Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 119

Chương 119


 

"Đúng, đó là những gì mà ta muốn nghe."

Cô muốn ở Phillip một lời xin lỗi.

Cô hy vọng rằng Phillip sẽ xin lỗi vì những sai lầm của mình.

Ngay cả khi Phillip không còn trên thế giới này, cô vẫn hy vọng mình có thể nghe thấy điều đó từ Richard.

Ser ngồi sụp xuống đất. Những ánh sáng bao phủ cơ thể nhỏ nhắn như cố gắng an ủi cô.

Macul là sự kết hợp của sức mạnh, những mảnh ký ức và cảm xúc của cô ấy.

Khi Phillip phong ấn cô vào bên trong, nhiều mảnh ký ức của cô đã bị vỡ vụn trong khi cô cố gắng thoát ra, và thậm chí nhiều ký ức của cô cũng đã vỡ tan khi cô cứu Ancia.

Khi Ser đã sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, những mảnh vỡ của cô ấy bắt đầu chảy ngược trở lại trong cô ấy.

Nhưng Shell - người có mảnh ghép lớn nhất trong trái tim cô, đã từ chối bị cô hấp thụ.

Shell vẽ một vòng tròn lớn và bay xung quanh Ser.

Cô ấy đã tạo ra một khoảng trống. Ser có thể nhìn thấy Ancia và Blake bên trong nó.

Blake đút thuốc cho Ancia mà không chút do dự.

Bởi vì lựa chọn của mình, anh ta sẽ sớm mất mạng nhưng anh ta lại không hề tỏ ra sợ hãi.

Tâm trí anh chỉ nghĩ đến việc cứu Ancia. Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt Serphania khi cô nhìn thấy nó.

Cô cứ nghĩ rằng cô muốn nhận được một lời xin lỗi trước, nhưng bây giờ cô chỉ muốn tha thứ cho tất cả bọn họ.

Cô không muốn trả thù nữa. Cô ấy thậm chí không muốn giết bất cứ ai.

Điều Serphania thực sự muốn không phải là một lời xin lỗi, đúng hơn là cô ấy muốn được tha thứ.

Cô ấy muốn tha thứ cho Phillip.

Cô muốn được hoàn toàn thoát khỏi khỏi quá khứ.

Thực ra, cô ấy biết điều đó.

Laontel và Thái tử khác với cô và Phillip.

Tình yêu của họ không hề nông nổi.

Rốt cuộc thì ngay từ đầu, Phillip đã không yêu cô.

Thế nên mối quan hệ giữa cô và Phillip mới khác bọn họ như vậy.

Những gì họ có là tình yêu đích thực.

Cô ấy không muốn thừa nhận điều đó nên cứ khăng khăng giữ quan điểm của mình như một đứa trẻ.

Cô tự nhủ rằng mình cần phải bảo vệ người bạn duy nhất của mình và luôn nhấn mạnh rằng không có thứ gì gọi là tình yêu đích thực.

Cô không thể để Laontel bị lừa như cô.

Nhưng, cô biết điều đó rất rõ.

Chính Phillip đã làm tổn thương cô ấy.

Nhưng cũng là lỗi của cô, cô đã bị anh ta lừa dối và trao sức mạnh của mình cho anh ta.

Cô nói rằng cô muốn giết anh ta nhưng một chút cố gắng cũng chẳng có.

Cô ấy thậm chí không thể làm điều đó với Blake.

Ser đã tự dối mình bằng cách nói rằng cô ấy tha cho Blake là bởi vì anh ấy là người phiền phức. Nhưng thật ra là vì cô biết nỗi đau mà anh đã phải chịu trước đó.

Cô muốn chuộc lỗi.

Tất cả những ánh sáng đã bị phân tán nay đều đi vào bên trong cơ thể cô ấy.

Serphania đã nhớ lại mọi thứ.

Cảm xúc của cô đã khôi phục lại như ban đầu, nhưng cô không còn sức để gượng dậy nữa.

“Ta xin lỗi, Laon… Ta xin lỗi.”


 

***


 

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi…"

Tôi nghe thấy tiếng khóc ở đâu đó.

Đó là giọng của Ser.

Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.

