Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 105

Chương 105


 

Sau khi ra khỏi Cung điện Foren, tôi thấy Blake đang đi theo phía sau tôi.

Anh ấy nhìn nhìn rồi nay lập tức chạy về phía tôi với một nụ cười thật tươi.

"Trời lạnh thế này sao nàng lại ra đây?"

Anh ấy vén gọn mái tóc bị gió thổi bay rối tung rối mù của tôi.

Mặc dù tôi không còn trong thân xác trước đây nhưng anh ấy vẫn tốt với tôi.

Tôi nắm lấy tay anh ấy.

"Nàng muốn nói gì sao?"

Tôi vội vàng gật đầu và mở miệng.

'Ta…'

Tôi định nói "Ta là Ancia", nhưng không hiểu sao tôi lại không thể.

Không chỉ như vậy mà chân tay tôi lại tê cứng như thể bị liệt, thậm chí còn không thể nhấc nổi một ngón tay.

"Không sao đâu. Dù nàng nói gì, ta đều sẽ tin nàng. Thế nên nàng cứ thoải mái nói ta nghe ”.

“……”

Tôi muốn nói với anh ấy.

Tôi là thật. Tôi mới là Ancia thật sự. Tôi phải nói ra nhưng tôi lại không thể nào mở miệng nổi.

Có phải vì tôi bị bệnh không? Không, điều này hoàn toàn khác. Tôi không thể cử động cơ bắp như thể ai đó đang điều khiển cơ thể của tôi.

'Không thể nào…'

Ser đã hạ cấm chế mỗi khi tôi nói rằng tôi là Ancia sao? Từ khi nào chứ?

"Rose, đi vào thôi nào."

Thấy tôi đã trở nên cứng đờ nên anh ấy có vẻ lo lắng cẩn thận ôm lấy tôi.

Anh ấy ôm chặt tôi đưa về phòng. Blake đặt tôi lên giường rồi tháo mặt nạ xuống .

“Chắc hôm nay nàng đã rất mệt vì đứng ngoài trời. Nghỉ ngơi chút nhé."

Tôi lắc đầu.

Tại sao Ser lại làm vậy với tôi? Có phải cô ấy đã nghĩ đến việc đóng giả tôi ngay từ đầu không?

Cho dù tôi có chấp nhận những yêu cầu của cô ấy hay không thì cô ấy vẫn sẽ đóng giả thành tôi sao?

Tim tôi đập loạn nhịp.

Dù cho không một ai biết tôi là Ancia cũng không sao, nhưng mọi người phải biết rằng Ser không phải Ancia

'Cô ấy…'

Nhưng cơ thể tôi lại căng cứng.

Tôi không những không thể nói rằng tôi là Ancia, mà tôi còn không thể nói rằng Ser là một kẻ giả mạo ư?

Khi tôi vừa quyết định sẽ đi ngủ thì Blake đã đặt tay lên vai tôi.

"Rose. Đừng căng thẳng quá. Hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt đã ”.

Gương mặt anh đầy lo lắng.

'Ta sẽ viết…'

Tôi hầu như không thể thốt ra những lời đó.

May mắn thay, tôi vẫn có thể nói những từ khác ngoài sự thật rằng tôi là Ancia và Ser là kẻ giả mạo.

"Được."

Blake mang theo sổ và bút của tôi.

Ngay cả khi tôi không thể nói. Tôi vẫn có thể viết.

Nhưng tôi lại không thể.

Ngay khi tôi cầm lấy cây bút, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ chữ cái nào. Tôi không thể viết như thể đầu tôi trống rỗng.

Đây là lý do tại sao cô ấy lại lấy đi giọng nói và khả năng ngôn ngữ của tôi sao?

Cô ấy đã không giận tôi và lấy lại sức mạnh của mình, nhưng cô ấy lại lấy đi khả năng ngôn ngữ để tôi không thể nói với ai rằng tôi là Ancia chăng?

Tôi ngạc nhiên khi Blake nắm tay tôi.

"Nàng đã quên những chữ cái rồi sao?"

 Anh ấy mỉm cười khi thấy tôi gật đầu.

"Không sao cả. Có thể là do ta dạy dở quá. "

Tôi lắc đầu. Đó không phải là do Blake. Anh ấy đã dạy tôi rất tốt.

