Bạn đang đọc:Tôi không muốn trở thành OjakgyoChương 4

Tôi sẽ mất thanh kiếm ấy nếu tôi không làm điều gì đó. Tôi bước nhanh hơn vì đang vội. Cậu ta nhìn thấy tôi đi theo sau thì bắt nhanh tốc độ của mình. Cậu ta chắc hẳn đã nghĩ rằng tôi sẽ không thể bắt kịp.

 

-> Đổi xưng hô nhé.

 

Tôi đang đi nhanh hơn một chút và va vào vai một người bên cạnh nên tôi đã vấp ngã nhẹ. Có rất nhiều người đi bộ xung quanh đường phố. Không giống như tôi, dùng ma thuật để trở thành một người lớn và không thể tránh mọi người, cậu ta đang tận dụng cơ thể nhỏ bé của mình để di chuyển. Tôi nghiến răng khi nhận ra điều đó. Thật không công bằng khi tôi bị cướp đi vũ khí và tôi thậm chí không thể trút bỏ sự tức giận của mình đối với cậu ta. Nên tôi quyết định đưa ra một lựa chọn hơi cực đoan.

 

Tôi truyền toàn bộ sức mạnh cho đôi chân của mình để chúng có thể di chuyển với tốc độ cao, và không hề giảm tốc độ, tôi chạy nhanh về phía cậu ta.

 

“C, cái gì! Từ lúc trước!”

 

Tôi chạy hết sức mình và ôm cậu ta từ phía sau. Giống như tôi đang vật cậu ta vậy. Cậu ta vô cùng hoang mang trước hành động của tôi, thoáng nao núng. Tôi tiếp tục tóm lấy cậu ta.

 

Tôi dường như đã bắt được và cậu ta đẩy tôi ra với một cái nhìn đầy suy đoán. Tôi đã sử dụng rất nhiều sức mạnh hơn mong đợi. Trong một nỗ lực để trốn thoát, cậu ta đã đi đến một địa điểm khác. Nó làm cho mọi thứ dễ dàng hơn cho tôi. May mắn thay, khoảng cách đã được thu hẹp hơn trước. Cậu ta bắt đầu chạy ngay khi thấy tôi lại đuổi theo.

 

“Cô định đuổi theo tôi đến bao giờ hả? Thỏa thuận đã xong rồi.”

 

“Đồ khốn kiếp bẩn thỉu! Cậu đã lấy thứ tôi yêu cầu mua trước đấy!”

 

“Đó không phải là vấn đề của tôi! Có phải người đầu tiên hỏi mua thứ gì đó luôn nhận được nó không?”

 

Cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi, người vẫn đang đuổi theo. Tôi chắc rằng cậu ta coi thường tôi vì tôi là phụ nữ. Có lẽ lại nghĩ rằng tôi sẽ sớm kiệt sức. Buổi tập luyện tôi thực hiện mỗi sáng không phải để làm gì.

 

Mũ trùm đầu của cậu ta rơi ra trong khi đang cố gắng thoát khỏi tôi. Cậu ta là một thanh niên hiếm có với đôi mắt đỏ và mái tóc đen. Vẻ đẹp của cậu ta choáng ngợp đến nỗi tôi sẽ ngẩn ngơ một lúc, nhưng tôi rất tức giận. Sự chú ý của tôi tập trung vào thanh kiếm mà cậu ta đang mang. Mũ trùm đầu của tôi cũng rơi ra. May mắn thay, nó không xuất hiện hoàn toàn, vì vậy tôi vẫn trông giống như một người lớn. Mái tóc của tôi cũng tung bay trong gió.

 

Dù sao, tôi tự hỏi làm thế nào mà cậu ta học được về thanh kiếm, bình thường nó không hề rẻ. Tôi đã trèo tường và tránh được nhiều chướng ngại vật. Lúc đầu, tôi có thể đuổi theo cậu ta một cách dễ dàng, nhưng bây giờ tôi bắt đầu bất ngờ. Bài tập tốt hơn tôi mong đợi.

 

“Bây giờ, tôi… tôi khó thở.”

 

“Hừm.”

 

Cậu ta trông như thể đang gặp khó khăn. Vẻ mặt ấy dường như gợi ý điều đó.

 

Tôi dừng lại một chút và đặt tay vào túi không gian gần bên. Khi tôi cầm nó lên, tôi cảm thấy có gì đó quen thuộc. Đó là một sản phẩm mà tôi đã phát triển gần đây. Ngày nay, khi tôi đọc báo, tất cả đều là về quái vật. Những con quái vật sống trong các bộ lạc núi rừng, thường xuống những nơi con người sinh sống. Đặc biệt, họ thường xuyên xuống khu vực của thủ đô, nơi có cung điện hoàng gia.

