Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 1

Chương 1. Gì cơ? Gặp nam chính ở trong tù á?

 

Ngày hoa tàn và lá rụng. Tôi cuối cùng cũng chấp nhận sự thực này.

 

Ba tháng trước, mở mắt ra và tôi thấy mình đang ở trong một không gian hoàn toàn xa lạ, mà hình như tôi đã đọc về nó trong thời gian rảnh của mình.

 

Tôi đã xuyên vào một cuốn sách. Hiển nhiên, đây không phải loại xuyên sách bình thường nào.

 

Không phải căn phòng xa hoa với cái giường xa hoa hay là túp lều gỗ xập xệ nào.

 

<Sao lại là một nhà tù cơ chứ!>

 

Tôi đã xuyên vào… một cái nhà tù. Ngay trước mắt tôi là một nhóm người quần áo thô kệch, kẻ sọc xám xịt, trước ngực in số tù nhân của mình.

 

…Ừ thì, vì cái cớ gì mà tôi lại thức giấc trong một cái phòng giam!

 

<Nhà tù? NHÀ TÙ Ư?>

 

Dù đây chỉ là mơ thôi, tôi thà mơ cái thứ gì hơn là cái nhà tù thảm hại này. Nhưng dù nó thảm đến vậy, cái nhà tù này, “Kambrakam”, chắc chắn là từ trong cái cuốn tiểu thuyết tôi đọc trước đây. Cái bối cảnh “Trung cổ” vừa lạ vừa quen này.

 

Sao phải chọn cái cuốn tình yêu bi kịch không đứng đắn này trong tất cả chứ. Cuốn này tôi chỉ đọc qua giết thời gian vậy thôi, chi tiết nhạt nhòa, đặc biệt là ông nam chính. Chỉ nhớ mỗi cái ông này siêu đẹp trai, mà cái tính hơi dị chút. 

 

Cái phòng giam của tôi hơi bị đặc biệt chút. Ở cái thời mà nhân quyền chẳng đáng một đồng, chúng tôi vẫn được ăn uống đàng hoàng, thậm chí còn được đi dạo mỗi ngày.

 

Tất cả chỉ vì một lý do, mọi tù nhân trong cái phòng này đều là quý tộc. Về phần tôi, nhân vật tôi xuyên vào đây đang đi tù thay tội bố với anh trai mình.

 

“Này, Iana.”

 

Tôi không biết chính xác tôi vào đây là vì cái tội gì, nhưng tôi biết tôi là một nhân vật phụ không thể phụ hơn tên Iana mà thậm chí còn không được xuất hiện một lần trong nguyên tác.

 

“Này, này. Cô có đang nghe không đấy?”

 

“À, đây, sao thế?”

 

Tôi cũng không biết tên họ của mấy người kia là gì, nhưng họ đều là quý tộc. Chắc tôi cũng đến từ một gia đình quý tộc như vậy.

 

Tôi chuyển sự chú ý sang người đàn ông trung niên bụng phệ đang ngồi trước mặt tôi. Ông ta hắng giọng một cái rồi nói tiếp.

 

“Muốn hỏi tại sao chúng ta không có phòng riêng mà phải ở chung một đám như thế này à? Dễ hiểu thôi. Bọn họ muốn một cái khuôn mẫu. Rằng kể cả bậc quý tộc cũng có thể bị trừng phạt. Đây là cách hoàng đế phô bày quyền lực của ngài.”

 

“Ồ, tôi hiểu.”

 

 Baron Paladis, bị bắt giam vì tội buôn bán tiền giả dẫu tinh tường là thế. Ông ta là một người đáng tin cậy để giữ bí mật.

 

“Thì ra đó là lý do vì sao mọi quý tộc đều bị giam ở đây.”

 

Đây là một bản tóm tắt từ những gì tôi có thể nhớ từ cốt truyện đồ sộ này.

