Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 9

Chương 9 - Hôm nay anh hơi quá đáng rồi đấy! (2)

Trời mưa lớn vào ngày hôm sau.Với những người ưa thích mưa, nó có thể là niềm vui, và trái ngược với số còn lại. Thời tiết này với tôi vô cùng có lợi, vì đây là một cơ hội tuyệt vời để bí mật đến thăm Ricdorian. Nhưng thực tế, tôi đã đến Trụ sở chính của Nhà tù và gặp Lenag Tuge Valtege. 

Tôi muốn nói chuyện với anh ta về tình hình hiện tại của Ricdorian, đóng vai người tốt, và thuyết phục anh ta để Ricdorian có quyền tự do như bao tù nhân khác… , thậm chí còn yêu cầu anh ta để Ricdorian được đi dạo. . Lenag đã đồng ý ngay lập tức trong sự kinh ngạc của tôi. 

Hơn nữa, tôi không mong đợi anh ta biết Iana thực sự là ai. Nhưng sự thật là, anh ta còn biết rõ, đặc biệt là về cha và anh trai cô ấy, người thậm chí còn yêu cầu anh ta hoàn thành mọi mong muốn của tôi.  

Tôi biết khá rõ hai nhân vật phản diện khi đọc cuốn tiểu thuyết này, và Lenag chắc chắn là một trong số đó. Anh ta 19 tuổi, lạnh lùng, thích tra tấn và trừng phạt những tù nhân mình ghét. Những người như anh ta thì còn gì nữa? Việc Chaser Rube Domulit bắt tay với Lenag Tuge Valtege chắc chắn sẽ khiến thế giới xung quanh họ phải chịu đựng sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Tôi khẽ rùng mình khi nghĩ đến chuyện này. 

Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp anh ta trong cuốn tiểu thuyết này, nhưng lại vô tình gặp nhau.  

Nhân tiện thì, cha và anh trai của Iana là những người như thế nào? Sau khi khiến anh ta chấp nhận mọi yêu cầu của tôi, họ có tốt bụng hơn không? Họ có quan tâm không?

 Tôi tự hỏi bản thân về điều này, nhưng mà, có thể sau thời gian giam giữ này, tôi sẽ sớm quen với họ.  

"Một khi được ra ngoài, tôi sẽ tìm hiểu."

Thực tế thì, trưởng quản giáo nói rằng tội của tôi không lớn, có nghĩa là tôi sẽ sớm rời khỏi nơi này. Chính vì vậy trong khoảng thời gian còn lại ở đây, tôi sẽ phải gặp nam chính nhiều hơn. 

Tôi biết Lenag rất nóng nảy, nhưng anh ta rất bình tĩnh mỗi khi tôi đến gần. 

Đây có phải là ngậm thìa vàng mà mọi người hay gọi không?

Quyền lực của gia đình Iana đỉnh thật đấy. Tôi nên nói 'cảm ơn' với họ sau khi tôi rời khỏi đây. 

 Nhưng… không, tôi đến đây nhận thay những tội ác mà họ đã gây ra.

 Uầy, tôi không biết phải nghĩ gì nữa!

 Thật khó để nắm bắt mấy thứ kiểu này. Dù sao, nhờ họ, tôi đã có thể sống tự do trong nhà tù này. Rốt cuộc, không hề cảm thấy bất ổn. 

 “Cô ổn không?"

 “Hai ngày không gặp. Cuộc sống ổn chứ? ” 

 Tôi vào phòng, mang theo một chiếc hộp nhỏ cho Hans như món quà từ chuyến thăm của mình, mỉm cười với hắn rồi nói chuyện bâng quơ. 

 "Hôm nay cô có vào trong phòng giam không?" Hắn vừa hỏi vừa mở chiếc hộp nhỏ mà tôi đưa cho.  

 "Có gì mới à?" Tôi đã luôn đến đây kể từ lần nhìn thấy Ricdorian.Gặp gỡ anh ta, dường như đã thành thói quen. Tuy nhiên, mọi thứ đều nhờ vào Hans. Tôi thậm chí còn ngày càng đến gần hơn với Ricdorian hoang dã.

 Tất nhiên, vì hắn luôn dành sự ưu ái lớn cho tôi, nên có qua có lại. Hans còn nói, hắn ta chưa bao giờ gặp một người như tôi trước đây, tôi nghĩ thuốc lá là thứ hắn thích nhận nhất. 

 “À, Iana. Hôm nay có chút nguy hiểm, hãy cẩn thận. ”

 “ Nguy hiểm à? Sao thế?"

 “Ồ, không có gì to tát, nhưng hôm nay sàn trơn trượt, đi cẩn thận chút. Căn phòng này dột mỗi khi trời mưa”. 

"Chẳng phải tòa nhà này đã được tu sửa rồi hay sao?"

 “Đúng là thế, nhưng tầng hầm được xây dựng dưới lòng đất nên rất có thể gặp sự cố." Hans gãi đầu, tỏ vẻ không chắc chắn. 

