Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 100

Chương 100



 

Tôi về phòng và lật mở cuốn sách trên tay, nhưng tôi không thể tập trung được.

Trong suốt bảy năm tôi không có ở đây, Blake đã dành toàn bộ thời gian của mình ở Cung điện Amoria mà không bao giờ tham gia lễ hội.

“Nếu lời nguyền của ta được hóa giải và nàng đủ cao để không bị lạc, thì chúng ta hãy cùng nhau đi đến lễ hội nhé.”

"Được, chúng ta chắc chắn sẽ đi dự lễ hội cùng nhau."

Chắc hẳn là vì lời hứa đó…

Đó là do tôi. Nếu tôi biết điều này sẽ xảy ra thì tôi đã không bao giờ hứa như vậy rồi.

Như Chelsea kể lại thì Blake đã không tham dự bất kì một vũ hội hoàng gia nào trừ khi đó là một sự kiện quan trọng. Ngay cả có tham gia thì anh ấy cũng chỉ xuất hiện cho có mặt rồi nhanh chóng rời đi. Anh ấy không bao giờ khiêu vũ với những người phụ nữ khác.

Tôi đoán rằng đó lại là do tôi.

Lẽ ra tôi không nên có bất kỳ hi vọng nào cho buổi khiêu vũ hay lễ hội đầu tiên của chúng tôi…

Một khi lời nguyền được hóa giải, lẽ ra anh ấy sẽ phải vui vẻ và hạnh phúc. Đáng lẽ ra anh ấy sẽ tham dự các lễ hộ, tận hưởng các bữa tiệc và sống một cuộc sống hạnh phúc…

Nước mắt tôi lăn dài trên khuôn mặt và khiến tầm mắt tôi dần mờ đi. Tôi không thể hiểu được những từ trong cuốn sách, nhưng đó không phải là vì những giọt nước mắt.

Tôi thấy chóng mặt. Cơ thể này có thể tồn tại bao lâu nữa đây?

Tôi phải rời đi trước khi tôi gây ra cho Blake bất kỳ tổn thương nào lớn hơn, nhưng tôi vẫn không có đủ can đảm.

Tôi có đủ tự tin để sống sót một mình bên ngoài cung điện. Ở Hàn Quốc cũng vậy.

Sau khi bà tôi mất, tôi phải sống một mình. Tôi đã từng trải nghiệm điều đó một lần, thế nên chắc chắn sẽ có cách để kiếm tiền trở lại thôi.

Nhưng nếu bây giờ tôi rời đi, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Blake nữa. Vì vậy mà tôi vẫn chưa hạ quyết tâm của mình.

Tôi vẫn chưa sẵn sàng để rời xa anh ấy.

"Rose."

Tôi nghe thấy giọng nói của Blake vang lên sau tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng lau nước mắt nhưng Blake vẫn nhìn thấy.

“Rose, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì? "

Chỉ từ giọng nói của anh ấy thôi tôi cũng có thể biết Blake đã lo lắng như thế nào.

Tôi viết vội vào sổ tay.

- Câu chuyện trong cuốn sách này thật buồn.

"Thật sự là vì nó sao?"

Tôi gật đầu. Blake rút khăn tay ra và tự lau nước mắt cho tôi.

"Nó hẳn là rất buồn."

Tôi lại gật đầu.

"Chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí chút nhé?"

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy. Anh ấy muốn đi ra ngoài sao? Tôi nghe nói Blake hiếm khi ra ngoài trừ khi anh ấy đi đến thung lũng Hỗn Mang.

Nếu tôi nói rằng tôi sẽ không đi, thì Blake cũng sẽ không đi. Tôi hy vọng anh ấy có thể quên đi lời hứa của chúng tôi và xóa đi tất cả những dấu vết của tôi trong kí ức.

Blake cười rạng rỡ khi tôi gật đầu.

"Thực ra, ta đã chuẩn bị cái này cho nàng."

Blake đưa cho tôi một chiếc hộp màu trắng. Trong đó có một chiếc mặt nạ đơn giản làm bằng bạc. Đó giống với cái mà trước đây Blake đã dùng.

“Ta không có ý gì nhưng nếu nàng muốn thì có thể thử cái này.”

Anh ấy nói một cách thận trọng, như thể sợ rằng tôi sẽ bị tổn thương.