 

Nữ chính. Francia, một cô bé đáng yêu, hiền lành và thân thiện, đi tù ở Kambrakam thay cho bố mình. Cô nàng không thể kìm nổi nỗi tò mò không bao giờ biết thỏa mãn của mình. Một đêm, cô lén đi dạo quanh nhà tù, kết quả lại bị lạc tại nơi tăm tối nhất của Kambrakam. Cô nhìn thấy một phòng giam với chỉ muốn người đàn ông ở bên trong, có điều…

 

[Anh là ai?]

 

Hai tay anh ta bị xích chặt trên tường. Đây là tù nhân có thời hạn dài nhất trong lịch sử của Kambrakam. Nói cách khác, nam chính, Heinrich Dorean von Hel.

 

Công tước tương lai của lãnh địa Hel.

 

Một sức mạnh phi thường được truyền xuống những người con trai của nhà Hel. Nhưng, bởi vì không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, anh đã bị bắt giam nơi tận cùng ngục Kambrakam, và sẽ không bao giờ được giải thoát cho đến khi xuất hiện một người có thể giúp anh kiểm soát sức mạnh đó.

 

Sức mạnh thần kỳ này sẽ biến chủ nhân của nó thành một “dã thú”. Đúng ra là, anh sẽ có một sức mạnh vượt trội hơn cả, nhưng đồng thời, anh cũng sẽ mất đi cái ý thức và lý lẽ của một con người bình thường. 

 

[Thật là một người đáng thương…]

 

Francia hiền dịu và ngây thơ đã thương lấy nam chính sau khi nghe về hoàn cảnh của anh ta. Cô  mở xích cho anh. Nhưng vì sức mạnh của mình, ngay sau khi giành lại được tự do, anh ta như hóa thành dã thú và đè nữ chính xuống.

 

[A~...!]

 

Ừm, các bạn biết diễn biến tiếp theo là gì rồi đấy.

 

Bỏ qua đi. Sau một đêm mặn nồng với nhau, nữ chính trở thành “tri kỉ” của nam chính, là người duy nhất được phép mở khóa cho anh ta. “Tri kỉ”, ở đây nghĩa là tình nhân của công tước, người mà ngài đem quyện hòa với tâm hồn.

 

Còn có mấy chuyện về phản diện phía sau đó nữa nhưng tình huống bây giờ là. Nam chính, nam phụ (mà cũng là phản diện), và nữ chính đã phát sinh quan hệ trong cái nhà tù này, đúng như cách bộ truyện được xếp vào thể loại không đứng đắn. Cứ thế, một tam giác tình yêu được ra đời.

 

Tam giác tình yêu này cứ tiếp diễn mãi đến hết câu chuyện, vì nam chính thì không có tinh thần ổn định, nam phụ phản diện thì cứ dính lấy nữ chính.

 

“Nội dung khá là… Bọn họ duy trì được mối quan hệ này cũng tài đấy.”

 

Theo tôi biết thì nam chính và nam phản diện cũng là đối thủ trên trường quý tộc, cho nên kể cả ở trong giới thượng lưu thì tam giác tình yêu này vẫn là đề tài bàn tán. 

 

Tôi đứng ở ngoài phòng giam của nam chính, thầm nghĩ.

 

“Hừm, chắc là anh ta đây.”

 

Nhưng tối qua nên tôi cũng không thấy rõ được.

 

“Trời, không thấy gì hết.”

 

Tôi có thể nhìn thấy một bóng hình, nhưng rất nhạt nhòa. Các phòng ở tầng hai và ba có cửa sổ, nhưng phòng này thì không. Phải vì, nó nằm ở dưới tầng hầm? Nhưng họ cũng có thể làm cửa sổ cho mấy phòng tầng hầm mà…

 

Nam chính có vẻ rất u ám. Mà, dù sinh ra chưa phải thế, ở mãi trong nơi ảm đảm này u ám chút cũng phải. 

 

“Iana, tôi nghĩ đã đến lúc cô phải đi rồi.”

 

“Thôi nào quý ngài, một chút nữa thôi mà.”

