Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 31

 

Tôi lấy một chai thuốc và mở nắp. Tôi lấy vì nó có vẻ hữu ích đối với tình trạng của Ricdorian lúc này. Một mùi đắng tỏa ra sau khi mở nắp.

“Hmm, đó không phải mùi tôi nghĩ. Anh có thể chịu đau nữa, phải không? Thuốc đắng dã tật mà. Nó sẽ đau một lúc nhưng vết thương của anh sẽ nhanh lành hơn ”.

Ricdorian: “…”

Anh ta không gây ra bất kì tiếng động và không hề nao núng. Kiên nhẫn nhắm đôi mắt đẫm nước của mình.

Điều này khiến tôi băn khoăn.

Anh ta cảm thấy rất xấu hổ?

Hay là… Anh ghét nó?

“Hả, này, chậm một chút… chậm hơn”

“… Sao anh lại nói vậy?” Anh đang làm khó tôi đấy

Tôi nghĩ bàn tay lạnh của mình có thể hơi khó chịu với da anh ta vì lúc này nó đang cực kỳ nóng.

Nhưng nó mang lại hơi ấm cho đôi bàn tay lạnh giá của tôi.

"Ý anh là gì?"

Tôi lắc đầu và di chuyển tay chậm hơn trước.

Tôi bôi thuốc từ mặt anh ta, xuống dần và dừng lại ở cổ và xương quai xanh. Bàn tay lướt qua hõm xương. Tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình

Nếu làm nhanh hơn, có lẽ giờ đã xong. Nhưng .. Nó đang dần chậm lại. Tôi phát điên mất. Da của anh ta càng lúc càng đỏ.

Căn phòng tràn ngập hơi thở chúng tôi. Sự im lặng bao trùm căn phòng trống khiến tôi hơi khó chịu. Tôi rút tay lại và đặt tuýp thuốc cho anh ta. Tôi rất muốn hoàn thành việc này. Ở đây quá nóng.

Hô hô!

Chẳng mấy chốc, tôi bôi thuốc khắp đùi… .giữa cổ tay, mắt cá chân… .và quần áo rách nát. Tôi nhấc bàn tay của anh ta lên, thổi nhẹ.

"Huh."

Xôn xao.

"Tại sao anh lại run chứ?"

"Gi….gi…gió!"

“Thôi nào. Tôi làm vậy cho bớt đau mà.

Tôi tiếp tục công việc của mình.

“… Oh..oh..ah, một lần là đủ… đủ rồi.”

"Anh ngừng kêu được chứ?"

Anh ta nhíu mày lại rồi tròn xoe mắt nhìn tôi.

Ôi trời ơi! … .Anh lại khóc!

Nhưng không. Tôi không muốn nhìn.

"Tiếp theo… Là thuốc giảm đau. Đúng rồi. Một loại thuốc giảm đau. ”

Viên thuốc tròn lăn trong lọ thủy tinh. Tôi hướng mắt về phía Ricdorian, kinh ngạc nhìn tôi.

“Lẽ ra tôi phải thử nó trước, nhưng vì quá lo cho anh nên quên mất.” Anh ta không hiểu.

Tôi chắc rằng anh ta cần thuốc giảm đau. Tôi đã đến thăm Ricdorian ngày hôm qua nhưng không thể vào bên trong phòng giam. Đồ mà tôi yêu cầu vẫn chưa đến. Tôi đã rất lo lắng.

Vì không vào được nên tôi chỉ đứng ngoài. Tiếng rên rỉ lớn vang vọng bên trong phòng giam.

<Ưm ...

Anh ta rõ ràng đã phải chịu rất nhiều đau đớn từ những vết thương và vết bầm tím. Tôi không thể vào trong phòng giam vì tôi biết mình sẽ khó cầm được sự thương hại.

Và tôi cũng ghét việc mặc dù thấy Ricdorian bị đánh đập, Hans vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra lo lắng. Vì vậy, ngay khi thuốc đến, tôi lập tức đến đây. Tôi muốn xoa dịu nỗi đau của anh. Tôi muốn chấm dứt sự đau khổ của anh.

"Chúng ta sẽ uống thuốc ngay bây giờ?"

Chàng trai bị đánh đập bên trong phòng giam tối tăm này không là gì so với những gì cậu ta sẽ trở thành trong 4 năm nữa.

"Thuốc?"

“Đúng rồi, đó là những gì mọi người dùng khi họ bị ốm. Tôi chỉ muốn anh cảm thấy tốt hơn ”.

Sự áy náy của tôi luôn xuất hiện trong những lúc như thế này… Tôi sẽ sớm ra đi… .Đó là điều tôi luôn nghĩ… Thật trớ trêu, tôi có thể giúp anh ấy vì bốn năm chờ đợi vốn khá dài.

Thật đáng buồn.

Tôi biết mình ích kỷ khi nghĩ theo cách này, vì vậy tôi hy vọng Ricdorian sẽ quên tất cả những điều này và sống hạnh phúc với Francia. Tôi chỉ muốn chúc phúc cho anh ta. Anh đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.

“Cái này phải nuốt xuống."

Tôi nói, vén tóc mái che khuất mắt anh.

“Ăn được không? Tôi đã mất công mang đến, mà nếu anh không ăn…”.

"Tôi sẽ ăn, tôi sẽ ăn."

"Được rồit."

Anh uống mấy viên thuốc, khuôn mặt vẫn đỏ như bông hồng. Anh ta cầm lên, nhìn một lúc.

"Có gì sao?"

Đôi mắt anh ta nheo lại.

"Uh, ăn cái này thế nào?"

"Ồ, anh chưa bao giờ thử nó trước đây sao?" Anh gật đầu đáp lại.

Tôi nhanh chóng nhớ ra rằng người ta sẽ uống thuốc với nước.

“Anh cầm lấy nó như thế này. Uống nước đi, cho thuốc vào trong rồi mới nuốt ”.

Tuy nhiên, trước lời giải thích của tôi, anh ta vẫn không thể nuốt được thuốc. Anh giống như một đứa trẻ nhỏ không thể dùng bất kỳ loại thuốc nào.

Tôi suy tư nhìn anh ta. Không biết có thể nghiền nhỏ thuốc hay không, nhưng ở đây không có cối và chày hay dụng cụ xay nào cả.

Uhmmm, thế này thì sao?

"Đưa nó cho tôi?"

Lấy lại viên thuốc, tôi thổi qua cho hết sạn.

“Tôi sẽ cho anh ăn. Tôi làm điều này vì anh không thể nuốt được thuốc”.

“Hả, Hả? Ugh,được rồi. ”

Anh do dự một lúc, đảo mắt rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Ôi trời, hôm nay khuôn mặt ửng đỏ của anh ấy trông thật lạ. Cảm giác thật lạ khi lần này anh ta lại ngoan ngoãn như vậy. Tôi nghiêng đầu và nắm nhẹ cằm anh ta.

"Mở miệng ra nào.”

Đôi môi đỏ mọng của anh đã hé mở một phần.

Thêm chút nữa.

Đúng như những gì tôi đoán, Ricdorian đã mở miệng rộng hơn. Tôi đưa nó vào bên trong.

“Uhmm, anh không thể nhai ngón tay của tôi. "

"Ugh .. mặc dù .."

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.