Blake đã từng bị nguyền rủa. Anh ấy không bị kích thích bởi vẻ ngoài của tôi, bởi vì hồi đó anh ấy cũng từng bị khinh thường và ghê tởm vì là một con quái vật. Là một người từng trải qua chuyện tương tự, anh ấy rất quan tâm đến cảm nhận của tôi.

'Cảm ơn chàng.'

Tôi thầm bày tỏ lòng biết ơn.


 

***

Ngay cả khi lễ kỷ niệm ngày thành lập vẫn chưa bắt đầu, quảng trường đã rất náo nhiệt với không khí lễ hội.

Có rất nhiều quầy bán các loại thực phẩm địa phương khác nhau, và cũng có nhiều người qua lại hơn bình thường.

Không, tôi không chắc liệu nó có nhiều hơn bình thường hay không. Tất cả những gì tôi nhớ là quảng trường từ nhiều năm trước. Dù sao, quảng trường cũng đông người hơn rất nhiều so với bảy năm trước.

"Có rất nhiều người."

"Ta biết. Lễ hội thậm chí còn chưa bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều người tham gia rồi. Nàng ổn chứ? ”

Tôi gật đầu. Những vết sẹo của tôi đã được che đi bằng mặt nạ và găng tay trắng. Thêm nữa là cũng có rất nhiều người mặc trang phục độc đáo vì lễ hội nên không ai để ý đến chiếc mặt nạ của tôi.

“ Rose của ta, ta phải chắc chắn rằng nàng sẽ không bị lạc."

Anh ấy nắm chặt tay tôi.

“……”

Có phải vì những gì tôi đã nói trước đây không?

Bảy năm trước tại Lễ hội Ánh sáng, tôi từng nói rằng tôi sợ mình sẽ bị lạc trong quảng trường.

Anh ấy vẫn tin tôi là Ancia sao? Hay chỉ vì có rất nhiều người ở đây?

“Nàng thực sự ổn chứ? Nếu nàng sợ vì có quá nhiều người thì phải nói cho ta biết ngay nhé ”

Anh ấy đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần. Anh ấy bảo vệ tôi kĩ đến mức tôi phải tự hỏi liệu anh ấy có coi tôi như một đứa trẻ không.

'Không sao đâu. Ta rất vui vì ở đây có rất nhiều người. "

“Vậy thì ổn rồi.”

Anh ấy mỉm cười.

“Ta sợ quảng trường. Tất nhiên là không phải bây giờ, nhưng khi ta còn nhỏ, ta nghĩ đó là một nơi thực sự đáng sợ. Ta đã bị nguyền rủa và không thể ra khỏi cung điện ”.

Anh tâm sự với tôi bằng một giọng bình thản.

“Thế nên ta chỉ học về thế giới qua sách vở thôi. Mỗi khi ta đọc một cuốn tiểu thuyết, luôn có những vấn đề sẽ xảy ra ở quảng trường. Vậy nên ta cứ nghĩ nó nguy hiểm hơn nhiều so với Thung lũng Hỗn Mang. Thật là ngu ngốc, phải không? ”

‘ Không, cũng không hẳn là vậy.'

Tôi mỉm cười và lắc đầu.

“Khi vợ ta tới quảng trường, ta đã thấy rất sợ hãi và bồn chồn.”

“……”

“Ta ước chúng ta có thể đi chơi cùng nhau như thế này.”

Blake nhìn tôi. Đôi mắt anh đầy xót xa và tiếc nuối. Tôi không thể đối mặt với anh ấy mà chỉ đành quay đầu đi.

Nếu anh ấy cứ nhìn tôi như thế này, tôi cảm thấy mình thực sự sẽ khóc mất.

Chúng tôi cùng nắm tay nhau dạo bước trên quảng trường.

Mặc dù lễ hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng vẫn có rất nhiều thứ để xem. Có rất nhiều món ăn độc đáo, và nhiều người cũng đang biểu diễn, hát và nhảy trên khắp các đường phố.

Đã bao lâu rồi tôi không được cười thoải mái như vậy? Ngay cả khi sống ở Hàn Quốc rồi trở về đây, tôi vẫn luôn cảm thấy bất an.

Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi luôn kiểm tra xem lời nguyền của Blake có lan rộng hay không, liệu anh ấy có bị sốt hay bị ốm không. Tôi lo lắng và thường xuyên không thể ngủ ngon vì không thể tìm ra cách hóa giải lời nguyền của anh ấy.

Bây giờ nhìn lại, khi tôi lang thang trong Cánh cửa bóng tối, tôi cảm thấy đau đớn và khổ sở, nhưng tôi không cảm thấy lo lắng.

