi, bèn đi qua gõ cửa xe. Lâm Kiêu còn chưa kịp phản ứng, Kinh Trập đã với người qua hạ cửa kính xuống. Anh có chút đờ đẫn, lúc kéo cô rời khỏi người mình thì vừa hay bắt gặp vẻ mặt ngạc nhiên của mấy cô bạn cùng phòng bên ngoài.

Lâm Kiêu cười khổ, nhíu mày giải thích: “Cô ấy uống say, ương bướng không nghe lời, không cho đi.”

Bạn cùng phòng căng thẳng đến mức không thể nói một câu hoàn chỉnh, cứ hả rồi oh một lúc, sau đó nhanh chóng chuồn mất.

…..

Cặp đôi này thật sự rất bắt mắt, lần gặp đầu tiên gặp chắc hẳn ai cũng nói như vậy. Trường học thì lớn, người đẹp và ưu tú lại rất nhiều, hai người xét cho cùng cũng chỉ là một cặp đôi bình thường.

Nhưng bình thường như vậy mà lại có thể gắn bó suốt bốn năm trời, tình cảm vẫn bền chặt, nên không thể coi là bình thường được.

Lúc nghe hai người đã đăng ký giấy kết hôn, mọi người cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy đó là điều dĩ nhiên.

Sau khi buổi lễ kết thúc, tốp năm tốp ba tụm lại chụp ảnh kỷ niệm. Dì Hình Mạn và chú Lâm cũng đến, tặng hoa cho Kinh Trập, chúc mừng cô thuận lợi tốt nghiệp, cầm máy ảnh muốn chụp ảnh cho hai người.

Hai người đi xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng có người chúc mừng hai người họ: “Tân hôn vui vẻ.”

Kinh Trập ngại ngùng, nhịn không được cúi đầu xuống.

Lâm Kiêu lại thích khoe khoang, đi khắp nơi phát kẹo mừng.

Kinh Trập không biết anh chuẩn bị từ khi nào, nhìn mọi người đều đang ăn, cô cũng thò tay vào trong túi của anh tìm kẹo. Chú Lâm và dì Hình Mạn vẫn chưa đi qua, hai người đứng ở đây chờ.

Anh bóc một viên kẹo đút cho cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ anh đã chuẩn bị một bao lì xì lớn, làm phí để em thay đổi cách xưng hô, nếu như em không quen thì khoan gọi cũng được, đừng gấp.”

Kinh Trập lập tức khẩn trương: “Cho bây giờ luôn sao?”

Cô cứ tưởng lúc kết hôn mới cho.

Lâm Kiêu cũng cắn một viên kẹo, ậm ừ đáp: “Ừm, bà ấy gấp lắm rồi.”

Sau đó lúc dì Hình Mạn đi qua đây, Kinh Trập hồi hộp đến mức đầu ong ong lên.

Cô nhìn chằm chằm vào dì Hình Mạn, dường như đang suy nghĩ nên gọi như thế nào.

Nghĩ một hồi lại buột miệng thốt ra: “Mẹ.”

Dì Hình Mạn đứng hình tại chỗ, trong tay còn đang cầm phong bao lì xì, nửa ngày sau mới đáp lời: “Ôi chao.”

Sau đó quay đầu hoang mang nhìn Lâm Chính Trạch: Sao lại không giống như kịch bản đã bày ra vậy nhỉ?

Dường như dì ấy cũng không biết nên làm thế nào, đoạt lấy bao lì xì trong tay Lâm Chính Trạch, sau đó đưa hết cho Kinh Trập: “Con cầm đi, mẹ cho con đó, đừng đưa cho tên ngốc kia.”

Kinh Trập: “Cảm ơn… mẹ.”

Hình Mạn cười híp mắt, trong đầu toàn là con dâu tôi thật xinh đẹp, con dâu tôi ngoan quá, con dâu tôi thật đáng yêu.

Kinh Trập ngại ngùng vùi mặt vào trong lòng Lâm Kiêu.

Lâm Kiêu còn cố ý đùa cô: “Vậy còn anh? Không đổi cách gọi sao?”

Anh biết Kinh Trập không gọi ra miệng được, nhưng anh thích chọc cô, giống như một đứa trẻ con vậy, càng yêu thích càng muốn trêu chọc.

Kinh Trập hung dữ nhéo anh: “Anh đừng có được voi đòi tiên.”

Lâm Kiêu nhếch môi cười rộ lên: “Vậy thì để anh đổi cách gọi nha? Vợ ơi vợ ơi vợ ơi.”

Kinh Trập bịt miệng anh lại, cảm thấy anh đúng là mặt dày không coi ai ra gì, hoàn toàn không biết ngại.

Chỉ là bịt miệng thì bịt miệng, nhưng nhịn không được cũng cười rộ lên.

Lâm Kiêu kéo tay cô xuống, đỡ eo cô, cúi đầu hôn cô.

Hình Mạn ấn màn trập* tách tách.