Sau đó, tôi thấy Ser đang ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở.

Tôi không còn cảm nhận được sự điên cuồng và đau đớn từ cô ấy nữa.

Cô ấy có vẻ rất ngây thơ, giống như Ser của một ngàn năm trước.

“Ser…”

“Laon, tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi."

Những vết sẹo trên mặt trái của Ser đã biến mất. Khuôn mặt, giọng nói và biểu cảm của cô vẫn giống như một nghìn năm trước.

"Tất cả đều ổn chứ?"

“Laon, Laon…”

Tôi đột ngột ôm Ser khiến cô ấy trợn tròn mắt.

"Ser, đừng khóc."

"Xin lỗi, tớ rất xin lỗi."

Ser liên tục xin lỗi. Cô ấy thật lòng cầu xin sự tha thứ của tôi.

Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau và sự cô đơn trong cô ấy.

“Ser, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn. "

"…Cảm ơn cậu. Cám ơn rất nhiều."

Cô ấy khóc và ôm lấy tôi.

“Tớ không cố ý… Tớ rất xin lỗi.”

Ser luôn miệng xin lỗi hết lần này đến lần khác.


 

***


 

Tôi đã mơ thấy Ser.

Ser cứ xin lỗi tôi. Tôi vẫn có thể nhớ giọng nói của cô ấy trong giấc mơ của mình.

Nhưng nó cũng không giống như một giấc mơ. Tôi cảm thấy như nó thực sự đã xảy ra.

Khi tôi từ từ mở mắt ra, tôi cảm nhận được những tia nắng ban mai ấm áp chiếu lên làn da của mình.

Đây là Cung điện Amoria. Tại sao tôi lại ngủ ở đây?

Tôi đã nhớ ra điều gì đó.

Blake nhận ra tôi là Ancia. Chúng tôi cũng đã hôn nhau. Khi ấy tôi đã muốn nói rất nhiều điều với Blake.

Tôi nhớ anh ấy kinh khủng.

Nhưng đột nhiên, cơn sốt tăng lên khiến tôi lập tức bất tỉnh sau đó.

Blake hẳn đã rất lo lắng cho tôi.

Tôi phải nói với anh ấy rằng tôi vẫn ổn.

Khi tôi vội vàng đứng dậy thì chợt thấy Blake đang nằm trên sàn.

"Blake!"

Tôi đến gần anh ấy. Bậy giờ tôi đã có thể nói được rồi.

Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.

Tôi vội vàng ôm lấy Blake.

"Blake, Blake!"

Tại sao anh ấy lại ở đây?

Tôi cố đánh thức anh ấy, lọ thuốc bên cạnh đập vào mắt tôi.

Ser đã xin lỗi tôi trong mơ, nhưng cảm giác đó là thật.

Chuyện gì đã xảy ra khi tôi không có ở đây?

Tôi sẽ mất Blake một lần nữa giống như cách tôi đã mất Rakshul sao?

“Blake, tỉnh dậy đi! Hãy tỉnh lại đi! Mở mắt ra đi mà!"

Tôi gọi anh ấy một cách tuyệt vọng.

Mặc dù tôi cũng sẽ phải đối mặt với cái chết sớm thôi nhưng tôi vẫn sợ hãi.

Nhìn thấy Blake gục trên mặt đất, tôi cảm thấy đau đớn hơn trăm ngàn lần so với cái chết đang chờ đón tôi.

Tôi thấy mình như không thể hít thở nổi nữa, toàn thân nóng bừng lên.

Tôi tuyệt vọng gọi tên anh một lần nữa, thì đột nhiên, một bàn tay ấm áp ôm lấy cơ thể tôi.

"Sao nàng lại khóc?"

Blake tỉnh dậy và lấy tay lau nước mắt cho tôi.

“Blake, chàng ổn chứ? Sao chàng lại gục xuống đây? Chàng bị bệnh sao? ”

“Đừng khóc mà. Không có gì đâu. Ta chỉ là vừa bị rơi khỏi giường khi đang ngủ thôi”.

"Sao?"

Anh ấy ngã khỏi giường á?

Không thể nào.