 

Tôi cười với cai ngục Hans và đánh trêu anh ta trên vai. Anh nhìn tôi, hiểu rằng anh không thể lay chuyển được tôi và nhún vai.

 

“Cô biết đáng lẽ chúng ta không được làm chuyện này chứ? Nếu ông chủ biết về việc này, tôi sẽ đi đời đó. Cô hiểu không?”

 

“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ giữ bí mật.”

 

“Hừ. Cô thực sự có chút đặc biệt đấy. Thường các quý cô cao sang quý phái, sẽ không tiếp xúc mấy dân hạ lưu như tôi đâu.

 

Tôi chỉ mỉm cười với anh ta mà không đáp lại, Hans nở một nụ cười xen lẫn cay đắng rồi nhún vai một lần nữa.

 

“Thì…chắc tôi cũng sẽ không nói chuyện với cô đâu, nếu không phải cô đưa cho tôi cái đó.”

 

Kambrakam là một nhà tù quý tộc, nên mọi lính canh đều là kỵ sĩ. Đặc biệt là những người phụ trách phòng của nam chính, bọn họ đều có năng lực chuyên môn khá cao.

 

Một đặc thù của nhà tù này là, giữa nam và nữ tù nhân sẽ ít có cơ hội tiếp xúc hơn phía ngoài kia. Cũng sẽ có những người như tôi, sẵn sàng bắt chuyện với bất kì ai, khiến những kỵ sĩ hoang mang phải lắc đầu. Nhưng mà được ba tháng rồi thì họ cũng bắt đầu quen dần với tôi.

 

“Anh có thích cái tôi đưa anh không?”

 

“Tất nhiên rồi. Cô kiếm được đâu ra cái điếu xì gà hạng sang thế? Một thường dân như tôi chắc chắn sẽ thèm nhỏ dãi rồi.”

 

“Tôi biết đâu. Tôi chỉ hỏi xin nó trong thư rồi nhà tôi gửi đến, thế thôi.”

 

Chàng kỵ sĩ ném cho tôi một ánh nhìn hoài nghi, như thể anh không tin tôi vậy. Nhưng mà tôi nói thật mà. Ngay khi tôi xuyên vào thế giới này, đập trước mắt tôi là bộ bàn ghế tôi đang ngồi lên, và một lá thư trắng muốt với chỉ một dòng ghi chú nhỏ nhắn ở phía trên. 

 

[Cứ viết cho anh những gì em muốn, anh gửi cho.]

 

Từ đó giờ, một lá thư trống sẽ tới mỗi tháng, và nếu tôi viết vào thứ tôi muốn mà gửi trở lại, cái thứ gì đó sẽ được gửi đến cho tôi.

 

Kể cả những món đồ bình thường bị cấm trong tù như rượu và thuốc lá, cũng được chuyển đến tôi nếu tôi hỏi. Ban đầu không biết lá thư này là thứ gì nên tôi để mặc vậy, nhưng tháng sau tôi nhận được một bức khác hỏi, “Em không cần gì à?”

 

Trong mắt những người không được như tôi, tôi nhanh chóng trở nên nổi tiếng. 

 

<Nếu quý cô đây không phiền, có thể nói cho chúng tôi biết cô đến từ gia tộc nào được chứ?>

 

Ở đây có những người vào đây bằng chỉ một cái tên, cũng có người dùng đầy đủ tên họ. Chẳng có ai được gọi bằng số tù nhân như, “Quý tộc 3615!” cả.

 

<Tôi thích được gọi bằng tên của mình.>

 

Nhưng sao cũng được, tôi luôn từ chối và bảo những người muốn biết họ của tôi gọi tôi bằng tên của mình, Iana.

 

Bởi vấn đề mấu chốt là, ngay cả tôi cũng không biết tôi xuất thân từ gia tộc nào, làm sao tôi có thể nói cho người khác biết được.