Ngay cả khi bận rộn, anh ấy vẫn dành thời gian cho tôi. Anh ấy còn mua cả những cuốn truyện cổ tích dễ hiểu cho tôi đọc.

"Nàng có thể từ từ học”

“……”

Dù cho có học cách viết thì tôi cũng sẽ không thể nói sự thật với bất kỳ ai.

Tôi nên làm gì đây? Tôi phải chứng minh rằng Ser là kẻ giả mạo.

Blake vẫn nghi ngờ Ser, nhưng cô ấy có cơ thể của tôi. Dần dần anh ấy sẽ tin cô ấy thôi.

Tôi phải nói với anh ấy. Blake sẽ gặp nguy hiểm nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này.

Sự lo lắng khiến tôi như phát điên len, nhưng Blake lại phá lên cười.

“Ôi trời, nàng đúng là một đứa trẻ hay khóc nhè.”

Blake lau nước mắt cho tôi.

Sao lúc này rồi mà anh ấy còn giễu cợt tôi được cơ chứ! Tôi ghét anh ấy!

"Ta hơn chàng hai tuổi đấy!"

Tôi giận dữ kêu lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng thay bằng sự ngạc nhiên.

Hả? Tôi có thể nói điều đó sao?

Tôi không thể nói rằng tôi là Ancia, nhưng tôi đoán tôi có thể tiết lộ tuổi của mình.

"Nàng lớn hơn ta hai tuổi sao?"

Khóe miệng anh ấy nhếch lên. Tôi gật đầu.

"Được rồi được rồi. Nàng lớn hơn hai tuổi."

Blake cười thật tươi và lau đi những giọt nước trên khóe mắt tôi.


 

***


 

Buổi sáng ánh nắng chói chang.

Đêm qua tôi đã ngủ quên lúc chẳng hay khi Blake còn đang an ủi tôi.

Có lẽ sự mệt mỏi là do lần đầu tiên đi chơi sau một thời gian dài.

Tôi đứng dậy rồi đi vào phòng tắm. Làn nước xối ướt cả cơ thể như gạt đi cả những bụi bặm của thời gian trong tâm trí. Tôi nhìn mình trong gương.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa bóng tối, tôi cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tôi lấy lại trí nhớ của mình về một ngàn năm trước và cứu Ser, nhưng cơ thể tôi lại thay đổi và thời gian dần trôi qua.

Những thay đổi đột ngột thật không thể nào hiểu nổi.

Chỉ nghĩ về cách rời đi nhanh chóng để Blake không bị tổn thương là quá khó với tôi rồi.

Nhưng bây giờ tôi đã phải bình tĩnh lại. Tôi không thể cứ như thế này được nữa.

Đây không phải là lúc để bị lung lay bởi tình cảm hay lòng trắc ẩn! Tôi phải bảo vệ Blake!

Tôi là người duy nhất có thể bảo vệ anh ấy và những người khác!

Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải chứng minh rằng tôi là Ancia và Ser là giả mạo.

Tôi đã định ra đi một cách thanh thản, nhưng nay đã không thể nữa.

Tôi không biết liệu thời gian đã bị bóp méo bên trong cánh cửa bóng tối hay là tôi đã thực sự đã ở trong đó suốt bảy năm, nhưng việc đột ngột trở thành một người lớn cũng không tệ lắm nhỉ?

Đúng hơn thì việc ngoại hình của tôi cuối cùng đã bắt kịp với tuổi cũng khá tốt.

Tất cả mọi chuyện không phải đều quá tệ.

Lời nguyền của Blake đã được hóa giải. Anh ấy đã lớn lên thành một chàng trai khôi ngô, tuyệt vời và được mọi người yêu mến.

Ngoài ra, tôi cũng được nhìn thấy Blake lớn lên khỏe mạnh, dù cho nó chỉ là trong một trăm ngày hay lâu hơn chút.

Tôi nhìn vào gương, chăm chú nhìn những vết sẹo của mình. Ser đã chiếm lấy cơ thể của tôi, có nghĩa là bây giờ đây là cơ thể của tôi.

Mặc dù mặt trái của tôi có vết sẹo bỏng, nhưng mặt phải thì vẫn rất xinh.

Tôi luôn muốn Blake tự tin.

