Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 19
Chương 19 - Liệu tôi có bị bỏ tù một lần nữa nếu làm điều sai không? (2)

 

"Đi dạo, tệ như vậy à?"

"Đi dạo sao?" Anh ta khẽ cười, đưa tay quệt nước mắt.

“Tôi yêu cầu quản giáo trưởng, để anh đi dạo một chút ..” Đôi mắt anh ta, rớm nước mắt, nhìn tôi với vẻ bối rối. Tôi đã đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ để làm dịu đi sự dao động trong đôi mắt xanh ấy.

Tôi chẳng thể làm gì cả. Nếu tôi chạm vào chiếc còng tay đó, nó sẽ không mở ra và hình xăm hoa hồng sẽ còn mãi. Đó là lý do khiến tôi an tâm hơn. Điều duy nhất tôi có thể làm là người giúp đỡ anh ta.

Đúng vậy. Đó cũng là điều duy nhất tôi có thể hoàn thành với tư cách là một nhân vật phụ. 

"Chẳng lẽ anh không muốn cảm ơn tôi?" Tôi do dự một chút khi nói những lời đó.

Đột nhiên hai đầu gối anh ấy khuỵu xuống. Đợi đã. Không, đừng đi như vậy! Anh đâu phải con vật! Tôi quát lên nhưng…

"…Cô?"

“Nếu anh hỏi điều đó có đúng không, tôi sẽ trả lời là có. Nhưng liệu anh có thể dùng lời nói, thay vì ánh mắt đó không ? ”

"Ngoài ... bên ngoài."

"Uh, bên ngoài. Thật đẹp, đúng chứ? ” Anh ta gật đầu như trả lời cho những gì tôi đã hỏi.

Tôi vui vì anh ta hiểu. Đúng thế, đây là những gì tôi muốn làm. Dù sao, khoảnh khắc này cũng sẽ sớm trôi qua.

Đó không phải là hoàn cảnh đôi bên cùng có lợi sao?

Trên thực tế, cuốn tiểu thuyết này ngắn hơn so với thông thường. Vì thế, những cảnh tình cảm của nhân vật chính sẽ diễn ra ngay sau khi nam chính thoát khỏi nhà tù.

Tình yêu rất đẹp, nhưng họ lẽ ra có thể tận hưởng một chút hạnh phúc nhỏ nhoi nếu không có tình huống này. Mình đang mong đợi gì nữa? Dù sao thì đây cũng là cuốn tiểu thuyết được xếp hạng thứ 19, nên độc giả vẫn mong những cảnh  tình cảm có thể tiến triển nha. Vốn dĩ là như vậy.

Giống như nhân vật nữ chính, tôi cũng nhìn thấy Ricdorian trong phòng giam, nhưng đó là vì tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này và biết về anh ấy. Trong khi vốn dĩ, họ là định mệnh của nhau.

“Lần sau chúng ta hãy đi dạo cùng nhau nhé.” Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy những gì chúng tôi sẽ làm giống như dắt cún đi dạo. 

Ánh mắt run rẩy của anh ta dịu lại và quay sang tôi. Chỉ nhìn thấy anh ta thôi cũng khiến tôi toát mồ hôi. 

Anh ta liếm môi. Bất giác, mắt tôi dừng lại trên chính đôi môi ấy. 

"Cô…cô chủ, cô nói cái gì?"

"Gọi tôi à? Uh-uh. Cùng nhau đi dạo… nhưng… Cô chủ là sao? ”

"Rất, rất thích!"

"Thật giống trò đùa." Tôi bật cười. Tại sao anh ta lại gọi tôi là cô chủ chứ?

Tôi bối rối khi thấy anh ấy vẫn không thả tôi ra. Tôi liếc nhìn bàn tay của anh ta và chọc vào mặt sau của nó.

"Khi nào thì anh buông tôi ra đây?" Tay anh vẫn nắm lấy vạt áo của tôi.

Tôi vất vả kéo tay anh ta ra, nhưng không được, bèn cù nhẹ vào lòng bàn tay.

"Tôi đâu có làm gì."

"Tại anh cứ nắm lấy vạt áo tôi mà!"

“Không phải a, k...k không có tay.”

"Hả? Chẳng lẽ anh được cho phép chạm vào mọi thứ à? "

Khi tôi chạm vào đôi tay ấy, Ricodorian khẽ giật mình. 

“… À, không phải vậy.”

Thật vui khi trêu chọc anh ta. Cử chỉ ngây thơ của anh ta khiến tôi muốn chạm thêm lần nữa. Tôi che miệng cười khúc khích trước ý nghĩ đó. 

“Không công bằng ..” Anh ấy quay đầu lại. 