 

Khi số lượng hiệp sĩ, lính đánh thuê và binh lính tham gia vào hoạt động tiêu diệt quái vật tăng lên, nhiều vũ khí để phục vụ cho hoạt động tiêu diệt được phát triển và bán đi. Tôi cũng đã chế tạo vũ khí của riêng mình để khuất phục quái vật, và đó là thứ tôi đã lấy từ trong túi ra.

 

Trên thực tế, vật thể này được tạo ra từ kiến ​​thức kiếp trước của tôi. Tôi đã có thể tạo ra những đồ vật chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của mình, chẳng hạn như đá ma thuật, vòng tròn ma thuật / công thức và các đồ tạo tác khác. Vì vậy, tôi đã làm một số thứ hoạt hình mà tôi từng vui vẻ trong cuộc sống trước đây, và quả bóng này là một trong số đó. Nhưng khả năng sử dụng sai là rất lớn nên nó không thể được đem ra bán. Tôi hơi do dự khi chạm vào quả cầu ma thuật.

 

“…Nó sẽ ổn chứ?”

 

Tôi chưa bao giờ sử dụng nó lên một người trước đây. Có thể ai đó sẽ chết? Tôi ném quả bóng vào cậu ta. Quả bóng đập vào người rồi đi theo một đường parabol. Chàng trai tóc đen dùng phản xạ nhanh của mình để đánh bật món đồ ma thuật mà tôi ném ra, nhưng đó là sai lầm của cậu ta. Cậu bé không biết chức năng của quả bóng.

 

Quả bóng là một vật thể đặt thứ gì đó nó chạm vào, vào một quả bóng, và anh ta chỉ đập cánh tay của mình vào nó. Cậu bé tỏ vẻ bối rối khi nhìn thấy tia sáng bất ngờ chiếu sáng.

 

“…Gì?”

 

Vì tôi thích nên tôi đã làm cho quả bóng rung nhẹ sau khi mục tiêu vào bóng. Khi cậu ta bước vào quả bóng quái vật, nó rung lên nhiều lần và trở nên im lặng sau một âm thanh “râm ran”. Nó làm được.

 

Tôi đã thành công trong việc thu phục cậu ta. Tôi đã cho quả bóng rơi xuống sàn với một nụ cười xấu xa nhất từ ​​trước đến nay. Tôi thực sự cảm thấy hơi có lỗi vì đã nhốt cậu ta trong quả bóng, nhưng tôi khá chắc rằng sẽ ổn nếu để cậu ta đi sau khi tôi lấy được thanh kiếm. Tôi sẽ không sử dụng nó cho bất kỳ ai khác. Tôi đang hợp lý hóa hành động của mình trong đầu và nhấn một trong nhiều nút ở mặt bên của quả bóng Quái vật. Đó là một chức năng cho phép bạn nghe thấy âm thanh bên trong của nó. Đó là một tính năng thú vị. Để giao tiếp. Khi tôi bật chức năng đó lên, một giọng nói lớn xuyên qua tai tôi.

 

“Có chuyện gì vậy? Hãy để tôi đi!”

 

“Còn về việc cậu đưa thanh kiếm cho tôi và tôi sẽ để cậu đi? Hãy bán thanh kiếm lại cho tôi.”

 

Tôi trả lời một cách khô khan trong khi dùng ngón út ngoáy lỗ tai đau nhức.

 

“Cô… tôi biết cô là ai! Nếu cô không để tôi đi, tôi sẽ nhốt cô vì Lèse-majesté!”

 

… Lèse-majesté? Cậu ta không phải là Hoàng đế của Đế quốc chứ. Nghe sến quá.

 

“Tôi xin lỗi, nhưng nếu cậu muốn nhốt tôi, cậu không phải ra khỏi đó trước chứ?”

 

Tôi bĩu môi khi nghĩ đến những tên tội phạm giả dạng quý tộc và lên án thường dân. Tôi nhấn một nút khác trên quả bóng. Trong một giây, nó trở nên trong suốt, khiến cho bên trong có thể nhìn thấy được. Cậu bé đang khoanh tay và nhìn tôi với đôi mắt xấu xa. Đột nhiên, tầm nhìn sáng lên và quả bóng tự phóng to. Cậu bé lúc đầu rất ngạc nhiên nhưng sau đó cậu đã thả lỏng tay và nâng người dậy.

 

Cậu ta nhìn tôi như thể sắp ăn thịt tôi, mở hai tay ra, cố gắng làm phép và vung kiếm. Nhưng bên trong quả bóng do tôi thiết kế, nó vô dụng. Cậu bé đá vào bức tường của quả bóng Quái vật.

 

“Đưa tôi ra khỏi đây!”

 

“Tôi không thích.”