 “Ừm, và thỉnh thoảng có tù nhân hét lên, có lẽ vì tầng hầm lạnh. Ngoài ra, hãy để ý… phòng giam dưới lòng đất rất lạnh. ”

Đứng bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng anh ta hét lên và thấy bọ bò ở mọi nơi. Tôi chưa bao giờ thấy cảnh này trước đây. Thực sự là cho dù có xây dựng một tòa nhà tốt như thế nào đi chăng nữa, thì nhà tù sẽ mãi là nơi giam giữ các tù nhân. Chẳng có gì đặc biệt.

 Nếu tôi được trả tự do, tôi nhất định sẽ cho anh ta một phòng tốt để ở lại đây trong nhà tù. Nó có thể tốt hơn. Tôi đã nhìn thấy cả ổ gà trong phòng giam, nhưng nơi mà nam chính ở lại còn tồi tệ hơn, chuột và bọ khắp nơi. 

 Tôi nhún vai. Tôi nghĩ hôm nay trời hơi se lạnh, vì vậy tôi choàng một chiếc khăn choàng, quấn mình như một chiếc bánh Burrito để giữ ấm. 

 "Cảm ơn vì đã nhắc nhở." Tôi nói, đáp lại lời cảnh báo của hắn trước đó. Tốt nhất là nên giữ sức khỏe và tinh thần mạnh mẽ trong những lúc như thế này.

 Sau đó, tôi lướt qua Hans và mở song sắt. Một lợi thế!

Chấn song đã gỉ, tiếng kêu lớn hơn và khi tôi bước vào trong, mùi rêu xộc vào mũi. Mùi ngứa ran này tệ hơn bình thường rất nhiều. 

 Có phải vì mưa không? Vừa bước tới một bước, chân tôi đã ướt sũng.

 "Có vũng nước ở đây ư !?"

 Có quá nhiều nước trên sàn nhà, như thể cả trận mưa đang tràn vào đây. Lúc đó, một giọt nước nhỏ đập vào má tôi. Tôi ngước lên, thấy nước đang nhỏ xuống từ trần nhà. 

 "Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này, có lẽ họ sẽ nghĩ rằng trời đang mưa bên trong phòng giam này." 

 Căn phòng thật ẩm ướt. Như thể nước tụ lại ngày một lớn trên sàn nhà. Tệ thật, sàn nhà rất bẩn và vô số những con bọ đang bò xung quanh. Còn có thể tệ hại hơn không?

 Tí tách, Tí tách… 

 Mặc dù ở dưới lòng đất nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng mưa rơi từ trần nhà. Tôi cau mày nâng đèn khỏi sàn, nhìn thấy khuôn mặt của Ricdorian, và bắt đầu đi về phía anh ta.

 Đôi giày da nặng nề thêm và quần ướt, nhưng nó không ngăn tôi dừng lại. Nhìn thấy chàng trai trước mặt, ướt sũng, không thể dừng lại. 

"Grrrrrr!" Anh ta đang càu nhàu với tôi, trừng mắt vì tức giận. 

 Có vẻ như phần lý trí của anh ta, thứ mà tôi muốn thấy nhất, đã ngủ yên vào lúc này. 

 "Anh không lạnh à?" Tôi hỏi, cố gắng ngồi xuống theo cách thông thường, nhưng sau đó đã chọn ngồi xổm. Ngay sau đó, đôi mắt xanh của anh ta rưng rưng. 

 “Grrr! Gâu! Gâu! Gâu! ”

 "Anh còn không biết mình có ổn hay không." Sợi xích phát ra tiếng động khi anh ta di chuyển. Hôm nay anh ta thô bạo một cách lạ thường. Ngồi xổm khiến mông tôi cứ nhấp nhổm. 

 “Tôi muốn hỏi anh điều làm anh thấy phiền, nhưng chợt nghĩ mình đã yêu cầu anh nói quá nhiều…” 

 “Gâu! Gâu! Grrr… Lúc nào cũng thế! ”

 “Suỵt. Chàng trai ngoan. Trời mưa nên đừng kêu”.

 "Gâu!"

… Anh ta hôm nay lại sủa quá nhiều. Mỗi khi tôi hỏi gì đó, anh ta sẽ trả lời tôi bằng 'Gâu''Grrr' . Có vẻ như sẽ không có cuộc trò chuyện thích hợp lần này, vì vậy tôi quyết định rời đi. 

 Tôi mở chiếc khăn và choàng qua vai, tiến đến gần anh ta nhưng hơi do dự…. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta sẽ cắn tôi?

 Tiếng sủa của anh ta to hơn bình thường và tôi có thể nhìn thấy lúc này, là anh ta cảnh giác như thế nào khi tôi cố gắng tiếp cận, như thể việc tôi đang làm cuộc trao đổi lớn. Tôi muốn anh ta quen với điều đó, nhưng nhìn vẻ mặt giận dữ của anh ta mỗi lần tôi cố làm, thật không thể tưởng tượng nổi.  

Có vẻ có điều gì đó khiến anh ta không thoải mái hôm nay. Lý do là gì? Có phải vì anh ta ghét nước mưa và thấy ngột ngạt?

 Trước khi tôi xem cuốn tiểu thuyết này, tôi đã đọc rằng Ricdorian mắc chứng sợ nước. Anh ta đặc biệt sợ nước. Vì vậy, tôi nghĩ rằng lý do là đó.

 <Một người như cô là một nỗi ô nhục cho cả gia đình.>

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 9
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.