Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 50
Chương 50 - Anh ... Tại sao anh lại làm vậy với tôi? (1)

Tôi nhớ trước đây mình đã từng để hai chiếc khăn trong phòng giam của Ricdorian. Nhưng tôi đã nói chuyện với Hans về điều đó và nhờ hắn lấy lại chúng. 

<Được rồi, tôi sẽ lấy những thứ mà cô để lại. Nhưng chúng ta nên đi nơi khác nói chuyện thì hơn?

Và đó chính xác là những gì Hans có thể làm, tất nhiên là có thứ trao đổi.Tôi đã hứa rằng sẽ không để lại bất cứ thứ gì cho Ricdorian nữa. 

Bởi vì có một quy tắc rằng các tù nhân đặc biệt sẽ không được hưởng bất kì ưu tiên nào. Đó là lý do tại sao những lần sau đó, tôi không mang cho anh ấy một tấm chăn mới, dù có thương cảm đến mấy. 

Nhưng ngày hôm đó, tôi đã quên mất những quy tắc và lời hứa mà tôi đã hứa, khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng có vẻ đáng thương của anh, người như người mất hồn… như một kẻ ngốc trên đường phố. 

Tôi đứng lặng người giữa hành lang trong khi đầu tôi như muốn vỡ tung ra với vô vàn những suy nghĩ phức tạp đang xáo trộn trong đầu. Một tên lính canh đi ngang qua hỏi tôi có sao không. Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

Thực tế, tôi quan tâm đến Ricdorian hơn là chiếc cà vạt mà tôi để lại- bằng chứng của kẻ đột nhập. 

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi là người đẩy Ricdorian vảo nguy hiểm? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh phải gánh chịu hậu quả từ sự bất cẩn của tôi?

Tôi thẫn thờ. Cách đối xử mà anh ấy phải nhận ở đây đã qua tàn bạo rồi, giờ còn thêm tôi nữa. 

Tôi lắc đầu thở dài. Tôi không nên suy nghĩ tiêu cực.

"Mọi thứ sẽ ổn. Mọi thứ sẽ kết thúc một cách tốt đẹp. Thực sự… ”Tôi nói, thuyết phục bản thân.

Chỉ trong nháy mắt, thời gian dường như trôi qua rất nhanh. Tôi không nhận ra mình đã ngủ quên, và thật ngạc nhiên, trời đã tối. Khoảnh khắc tôi nhận thấy mặt trăng lơ lửng ngoài cửa sổ, tôi cảm thấy nôn nao.

“… Trong phòng của mình, tôi có thể biết đó là ngày hay đêm.” Bởi vì có một cửa sổ. Tôi trầm ngâm một cách mỉa mai.

Sau những phút suy nghĩ miên man, cuối cùng tôi đã đứng dậy. Tôi mở ngăn kéo và lấy ra chiếc vòng tay mà Jair đã đưa cho tôi.

Tôi không có cơ hội để trả lại nó cho anh ta. Và tôi cho rằng đây là thứ tôi sẽ không bao giờ sử dụng nữa.

<Đề phòng phát sinh chuyện, mỗi viên ngọc có thể dùng bốn lần. Ồ, tôi sẽ nhân đôi thứ tự mở để cô không thể mắc sai lầm.>

Phép thuật mở cửa và phép thuật vô hình đã được sử dụng hai lần vào ngày hôm đó. Tôi chỉ sử dụng câu thần chú ngủ một lần. Và do đó, tôi vẫn có thể sử dụng tất cả các phép thuật.

Tôi nhanh chóng nắm lấy chiếc vòng tay và thở dài. Tôi đã quyết định.

“Vậy ... Để xem liệu anh ấy có ổn không ”.

Chỉ một lần. Tôi chỉ muốn biết liệu mọi thứ có ổn không. Tôi thực sự không thể đứng yên bất cứ khi nào nhớ đến khuôn mặt đầy nước mắt của Ricdorian. 

Những lính canh phía Tây gần như hoàn toàn khác với những lính canh mà tôi thấy hàng ngày. Họ là những hiệp sĩ cao cấp. 

Nhớ lại cảnh lính gác tuần tra ở cầu thang khiến tôi cắn chặt môi dưới. Họ dường như đáng sợ hơn ... mạnh hơn và mạnh mẽ hơn.

Họ nói rằng các hiệp sĩ cao cấp thường tàn ác. Tôi đoán đó là vì họ đang đối phó với những tên tội phạm hung ác. 

Điều gì sẽ xảy ra nếu Ricdorian bị đối xử thô bạo hơn trước? 

Trái tim tôi nhanh chóng cảm thấy như bị dao đâm, nhưng tôi chỉ nhún vai để tránh khỏi cảm giác đó.

"Chỉ để xác nhận." Tôi tự nhủ nhiều lần. 

Tôi mở cửa và đi vào hành lang. Không có ai trong hành lang vào lúc bình minh. Cũng giống như vài ngày trước khi tôi cố gắng đến phòng giam của Ricdorian. 

Nhưng không, một lính canh đang tuần tra ở đầu bên kia hành lang. Trái tim tôi bồn chồn.

Cũng may khi xuống cầu thang tôi không gặp phải những người như những gì đã xảy ra trước đó khiến tôi thót tim.  

Và trước cầu thang, tôi nhặt một viên đá lăn đến chân. Sau đó, khi tôi đi đến cầu thang của tầng hầm, tôi nhìn chằm chằm vào tên lính, là một trong những người đã đi tuần trước đó vào buổi sáng.

… May mắn thay, lúc này chỉ có một người gác. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. 

Tôi ném hòn đá về phía trước hết sức có thể. Một cú ném hoàn hảo! 

Tên lính quay đầu lại trước âm thanh rơi của hòn đá vừa đập vào mình.

"…Ai đó?"

Anh ta nghiêng đầu ngó xung quanh, sau đó mới đi đến chỗ viên đá rơi xuống. Tôi chắc chắn rằng anh ta cách xa mình.

Tôi đợi anh ta đi qua bụi cây, và sau đó nhanh chóng chạy xuống cầu thang. Tôi suýt vấp ngã vì vội vàng. Thật tốt, tôi đã thuận lợi đi qua những bức tường. Và tôi ngạc nhiên, không có ai ở phía trước cánh cửa.

Hans không có ở đây?

Thật may vì điều này đã xảy ra. 

Không phải có chút cẩu thả? Tuy nhiên, tôi không nên quan tâm đến điều đó; đúng hơn, tôi phải nhanh chóng đến gặp Ricdorian.

Tôi mở  nhẹ cánh cửa, để không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Sau khi mở song sắt, tôi lẻn vào trong, nhẹ nhàng đóng nó lại.

Nhưng tại sao cảm giác đến phòng giam của anh ấy giống như đi trong một con đường vô tận? Nó khiến tôi căng thẳng.

Ngay sau đó, tôi bỏ bàn tay đang cầm một chiếc đèn của mình xuống.

Khuôn mặt anh lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn. 

"Iana." Tôi dừng lại vì anh ấy gọi cho tôi.

"Làm sao anh biết đó là tôi?" Tôi nói khi thoát khỏi câu thần chú. 

Và bởi vì quá vội vàng, tôi mới nhận ra rằng mình đã quá gần anh ấy. 

Tuy nhiên, anh ấy đã bắt được tôi và đã quá muộn để tôi thoát khỏi vòng vây của anh. 

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 50
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.