Dù có những dòng văn tự nguyền rủa trên mặt nhưng gương mặt của anh ấy vẫn rất đẹp. Tôi nghĩ Blake không cần phải buồn phiền vì đó là lỗi của những người đã nhẫn tâm chỉ trỏ bàn tán về nó.

Nhưng lần này tôi lại không thể nghĩ như vậy được nữa.

Tôi đeo mặt nạ mỗi khi ra ngoài và luôn chỉnh tóc để che đi vết sẹo trên mặt. Dù không thể hoàn hoàn che đi nhưng như vậy cũng đã khá ổn rồi.

Tôi không phải là Laontel.

Tôi không phải là Laontel – người đã mất mạng sau khi buông tay Rakshul mà không thể làm gì được.

Mặc dù là một đứa trẻ mồ côi, tôi đã từng là một công dân tốt và là vợ của Blake.

Tôi là Ancia Raelle Bellacian.

Và không một ai có thể thay thế vị trí của tôi.

Tôi sẽ bảo vệ Blake và những người khác nữa.

Trước khi đi, tôi sẽ cho Blake một cuộc sống hạnh phúc!

Tôi đứng dậy và mở tủ quần áo của mình. Tủ quần áo đầy những chiếc váy và đồ trang sức mà Blake đã tặng cho tôi.

Tôi chưa sử dụng bất kỳ món quà nào mà anh ấy tặng, ngoại trừ một vài bộ quần áo cần thiết.

"Dù sao thì mình cũng sẽ rời đi sớm thôi ... đã không còn nhiều thời gian nữa ..."

Trái tim tôi đã bị tổn thương bởi những suy nghĩ như vậy.

Nhưng tôi sẽ không làm vậy nữa.

Tôi đang chọn một chiếc váy thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Chelsea bước vào trong.

Cô ấy hơi ngạc nhiên khi thấy tôi.

"Hôm nay trông cô thật đẹp."

'Đâu có.'

Tôi vẫy tay, nhưng cô ấy đã mỉm cười với tôi.

"Em không nói dối đâu. Hôm nay trông cô thực sự rất xinh đẹp đó ”.

Đây là lần đầu tiên tôi được người khác khen vì ngoại hình nên mặt tôi lập tức đỏ bừng. Tất nhiên, Blake vẫn thường nói rằng tôi rất đẹp, nhưng mà lần này khác với những lần kia.

"Cô Rose đang muốn chọn một chiếc váy sao? "

Tôi gật đầu và chỉ vào chiếc váy có thiết kế sặc sỡ nhất. Sau đó, Chelsea cười toe toét.

“Em sẽ giúp cô nhé.”


 

***


 

"Có thật là Thái tử phi đã trở lại không?"

"Ta đoán vậy. Cô không thấy Melissa khóc đấy à? "

"Ồ, cũng được. Điều đó thực sự tuyệt nhưng mà cũng hơi thất vọng. ”

Những hầu gái khẽ càu nhàu.

"Cô thấy không vui à?"

"Sao?"

"Các cô không thích cô ấy sao?"

Camilla yêu Blake bằng cả trái tim. Đó là lý do tại sao trái tim cô đau nhói khi nghe tin Ancia thực sự trở lại.

Những người mặc dù có thất vọng nhưng họ vẫn giữ được bình tĩnh..

“Ta thích ngài ấy, nhưng ta có thể làm gì được chứ? Đó không phải là một ai khác. Đó là Thái tử phi. "

"Đúng đấy. Ngay từ đầu, chúng ta đã không phải là đối thủ của cô ấy rồi."

Họ muốn trở thành Thái tử phi. Họ mơ ước được đứng cạnh Blake. Trở thành hầu gái, họ cứ nghĩ rằng cơ hội của họ là hơn hẳn so với những cô gái khác.

Nhưng đó chỉ là khi Ancia đã chết.

Ancia là người đã giải thoát thái tử khỏi lời nguyền của ngài ấy, và cũng là người phụ nữ mà Blake không thể nào quên dù đã bảy năm trôi qua. Hơn nữa, họ cũng đã kết hôn rồi.

Cô ấy là một đối thủ không bao giờ có thể bị đánh bại. Ngay cả khi được gả cho Thái tử, họ cũng chỉ có thể ghen tị và khó chịu vì Ancia.

Nhưng để làm được điều đó, họ phải có sự cho phép của Ancia.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 105
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.