 

Nếu mà gia tộc của tôi thực sự có xuất hiện trong bộ truyện này, thì chắc nhà tôi cũng phải thuộc loại cao của cao. Nhìn cách họ có thể cho tôi mọi thứ tôi muốn ấy. Nhưng mà không dễ để có thể gặp mặt ai từ nhà tôi khi mà tôi đang phải ở trong tù thế này. Chỉ có một bức thư không có chữ gì mỗi tháng. Không có manh mối nào để tôi có thể dò theo, một cái tên cũng không.

 

Nên là tôi mặc định gia tộc của mình chỉ là một quý tộc bình thường mà thôi. Bởi nếu tôi đến từ một gia tộc nào có trong sách thì tôi phải tự biết từ lâu rồi. Cũng không có quá nhiều nhân vật xuất hiện. Đa phần chỉ là những đêm mặn nồng của nam chính và nữ chính thôi, không có gì quan trọng mấy.

 

Hans lắc đầu khi tôi bảo anh ta tôi không biết mấy điếu thuốc này đến từ đâu. 

 

“Thôi sao cũng được, cô quả là một người thú vị đấy, Iana.”

 

“Tôi ư? Tôi không chắc lắm. À mà Hans, tôi có chuyện này muốn nhờ anh.”

 

Tôi chỉ vào hình bóng mơ hồ tựa sụp đổ trong phòng giam tối đen.

 

“Anh cho tôi vào trong kia được không?”

 

“Tôi không thể.”

 

“Thật à?”

 

Hans từ chối quyết liệt, nhưng tôi biết điểm yếu lớn nhất của mấy tên lính này. Tôi nhếch một bên mép cười với anh ta và nói. 

 

“Lần tới tôi sẽ cho anh hai cái giống vậy mà.’

 

“...Tôi không thể.”

 

“Ba điếu thì sao?”

 

Biểu cảm trấn tĩnh của Hans có chút biến động.

 

“Nhưng mà…”

 

“Ba điếu và một cái tẩu. Nếu anh không làm được thì để tôi hỏi Talmin và đưa hết cho anh ta–”

 

“Nghĩ lại thì, một hai giây cũng không mất gì.”

 

Talmin là một lính canh khác, đối thủ của Hans.

 

“Chốt kèo.”

 

Tôi không thể ngừng cười. Hans hắng giọng rồi quay đầu sang hướng khác. Anh đang cố che đậy sự xấu hổ của mình.

 

“Cô chỉ được vào một chút thôi đấy, cô biết chứ?”

 

“Biết mà~”

 

Có lẽ những diễn biến trong tiểu thuyết chưa bắt đầu. Không giống như trong truyện, phòng giam của nam chính không bị canh gác nghiêm ngặt như vậy. Chắc là, sức mạnh của nam chính vẫn chưa bị lộ? Trong truyện, phòng giam bắt đầu bị giám sát nghiêm như vậy sau vụ náo loạn của nam chính. Cho nên.

 

“Cô cần đút chìa vào rồi xoay. Hai lần về phía bên phải. Nó hơi cũ rồi nên cô phải dùng lực mạnh một tí.”

 

“Ừ, tôi biết rồi.”

 

Mở được khóa xong rồi tôi mở cửa. Một mùi ẩm mốc xộc lên mũi, phòng này không được dọn chút nào đúng không?

 

Tôi tiến vài bước về phía bức tường và dừng lại, nháy mắt liên hồi. Có ai đó đang nằm trên mặt đất, toàn thân anh ta bị xích lên tường.

 

“Đây là nam chính khi chưa gặp nữ chính hả?”

 

Có lẽ anh ta không được ăn uống đầy đủ, trông anh ta khá gầy gò. Nhưng anh ta lại mang một cảm giác thanh khiết, bất thể xâm phạm. Chắc là vì mái tóc bạc kia. Hay là cặp lông mày dài kia, hay là đôi mắt trong biếc tựa trời xanh kia. 

 

Tôi nuốt một cái ực.

 

Heinrich Dorean trông ổn bỏ mịa.









 

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.