Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 10
Chương 10 - Đây là tiến trình gì chứ ?! (1)

 

Điển hình là những người trong gia đình Hel, khi sinh ra đã mang trong mình lời nguyền, có thể kiểm soát sức mạnh của mình trước khi bước vào tuổi 15. Họ sẽ bị giam giữ trong thời gian này và nhanh chóng được thả ra khi họ điều khiển được quyền năng của mình. 

Họ thực sự là những con thú hoang dã và không thể kiểm soát được lời nguyền mà họ sở hữu, điều này gây khó khăn khi giao tiếp với họ. Đó là lý do tại sao, Ricdorian, người đã bị giam giữ quá lâu, lại được coi là nỗi ô nhục đối với gia tộc Đại Công tước Hel. 

<Đồ khốn nạn.>

<Ah..Ch .. Ch… ch… cha!>

Cách cha anh ta, Đại công tước Hel, đối xử với anh ta thật tàn bạo. Ngài ấy dúi đầu Ricdorian vào chậu nước, khiến Ricdorian ngạt thở.

Làm thế nào mà một người cha có thể đối xử với con trai mình như vậy? Ngài ấy chẳng khác nào một con quái thú ác ma.

Thật là tàn nhẫn và cũng đáng thương. 

Ngay cả khi chịu sự tra tấn của cha mình, Ricdorian vẫn không thể kiểm soát được sức mạnh và cuối cùng đã kiệt sức trước hành động của cha mình. Thực tế bị bỏ rơi hàng chục lần đã làm tăng thêm nỗi sợ hãi đó.

Đó là lý do tại sao họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng phương sách cuối cùng là ' kết hôn' .

Mãi về sau, gia tộc mới nhận ra quyền lực hung bạo đó, chính vì vậy mà anh ta rất khó kiểm soát. Kể từ lúc đó, anh ta bị giam giữ cho đến khi gặp được 'đối tượng kết hôn thích hợp', người sẽ giúp anh ta thoát khỏi nhà tù.

Tuy nhiên, Đại Công tước đã sớm hết hứng thú với anh ta, nên đã bỏ mặc anh ta trở thành như này. Tình cờ, Francia đã vào căn phòng này và gặp anh ta. 

Tôi nhìn chằm chằm vào Ricdorian, đang cư xử giống một con sư tử, ánh mắt bất ngờ hơi dao động. Người ta nói rằng thời điểm một con thú trở nên tàn ác nhất là khi nó bị đói và bị thương. Chẳng giống con người, bộc lộ sự yếu đuối là điều mà họ thấy xấu hổ. Dù chỉ một chút yếu đuối cũng khiến họ cảm thấy là kẻ thất bại. Đó là lý do tại sao chúng ta cần mạnh mẽ để không bị thương và áp bức.

Tôi không biết liệu giai đoạn trước khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này có thể liên quan đến anh ta.

'Một vết thương nhẹ cũng là sự xúc phạm.'

Nó chắc chắn liên quan đến anh ta.

Tôi đưa tay lên, bất chợt anh ta bối rối trước hành động đột ngột của tôi, tôi lẩm bẩm 'xin lỗi' . Chiếc dây buộc tóc đã bị nới lỏng, buông thõng xuống lưng. Tôi tháo chiếc dây buộc tóc trước mắt anh ta. 

Ting. Ting. 

"Anh thích chuông chứ?" Tôi hỏi khi anh ta ngừng run. Sự run rẩy bỗng chốc bị cắt ngang bởi âm thanh treo lủng lẳng của chiếc chuông, và anh ta hét lên.

Giống như biển cả, đôi mắt xanh di chuyển theo hướng chiếc chuông và chiếc cà vạt trang trí bằng ruy băng trước mặt. Thêm lần nữa, với một tiếng leng keng nhỏ, những chiếc chuông nhỏ trên cà vạt phát ra âm thanh rõ ràng. 

"Tôi nghĩ anh sẽ thích điều này." Cái này của anh trai tôi, người thường gửi thư cho tôi. Đôi khi sẽ có những món quà này kèm với thư. 

"Gâu."

Thời gian vẫn còn dài, và có quá nhiều việc có thể làm khi ở trong tù, nên tôi nghĩ anh ta có thể chơi với mấy thứ này. Đó là lý do tại sao hôm nay tôi lơ là anh ta.

" Cái này hay hơn tiếng mưa, đúng chứ?" Đôi mắt hung dữ nhìn tôi chằm chằm rồi đảo theo chiều tay khi tôi vung vẩy chiếc cà vạt… Anh ta giống như một chú cún đang thích thú với quả bóng của mình.