 

Cậu ta hét lại những lời chế nhạo của tôi, và tôi đáp lại một cách sống động. Tôi hỏi cậu ta liệu có đưa thanh kiếm cho tôi nếu tôi thả ra không, và cậu ta gật đầu.

 

Tôi muốn thanh kiếm bao nhiêu thì cậu ta cũng vậy. Trong một khoảnh khắc, cậu ta nhấc thanh kiếm khỏi tay mình và nhìn nó trong im lặng. Sau đó bắt đầu nói, “Đó là một khoảng thời gian ngắn, nhưng rất vui.” Khi tôi nghe thấy điều đó, tôi cảm thấy có lỗi với cậu ta, mặc dù tôi là người gây ra điều đó. Cậu ta thở dài và nhanh chóng mở miệng nói.

 

“Tôi sẽ đưa cho cô thanh kiếm, vì vậy hãy để tôi đi.”

 

Tôi đưa cậu ta ra khỏi quả bóng quái vật. Cậu ta đã đưa cho tôi thanh kiếm như đã hứa và tôi đã cố gắng trả cậu ta số tiền của thanh kiếm nhưng lại không nhận nó. Sau khi nhận được thanh kiếm đắt tiền miễn phí, tôi hét lên sung sướng trong lòng. Tôi có cảm giác rằng cậu ta thực sự có thể là một người có địa vị cao lớn, bởi vì cậu ta không quan tâm đến tiền bạc như hầu hết các quý tộc, nhưng tôi đã bị phân tâm bởi một điều gì đó bất ngờ, và nhanh chóng quên đi sự lo lắng của mình.

 

Cậu ta nhìn kỹ hơn vào quả cầu quái vật mà cậu vừa ở trong đó, và giẫm lên nó như thể đó là một thứ gì đó xúc phạm đang xúc phạm đến cậu. Rồi đột nhiên nói, “Thế giới này đúng là có nhiều thứ kỳ lạ.” Cậu ta bây giờ rảnh rỗi trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu.

 

“Cô trông có thể như người lớn, nhưng cô là trẻ con.”

 

Cậu ta chỉ nhìn thấy việc cải trang của tôi, vì vậy cậu ta không biết rằng tôi thực sự chỉ là một đứa trẻ giống như cậu ta vậy. Tôi nhác một bên miệng lên.

 

“Cuộc sống ban đầu là để bị chà đạp.”

 

Sau khi lè lưỡi, cậu ta quay đi và đội mũ trùm đầu lên một lần nữa.

 

“Tôi sẽ nhớ khuôn mặt của cô, vì vậy tốt hơn hết tôi không nên gặp lại cô trước mặt tôi.”

 

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ nhất trước lời nói của cậu ta.

 

***

 

Tôi đã có tất cả các thiết bị và bộ phận theo kế hoạch. Tôi đến chỗ anh trai tôi và Hestia. Tôi đã có thanh kiếm chiến thắng trong tay. Đó là một thanh kiếm có được sau một trận chiến khốc liệt, vì vậy tôi cảm thấy nó có giá trị hơn nhiều. Tôi cười rạng rỡ và bước vào khu vườn của Hestia, nơi có một chiếc xe ngựa đang đợi. Hestia hỏi tôi tại sao lại đến muộn như vậy, nhưng tôi chỉ cười trừ.

 

Nhưng tâm trạng vui vẻ của tôi khi đến Học viện nhanh chóng biến mất. Đó là vì chàng trai tôi gặp là Thái tử.

 

  1. Tôi ghét Thái tử.

 

Trong giấc mơ, tôi có thể thấy mình đang đọc sách. Hình ảnh giấc mơ được tập trung vào nội dung của cuốn sách. Tôi đọc cuốn sách bên cạnh mình trong giấc mơ. Mái tóc tôi thoáng thấy là màu đen trong khi đôi mắt là màu đỏ lung linh.

 

[Cô đi đi đâu vậy? Tôi vẫn chưa nói xong.] 

 

Hylli bắt gặp Hestia và nhìn vào mắt cô ấy. Sự thất vọng của anh bắt đầu trở nên xấu hổ. Anh nắm lấy vai cô với một cái nhìn khao khát, nhưng ngay sau đó khuôn mặt anh đầy nước mắt và anh nhìn xuống.

 

[Cô là người duy nhất tôi quan tâm.]

 

[Hylli…]

 

Khi anh nhìn lên lần nữa, khuôn mặt đó đầy chua xót. Anh nắm chặt lấy cánh tay cô và làm nó thâm tím, với mong muốn chiếm hữu cô đang trỗi dậy. Đột nhiên, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.

 

[Làm ơn… đừng làm tôi phát điên nữa.]

 

-> Dấu [ ] này là câu thoại trong tiểu thuyết.

Bạn đang đọc:Tôi không muốn trở thành OjakgyoChương 4
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.