Tôi trừng mắt không thể tin nổi mà nhìn anh ấy. Blake khịt mũi và ôm tôi.

“Đã lâu rồi ta không ngủ với vợ của mình. Hẳn là do ta đã quá lo lắng thôi. ”

"Có thật không?"

"Thật mà."

Anh ấy hôn tay tôi.

Bàn tay mà Blake hôn lên hoàn toàn nguyên vẹn và không hề có bất kỳ vết sẹo nào trên đó cả.

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Những vết sẹo kia đã biến đi đâu?

Nghĩ lại, tôi đã không để ý vì bị sốc khi thấy Blake gục xuống. Bây giờ tôi cũng có thể nói rồi.

Hơn nữa, tóc đã quay lại màu vàng như trước đây.

Tôi vội chạy ra soi gương. Hình ảnh phản chiếu trong gương là một người phụ nữ có mái tóc vàng và đôi mắt màu lục bảo.

Đó là tôi.

Đó là cơ thể ban đầu của tôi.

“Blake, ta đã trở lại rồi…”

"Nàng về muộn quá."

Anh cười rạng rỡ.

Nhưng lại có những giọt nước mắt đong đầy trên bờ mi.

"Nàng đã nói rằng nàng sẽ trở lại sớm thôi."

"Ta xin lỗi."

Cuối cùng thì tôi cũng đã trở lại.

Sau bảy năm kể từ khi tôi rời đi, thể xác và linh hồn của tôi đã hoàn toàn trở lại.

Khi bản thân còn đang không thể ngừng khóc vì hạnh phúc thì Blake tiến tới ôm chặt lấy tôi.


 

***


 

Hai vòng tay đan chặt. Chúng đã tôi nằm cạnh nhau thật lâu.

Blake đã từng là người được bao bọc trong vòng tay của tôi khi chúng tôi còn nhỏ, nhưng bây giờ, tôi lại là người được bao bọc bởi vòng tay của anh ấy.

"Ta xin lỗi. Đáng lẽ ta nên nhận ra nàng sớm hơn. ”

Blake xin lỗi một lần nữa.

"Chàng đã nhận ra ta rồi mà."

Blake nhận ra tôi mặc dù tôi đã kịch liệt phủ nhận điều đó. Nhưng tôi đã luôn chờ đợi khoảnh khắc này.

"Ta xin lỗi."

"Ta cũng xin lỗi. Ta nên nói với chàng sớm hơn. "

“Nàng không cần phải xin lỗi. Đừng nói như vậy nữa. Tất cả đều là do ta. ”

Anh ấy nói rằng anh ấy đã gặp Ser và nhìn thấy tất cả những gì tôi đã trải qua.

Tôi đã lang thang trong cánh cửa bóng tối trong suốt bảy năm và anh ấy cũng biết rằng tôi đã từ chối lời đề nghị tự cứu mình của Ser.

Mặc dù anh ấy nói tất cả những điều này với tôi một cách nhẹ nhàng, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy hẳn là đang tự trách mình rất nhiều.

“Đừng nói vậy, Blake…”

"Nhưng…"

Blake lại tự trách mình.

Tôi nắm tay anh ấy và nói một cách ngọt ngào: “Từ giờ, chúng ta đừng có lỗi với nhau nữa mà hãy bước tiếp nhé”.

Tôi không muốn anh ấy tiếp tục xin lỗi tôi.

Blake không làm gì sai cả, vậy nên không có lý do gì để anh ấy phải xin lỗi.

"Được rồi, chúng ta sẽ cùng làm vậy."

Anh ấy gật đầu khi tôi nói vậy.

Cánh tay của Blake choàng qua vai tôi.

Tôi tựa đầu vào vai anh và nhìn quanh căn phòng.

Tôi đã thử đọc một số đầu sách trên giá sách và thật ngạc nhiên, tôi nhận ra mình vẫn có thể đọc ngôn ngữ Hoàng gia cũng như ngôn ngữ cổ đại.

Cơ thể không cảm thấy đau và thậm chí không còn ho nữa.

Tôi nhắm mắt lại cảm nhận sức mạnh ánh sáng đang chảy trong cơ thể mình.