Tôi mỉm cười.

Tôi luồn tay vào túi áo trong của mình và lấy ra một chiếc băng đô mà anh ta thích khi chúng tôi gặp nhau lần đầu. Đó là một chiếc băng đô với họa tiết sặc sỡ.

Anh thích mấy thứ như thế này, huh?

Có lẽ tôi nên mặc những thứ như thế này khi gặp anh ta. Tôi quyết định đưa chiếc băng đô đến gần miệng anh ta. 

“Gâu…” Ồ, anh ta có vẻ cắn đồ rất giỏi. 

"Oh, tốt đấy." 

"Hmm! Làm tốt lắm. Cắn mấy thứ mềm mềm rất thích đúng chứ? ” Anh ta gật đầu tán thành. 

“… Tôi muốn anh đáp lời tôi.” Sao anh ta có thể trả lời kiểu này?

"Đi chơi." 

Trong khi anh ta còn đang mân mê chiếc băng đô, tôi nhân cơ hội đó luồn chiếc dây buộc tóc vào cổ tay anh ta và vỗ về.

Chàng trai ngoan.

Ting. Ting.

Một lần nữa, anh ta bị phân tâm bởi tiếng chuông, tôi cầm chiếc khăn và lau khô mái tóc ướt của anh ta

“Suỵt. Không sao đâu. Ồ đúng rồi. Anh ướt hết người rồi. Phải lau khô mới không cảm lạnh chứ ”. Bất ngờ trước hành động đột ngột của tôi, Ricdorian né tránh, nhưng ngay sau đó lặng thinh. Chắc có lẽ do nhiệt độ của chiếc khăn đã làm người anh ta ấm lên.

Nhìn bên ngoài thì trông có vẻ anh ta ổn mà, đúng chứ? 

Dù anh ta có là một con thú đi chăng nữa, vẫn có thể ốm được mà. Rốt cuộc thì quái vật cũng có cảm xúc chứ.

Nhưng còn tôi thì sao?! Liệu tôi là người kể cuốn tiểu thuyết này? Nhưng tôi chưa bao giờ đọc qua nó. Tôi lắc đầu và ngừng nghĩ về chuyện này. Tôi không chắc mọi người ở đây có thường xuyên bị cảm lạnh hay không, nhưng người trước mặt tôi là một con thú dữ, vì vậy tôi không thực sự chắc chắn về chuyện này.

"Cạch"! Vào lúc đó, tôi bất giác cấu vào mu bàn tay khi nghe thấy tiếng xích đập vào nhau. Anh ta đột nhiên tiến về phía tôi!

"Ôi!"

"Dừng lại nào."

Tôi nhìn thấy bàn tay của Ricdorian, quơ vào không khí, cổ tay bị xích chặt. Ôi! Nếu không có cái xích đó, anh ta đã nắm được tay tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta, với chiếc khăn choàng vắt trên đầu, chăm chú nhìn tôi. Trông cũng đáng yêu đấy chứ.

Càng nhìn càng thấy nam chính thật đẹp trai. Gương mặt non trẻ như vị thần thoại, kết hợp với mái tóc bạch kim. Đường cong cơ thể đẹp hệt chạm khắc hiện ra sau lớp áo ướt sũng. Dù mới mười sáu tuổi nhưng anh ta mang bờ vai rộng và cánh tay săn chắc.

Mlem nuốt nước miếng. 

Tôi không nghĩ các đặc điểm trên khuôn mặt và cơ thể của anh ta lại phù hợp đến thế. Giống như trộn nước và dầu với nhau. Nhưng sản phẩm thì không hề thất bại, mà lại hoàn mỹ theo kiểu gương mặt học sinh, thân hình phụ huynh thì đúng hơn. Anh ta thật sự là một tác phẩm nghệ thuật.

"Anh muốn nắm lấy nó, đúng chứ?" Tôi gõ vào mu bàn tay đang giữ chặt dây chiếc buộc tóc. “Cầm thế này không đau sao? Cái dây đó sẽ đứt đấy. " Tôi không biết chiếc dây có thực sự đứt hay khong, nhưng cái chuông thì đã bị bẻ cong ở góc. Ôi trời!

Tôi khẽ rùng mình. Một người bình thường có thể làm mấy việc kiểu này sao? Hmm, vốn dĩ anh ta đâu phải người phàm đâu.

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 10
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.