"Lần sau khi đi dạo, đừng bỏ chạy."

“Grâu!”…Anh lại thế này từ lúc nào vậy?

Tôi không biết chuyện này được định sẵn hay không, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ biến thành quái thú vào một thời điểm thích hợp. 

Trước khi tôi kịp nhận ra, khuôn mặt anh ta không còn đỏ nữa. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt dữ tợn của anh ta.

"Anh sẽ không nghe những gì mình không thích?"

“Gâu, gâu gâu? ”…Luôn nói nhảm mỗi khi có cơ hội. Aish! Chết tiệt!

Này! Tôi định quát anh ta, trong cơn tức giận, nhưng kịp thay đổi ý định và quay lưng rời đi. 

Ngày đi dạo cùng Ricdorian đến sớm hơn tôi nghĩ.

"Lâu rồi không gặp. Iana. ” Lính canhvui vẻ chào tôi.

Tôi ngạc nhiên, khi việc đi dạo với Ricdorian không có gì khó khăn. Vừa mới đây, tôi còn lo lắng rằng mình có thể trở thành gánh nặng cho lính canh, nhưng không ngờ tôi lại được nhường lối vào trung tâm đoàn tháp tùng này.

Hơn nữa, mấy tên lính này đã từng nhận được đồ hối lộ của tôi. 

Tư bản là chiến thắng mà.

“Gần đây tôi không có nhiều thời gian ngang qua phòng giặt đồ. Xin lỗi."

"Oh, không sao?"

Sau khi tám chút chuyện với người bên phòng giặt đồ, tôi liếc nhìn Ricdorian. Anh ta đang đợi tôi, cùng với những người bảo vệ xung quanh, và quay mặt đi ngay khi mắt chúng tôi chạm nhau.

"Chào."

Hừm! Tại sao anh ta lại nhìn đi chỗ khác chứ?

Bất cứ khi nào ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta luôn né tránh, quay về phía khác một cách vô tình. Nhưng tiếc là tôi luôn bắt gặp khoảnh khắc đó.

Lại có chuyện gì với anh ta vậy? Thật đau đầu mà

"Anh cảm thấy khó chịu với điều này?"

Ngay lúc anh ta lén nhìn tôi, tôi gõ nhẹ vào chiếc còng tay và khẽ hỏi.

“Tôi… tôi không khó chịu…”

Sau khi nói những điều đó, anh ta gật đầu lia lịa, chắc chắn là tôi đã nhìn thấy. Trong cái gật đầu ấy, vô tình tôi thấy đôi tai đỏ ửng lấp ló qua mái tóc bạch kim.

Các tù nhân ở Kambrakam rất háo hức muốn tìm ra danh tính thực sự của Ricdorian sau lần đầu anh ta xuất hiện. Nhưng sau vài ngày tìm kiếm, dường như không ai có thể thu thập được thông tin liên quan đến anh ta. Chuyện này minh chứng danh tính thực sự của Ricdorian đã được bảo mật. Hơn nữa, lính canh chỉ biết Ricdorian là một tù nhân với 'tội ác ma thuật'.

Một tù nhân tội phạm ma thuật, cụ thể là một tù nhân liên quan đến các hành vi vi phạm pháp luật nặng nề, và thường gây ra các vụ náo động bất ngờ. 

Vẫn còn rất nhiều người tò mò về anh ta. 

Nhưng mà, tôi nhận ra, việc đi dạo như này cũng không đến nỗi đáng sợ cho lắm.

Tuy nhiên, trong trường hợp Ricdorian phát bệnh, hy vọng rằng không ai bị thương, đặc biệt là những người ở gần chúng tôi.

"Cái gì trên cổ của anh vậy?" Tôi nghiêng đầu, nhìn vào cổ Ricdorian, tự hỏi thứ đó là gì.

Trên cổ anh ta đeo một loại vòng gì đó mà không phải dây xích. Nó trông giống một chiếc vòng cổ hơn. 

Ngay sau đó, người bảo vệ bên cạnh đã trả lời lại. 

“Đó là một chiếc vòng cổ được làm đặc biệt dành cho những tên tội phạm ma thuật. Nó được kích hoạt bất cứ khi nào tù nhân có xu hướng bạo lực. Thêm nữa, nó cũng là một công cụ hữu ích để ngăn họ trốn thoát ”.

Tôi nhìn rõ hơn chiếc vòng cổ. Sắt… Nó được làm bằng sắt. 

Lính canh kéo lấy sợi dây chuyền mà anh ta đeo. Ricdorian bỗng chốc rên rỉ. “Thứ này nhỏ nhưng có võ."

 

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 19
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.