Tôi nhìn Blake. Vẻ ngoài và sự trưởng thành của anh ấy khiến tôi mỉm cười.

Ngay cả khi cuộc sống của tôi sẽ sớm kết thúc, chỉ cần Blake không bị bệnh là đủ rồi.

Khi tôi đang nhìn bên mặt trái hoàn mỹ của anh ấy, Blake chợt quay đầu lại.

“Nàng đừng biểu hiện như vậy.”

“……?”

Tôi không biết anh ấy muốn nói gì nên tôi chỉ bối rối nhìn lại. Đột nhiên, Blake đến gần hơn.

"Nàng có vẻ như định sẽ rời đi."

“……”

Tôi chỉ cười. Ngay cả khi tôi không muốn, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.

Bây giờ tôi thậm chí còn không thể nói những lời nói dối trắng trợn như trước đây nữa.

'Ta đói rồi.'

"…Được. Thế thì chúng ta đi kiếm thứ gì đó thật ngon để ăn nhé. "

Blake đang định đi về phía một nhà hàng, nhưng tôi lắc đầu và chỉ vào một quầy bán đồ ăn. Vì chúng tôi ra ngoài thế này nên tôi muốn thử những món ăn mà tôi thường không được ăn.

Chúng tôi đã ăn những món ăn truyền thống của Đế quốc Canua. Bề ngoài nó giống như bánh bao nhưng bên trong lại giống bánh pizza. Nhìn chung thì nó có vị giống như bánh mì pizza.

Nó khá ngon. Tôi mua một cái kẹo táo để tráng miệng. Trong khi tôi đang ăn nó thì không hiểu sao nó lại rơi xuống đất.

A, tệ quá…

Khi tôi còn đang tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào kẹo táo đầy bụi, Blake bật cười.

"Ta xin lỗi nhưng mà nàng dễ thương quá."

"Ta sao cơ?"

“Nàng trông giống hệt như một đứa trẻ vừa làm rơi kẹo của nó ấy. Nàng đã không làm vậy ngay từ khi mà nàng còn là một đứa trẻ. "

Khoảnh khắc tôi nghe anh ấy nói vậy, trái tim tôi chùng xuống.

‘… Làm sao chàng biết được liệu ta có làm điều đó khi ta còn bé hay không chứ?”

Dù tôi nhanh chóng phủ nhận nhưng Blake chỉ cười.

"Thế sao nàng lại ủ rũ như vậy?"

"Thật đáng tiếc."

"Ta có thể mua thêm cho nàng một nghìn chiếc nữa nếu nàng muốn đó."

'Không cần đâu.'

Nếu ai đó đánh rơi thứ gì khi họ đang ăn thì chắc chắn họ sẽ gặp phải một cú sốc tinh thần rồi.

Khi tôi còn sống ở Hàn Quốc, tôi đã vô tình làm rơi một quả dưa hấu. Lúc đó, tôi không thể ngừng nghĩ về quả dưa hấu bị vỡ vụn kia được.

Mặc dù không gặp rắc rối gì với bà tôi nhưng nghĩ lại đến bây giờ, tôi vẫn thấy thật lãng phí.

Khi nhìn viên kẹo lớn rơi xuống đất với đôi mắt đầy cảm xúc rối ren, tiếng Blake chợt vang lên.

“ Rose của ta thật dễ thương. Phải làm sao đây?"

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy. Anh ấy đang nhìn tôi như thể tôi thực sự rất dễ thương. Tôi vẫn cảm thấy sốc vì niềm yêu thích của Blake dành cho tôi.

"Nàng có muốn lấy một cái nữa không?"

Tôi lắc đầu. Kẹo vừa dễ ăn vừa đẹp mắt.

"Ta sẽ mua nó cho nàng nhé."

"Ta sẽ không ăn đâu."

"Được rồi. Không trêu nàng nữa. Đừng giận nhaaa. "

'Ta không có giận.'

"Thật sao?"

Blake khuỵu gối và nhìn lên tôi. Đôi mắt anh long lanh như một cậu bé ngây thơ và trông anh ấy đẹp trai đến nghẹt thở. Ngay cả khi tôi thực sự tức giận thì cũng chẳn thể giận anh ấy được nữa.

Tôi nghĩ anh ấy cũng biết rõ mình rõ mình rất đẹp trai. Tôi phá lên cười.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 100
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.