Ánh sáng mạnh hơn nhiều so với bảy năm trước đây.

Ser không chỉ ban phước lành cho tôi mà cô ấy còn cho tôi một chút sức mạnh của mình.

Giờ đây, tôi không phải sợ cái chết hay phải rời bỏ Blake nữa.

Nhưng tôi vẫn lo lắng về một điều.

"Blake, chàng thực sự ổn chứ?"

"Sao?"

"Có đúng là cơ thể của chàng không có vấn đề gì không?"

Tôi không thể tin được.

Khi nghe tin Blake gặp Ser sau khi tôi bất tỉnh, tôi đã cảm thấy vô cùng bất an khi nghĩ về điều đó.

Ser đã xin lỗi tôi, nhưng tôi không chắc đó có phải là một giấc mơ hay không.

Bên cạnh đó, bất kể mối quan hệ của chúng tôi như thế nào, cô ấy chưa bao giờ có thiện cảm Blake cả.

"Ta thực sự đã mơ một giấc mơ."

"Một giấc mơ?"

“Ừm, nữ thần ánh sáng đã xuất hiện và muốn được gặp nàng.”

Ý anh ấy là Ser muốn gặp tôi?

Có lẽ đó thực sự không phải là một giấc mơ vì cả hai chúng tôi đều đã gặp cô ấy.

“Cô ấy cũng yêu cầu ta thay mặt cô ấy bảo vệ em trong suốt quãng đời còn lại. Nếu ta không làm điều đó, cô ấy nhất định sẽ giết ta . "

"Sau đó cô ấy còn nói gì nữa?"

Có lẽ cô ấy đã yêu cầu Blake dâng lên mạng sống của anh ấy. Tôi cảm thấy sợ mỗi khi nghĩ đến những lời đe dọa của cô ấy trước đây. Trái tim tôi nhanh chóng chùng xuống.

Nhưng trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, Blake đã cười toe toét.

"Không có chuyện gì xảy ra đâu. Cô ấy chỉ bảo ta đối xử với nàng thật tốt thôi ”.

"Thật không?"

"Ừm, nếu không thì cô ấy sẽ lấy đi tất cả sức mạnh của ta."

"Thế thì chàng nhất định phải đối xử tử tế với ta rồi."

Tôi nói một câu bông đùa. Anh ấy chợt nắm chặt tay tôi.

“Ta sẽ tốt với nàng. Ta sẽ không bao giờ buông bàn tay này ra nữa đâu.”

Những ngón tay đan chặt vào nhau.

Tôi cũng siết chặt hơn.

Tôi cũng sẽ không buông tay anh ấy.

"Ta yêu chàng."

Tôi bẽn lẽn thì thầm điều mà tôi luôn muốn nói khi còn là Rose.

Bây giờ, tôi có thể nói bất cứ điều gì mà mình muốn.

Blake ngạc nhiên trước lời thú nhận đột ngột của tôi và im lặng trong giây lát.

Nhưng ngay sau đó, anh ấy cười một cách tinh quái.

"Nàng nói gì cơ? Ta nghe chẳng rõ gì cả. "

“……”

Trái ngược với nụ cười đẹp đẽ của anh ấy, những lời nói kia lại gợi đòn như thế.

Đây là lý do tại sao đáng lẽ ra trước đây tôi không nên trêu chọc anh ấy.

Bây giờ những lời tôi từng nói khi chúng tôi còn là những đứa trẻ đã trở lại với tôi.

"…Ta yêu chàng."

Giọng tôi lại càng lí nhí vì xấu hổ.

“ Nói to hơn cho ta nghe với nào.”

“……”

"Ancia, đi mà."

Ngón tay anh ấy cẩn thận chạm nhẹ vào môi tôi.

Vẻ mặt tinh quái của anh ấy chẳng biết đã biến mất từ khi nào và thay vào đó là một ánh mắt đầy tính xâm lược.

Tôi liền trả lời khi anh ấy tiếp tục thúc giục tôi.

"Ta yêu chàng."

Ngay lúc đó, đôi môi của chúng tôi kề lên nhau.

Lại là một nụ hôn ngọt ngào, giống như nụ hôn ngày hôm qua.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 119
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.