Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 32

“Được rồi, đừng nhả nó ra. Nuốt vào. Được chứ?"

Tôi ấn chặt lưỡi để anh ta không nôn. Đôi mắt anh ta ngấn nước hướng về phía tôi. Tôi nao núng, nhưng sau đó lại tập trung vào việc của mình, giả vờ bình tĩnh.

Cậc .

Lưỡi anh ta quấn chặt lấy tay tôi.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, trong khi ngón tay của tôi vẫn đang ở trong miệng anh. Một lúc sau ánh mắt đột nhiên trở nên ngoan cường. Có lẽ nuốt thuốc rất đau.

Tôi có thể cảm thấy đầu ngón tay mình ươn ướt.

Trong đầu tôi hiện lên vô vàn suy nghĩ. Không hề đứng đắn. Aish! Chết tiệt!

Tôi muốn rút tay ra, nhưng không thể cử động được vì anh ta đang nắm chặt.

Anh ta không muốn tôi rời đi hay là muốn giữ tay tôi trong miệng? Tôi bối rối.

Khi nào thì anh sẽ buông tay tôi? Khi nó ửng đỏ lên?

Không thể chịu không khí im lặng, anh ta quyết định mở miệng.

"Grrrrr." Anh ta đột nhiên gầm gừ với tôi.

"Hả?"Liệu anh ta có tái bệnh không?

Anh quay đầu đi chỗ khác.

"Ồ, thôi nào." Tôi sốt ruột nói. Nhưng anh vẫn gầm gừ với tôi.

"Anh muốn nắm đến bao giờ đây?" Tôi hỏi.

Ricdorian ngạc nhiên, định thần lại, buông tay tôi ra ngay lập tức.

Ồ… Những gì anh ta làm lúc này liệu có suy nghĩ? Anh ta vẫn tỉnh táo?

Tôi lau các ngón tay và đưa nước cho Ricodrian. Trong lúc anh ta uống nước, tôi nhanh chóng rửa lại tay rồi nhét hộp thuốc vào túi.

Lý trí mách bảo tôi không nên ở đây nữa. Một suy nghĩ kì lạ.

Nhưng vì đã đạt được mục tiêu, tôi quyết định rời đi.

“Tôi cần đi bây giờ. Vết thương của anh sẽ không còn đau vào đêm nay. Tôi đã giữ lời hứa của mình,đúng chứ? "

Tôi đã giữ lời hứa sẽ quay lại. Tôi cảm thấy tốt hơn là không nên hứa hẹn lần nữa.

Nếu tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó, tôi sẽ làm mọi thứ vì anh ta. Giống như một người lính tận tụy sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho tổ quốc. Nếu anh ta là đất nước mà tôi sẵn sàng hi sinh tính mạng… .tôi đang bắt đầu như vậy.

Nghĩ về điều đó, tôi lại thở dài.

"Đợi đã…."

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên anh giữ tôi lại thay vì túm lấy quần áo của tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi quyết định quay lưng và bỏ qua anh ta.

Hôm nay có vẻ không phải là một ngày tốt lành.

Khi bước ra khỏi phòng giam, tôi thở dài ngao ngán. Tôi kiệt sức! Phù. Chuyện xảy ra lúc trước thật nguy hiểm.

Sự xuất hiện của Ricdorian đã kích thích trái tim của tôi. Anh ta liên tục khiến tôi vượt ra ngoài ranh giới của mình. Nếu anh ta trưởng thành hơn sẽ ra sao? Ugh, anh ta chắc chắn sẽ đẹp hơn cả một thiên thần.

Tôi nghĩ sẽ rất vui nếu được gặp anh ta trước lúc trưởng thành.

Nếu không kiểm soát được bản thân, có thể tôi đã đánh anh ta.

Cổ tay tôi đau nhói!

Nhưng anh ta có thứ gì đó mà tôi không thể ngừng nghĩ về.

Tôi cúi gằm mặt xuống và vò mái tóc.

“… Tôi đang nghĩ gì cái quái vậy?”

Tất cả là vì cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này! Tôi lắc đầu và nhìn xuống.

"Ồ." Tôi nói khi nhìn thấy một mảnh giấy trên sàn.

Sau khi nhặt nó lên, tôi nhanh chóng nhận ra rằng đây là bức thư được gửi kèm theo thuốc. Một bức thư từ anh trai tôi.

Tôi đã làm rơi nó?

Khi mở nó, tôi nhận ra ngay nét chữ ngay ngắn của anh ấy.

[Em gái của anh…Em ốm sao?]

Vẫn phong cách gọn gàng và thanh lịch. Thực ra chữ tôi cũng đẹp đấy chứ, nhưng vì vội nên không thể viết đẹp được. Tôi bĩu môi,tiếp tục đọc.

[Anh luôn lo lắng cho em. Và rất nhớ em nữa.]

Ánh mắt của tôi sớm nhìn vào dòng cuối cùng.

[Anh có nên đến đó và thăm em không?]

Mắt tôi mở to, đọc lại câu cuối cùng để chắc rằng mình không ảo giác.

Anh ấy đến đây?

Tôi nghiêng đầu.

Hmm, không có gì lạ. Chúng tôi là một gia đình, vì vậy anh trai tôi đến gặp tôi là điều bình thường. Đặc biệt đây là căn cứ của Lenag.

Hơn nữa, việc gia đình đến thăm tôi là điều hiển nhiên. Chắc chắn sẽ không có vấn đề. Tôi cá là Lenag sẽ không phàn nànnếu anh ấy đến thăm Iana.

Hầu hết các gia đình của các tù nhân quý tộc không đến thăm nom vì an ninh quá chặt chẽ. Và một thực tế là họ không thích Lenag.

Anh ta là người đứng sau những thành công của nhà tù này. Sự thống trị lạnh lùng và thiếu tình người. Những gì tôi đã nghe từ các tù nhân. 

Người ta nói rằng Lenag đến từ một nơi mà anh ta thống trị. Anh ta thích kiểm soát mọi thứ. Và nhà tù này là nơi hoàn hảo để thực hiện điều đó.

Tất nhiên, thật bất ngờ khi anh trai tôi nói rằng anh ấy sẽ đến thăm tôi.

Tôi không hào hứng lắm khi gặp anh ấy. Cho đến giờ, họ đã gửi đến rất nhiều thứ. Và, tôi không thể đối mặt với họ lúc này khi vấn đề về rượu và thuốc lá mà tôi đã yêu cầu vẫn còn mới.

Và tôi không biết người anh này nghĩ gì về Iana.

“Mối quan hệ của họ thực sự là gì? Họ có thân thiết không? ” 

Tôi nghe nói rằng tôi đã chịu tội anh trai và cha mình, và những người bị đưa đến đây thường không hòa thuận với thành viên trong gia đình.

<Nếu tôi ra khỏi đây. Tôi g.iết anh trai! Tôi sẽ biến nó thành cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh ta!>

Nhớ lại những gì Sally nói, tôi tự hỏi liệu mình và anh trai có mối quan hệ giống như Sally và anh trai cô ấy có không. Tôi nhìn cô ấy ở phòng bên, đang ăn gì đó. Tôi lắc đầu và nhớ đến một tù nhân khác cũng có hoàn cảnh tương tự, nhưng thay vì nổi khùng lên thì anh ta chỉ chấp nhận tình cảnh không mong muốn và không thể tránh khỏi của mình.

Đây là điều mà các tù nhân ở Kambrakam cảm thấy: đó là đau khổ hoặc cam chịu.

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 32
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.