Cảnh tượng dường như đóng băng vào giây phút này, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu. Cuộc sống của những người trẻ tuổi còn đầy biến động, nhưng giờ phút này dường như có thể nhìn thấy sự vĩnh hằng từ trên khuôn mặt của hai người.

-Năm năm sau-

Bà muốn về núi Lạc Âm thăm thú.

Những năm nay họ chưa thực sự nghiêm túc quay về, chân của bà đi lại bất tiện, cũng không chịu được giày vò, tuổi lớn rồi, càng sợ lặn lội đường xa.

Vì thế chỉ có mỗi năm Kinh Trập về tảo mộ cho bố mẹ, thời gian còn lại cũng không thường xuyên, thậm chí ngoài bà Vạn ra cô đều cố gắng không làm kinh động đến người khác.

Từ khi bà rời khỏi núi Lạc Âm cho đến nay cũng đã hơn mười năm.

Thế nên Kinh Trập liên lạc trước với bên nhà bà Vạn trước, sau đó đặc biệt dành ra thời gian một tuần trong kỳ nghỉ hè để chuẩn bị quà cáp, dẫn bà về thăm hỏi họ hàng.

Lúc xuống máy bay, vẫn có người đến đón họ như trước kia, chỉ là lần này Lâm Kiêu lái xe, kêu tài xế quay về.

Một chiếc SUV, vốn dĩ Lâm Kiêu đề nghị đi xe RV bà ngồi sẽ thoải mái hơn chút, nhưng Kinh Trập lườm anh một cái, đường mới sửa được bao nhiêu năm, ở nơi hẹp như vậy mà gặp xe đi ngược chiều thì sẽ rất phiền phức.

Lâm Kiêu bĩu môi: “Ừm.”

Lúc anh nói câu này, trợ lý bên cạnh anh không kìm được bật cười.

Có lẽ không hiểu tại sao tổng giám đốc Lâm thường xuyên nhận thua trước vợ mình.

Kinh Trập ngồi bên cạnh ghế lái, bà với Nhất Mao ngồi ghế sau.

Nhất Mao chính là con gái của Kinh Trập và Lâm Kiêu, lý do gọi là Nhất Mao thì phải nói đến chú chó tên Nhị Mao trong nhà. Ban đầu Nhị Mao là chú chó đáng thương bị bỏ rơi, dì Hình Mạn muốn mang về, nhưng lại sợ bẩn, nên đã bỏ ra hai hào* để mua cái bao, bỏ chú chó vào trong đó và xách đến bệnh viện thú y kiểm tra, sau đó đặt tên là Nhị Mao, lúc đó bác sĩ nói tình trạng của nó không được tốt, đặt cái tên quê để dễ nuôi.

(*Hai hào (二毛): âm Hán việt là Nhị Mao, và vì câu chuyện liên quan đến hai hào nên lấy tên là Nhị Mao.)

Lúc nhỏ sức khỏe của Nhất Mao cũng không được tốt, ngày nào cũng chạy vào bệnh viện Nhi Đồng, có một lần trên đường đi gặp phải một bà cụ, ngăn Lâm Kiêu lại đòi ăn, vốn dĩ Lâm Kiêu không muốn để ý đến, nhưng khoảng thời gian đó Nhất Mao thường xuyên đau ốm, vì thế Lâm Kiêu cảm thấy mình nên làm nhiều việc tốt, nên anh đã dẫn bà cụ đó đi ăn cơm, lúc ăn cơm có nhắc đến việc lát nữa anh phải đến bệnh viện thăm con gái.

Bà cụ lấy ba đồng tiền từ trong người ra, rải ra trước mặt anh, sau đó bấm ngón tay tính, cuối cùng nói: “Chuyện mà cậu lo lắng sẽ không xảy ra, nhưng nhớ kĩ, sau khi đứa trẻ sinh ra không được dùng cái tên đầu tiên.”

Bà cụ nói xong còn hỏi Lâm Kiêu xin tiền, nói là quy ước ngành nghề, giả vờ có chuyện nghiêm trọng, nhưng để chứng minh mình không phải lừa đảo, bà ta chỉ nhận một hào.

Từ trước đến nay Lâm Kiêu không tin cái này, nhưng có lẽ quá lo lắng cho con gái, nên cuối cùng anh cũng tin, lúc đó vẫn chưa đặt tên khai sinh, cho nên họ đã đổi tên ở nhà.

Đặt vài cái tên rồi mà vẫn không hài lòng, cuối cùng nhớ đến câu chuyện của Nhị Mao, rồi lại nhớ đến Nhị Mao hoạt bát khỏe mạnh như bây giờ, vì thế họ quyết định đặt tên cho con gái là Nhất Mao.

Hi vọng Nhất Mao cũng có thể khỏe mạnh, hoạt bát như Nhị Mao.

Nhất Mao ngủ rồi, cũng không kịp ngắm nhìn phong cảnh núi non mà mình luôn nghĩ đến, không nhìn thấy cây cối đầy khắp núi đồi, trái cây đỏ tươi, cũng không nhìn thấy được động vật nhỏ chạy vụt qua.

 

 

Bạn đang đọc:Tín Đồ Ngày XuânChương 138
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.