Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 122

Chương 122 - Đó là một cuộc hôn nhân gian dối (3)


 

"Ancia, có chuyện gì vậy?"

"Muộn quá rồi, chàng mau dậy đi thôi!"

"Không đâu."

Blake càu nhàu dụi mặt vào tay tôi.

“Thật tuyệt khi được nhìn thấy khuôn mặt của vợ ta ngay sau khi ta vừa thức dậy thế này ”.

Trái tim của Ancia đập loạn xạ nhờ những trò làm nũng dễ thương của anh ấy.

"Dậy nào!"

Tôi nhanh chóng chui vào trong chăn để che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

Tôi cũng kéo chăn của anh ấy ra.

“Nàng quá đáng ghê…”

"Qúa đáng gì chứ? Đã 10 giờ rồi đây này! ”

Tôi cũng không muốn nói vậy đâu nhưng chúng tôi thực sự đã thức dậy quá muộn rồi.

"Ta không thể tin được mới sáng ra mà nàng đã kéo nó xuống rồi ."

Nếu ai đó nghe thấy thì sẽ hiểu lầm ngay đó!

Thói quen nói mấy câu mơ hồ của anh vẫn vậy. Thế nhưng trước đó là do anh ấy không hiểu gì về nó cả.

“Chàng nên nói rõ ràng chút chứ. Ta chỉ kéo chăn của chàng xuống thôi!”

“Kéo cái gì xuống…”

Anh ấy giữ mép chăn, thẹn thùng nhìn tôi.

Đối lập với ánh mắt ngây thơ là giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ.

Tôi không biết liệu anh ấy có đang trêu tôi hay không nữa.

Dù gì thì tôi cũng không thể bị nó làm lung lay được.

Tôi kéo toàn bộ chăn ra khỏi người anh ấy.

"Thức dậy mau!"


 

***


 

"Trước đây người thực sự là Rose đó sao?"

Chelsea nhìn vào mặt tôi.

"Vâng."

Tôi vừa nói vừa gật đầu.

Chelsea chết lặng.

“Điện hạ, xin người hãy cứ thoải mái nói chuyện với thần.”

"Ồ, được nha…"

Tôi rất khó có thể nói chuyện thân mật với ai đó, có lẽ là vì tôi đã từng là Rose.

“Ta xin lỗi vì đã không thể nói sự thật với cô, Chelsea.”

“Không đâu, thần chắc chắn rằng người có lý do riêng của mình.”

Cô ấy trả lời một cách bình tĩnh và nói thêm, "Nhưng mà thực sự là rất tuyệt đó."

"Hả?"

“Thần đã nghĩ rằng Thái tử sẽ không thèm nhìn một người phụ nữ nào khác. Nhưng thần nghĩ mình đã sai khi thấy ngài ấy đối xử tốt với Rose. Hóa ra, hai người lại là một ”.

Cô ấy cúi đầu lịch sự trong khi giữ gấu váy của mình.

“Chúc mừng sự trở lại của người. Thật vinh hạnh khi được chào mừng người trở về. ”

Chelsea chào hỏi tôi một cách lịch sự. Tôi nắm tay cô ấy.

“Chelsea, cảm ơn cô rất nhiều vì đã đối xử tốt với ta.”

"Không cản phải cảm ơn thần đâu ạ. Đó là một phần nhiệm vụ của thần với tư cách là một hầu gái mà. "

"Ta nghe nói chính ngươi đã nhất định muốn mang đồ ăn của ta lên cho Thái tử."

“Thần chỉ là không muốn thấy những món ăn mà người đã làm rất cẩn thận bị vứt bỏ thôi. Hơn nữa, kể cả thần không mang lên thì Thái tử cũng đã nhận ra người rồi. "

"Nhưng mà vẫn cảm ơn cô rất nhiều."

Chelsea không bao giờ phân biệt đối xử về ngoại hình và địa vị của tôi. Đúng hơn là cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi còn là Rose.

Tôi sẽ không bao giờ quên những gì cô ấy đã làm cho tôi.

***

Ngoại trừ Chelsea, những hầu gái khác đều đã nghỉ việc. Không chỉ là những hầu gái kia.

Mà tất cả những người đã chế nhạo ngoại hình của Rose, cho dù họ là kỵ sĩ hay người hầu, đều bị buộc phải rời khỏi cung điện, không phải là vì họ tự nguyện từ chức.

Trước khi tôi quay lại đây với tư cách là Ancia, Blake đã ra lệnh sa thải tất cả những kẻ đã chế nhạo Rose.

Hôm tôi đi nấu ăn, Melissa về muộn vì bận sắp xếp danh sách những người cần sa thải.

Một số người vẫn khinh thường tôi, nhưng họ đã chịu đựng.

Đó là vì họ sợ và không muốn gặp rắc rối.

Giờ nghĩ lại, bởi vì Blake nên tôi đã không nói tất cả những gì mà họ làm.

Blake đã bị tổn thương rất nhiều khi còn nhỏ vì ngoại hình của mình. Nếu anh ấy biết rằng mọi người đánh giá tôi vì ngoại hình của tôi bây giờ, nó có thể khiến anh ấy nhớ lại những kỷ niệm tồi tệ đó.

Nên tôi chỉ đành im lặng.

Tôi thực sự chưa bai giờ khắc ghi mấy điều đó vì dù sao thì tôi cũng sẽ sớm chết thôi.

Những người bị sa thải đã đến gặp tôi trước khi họ rời đi và xin lỗi về những gì đã xảy ra trước đó.

“Nếu thần biết rằng đó là Thái tử phi thì thần sẽ không bao giờ làm điều đó rồi. Thần xin lỗi."

“Thần đã rất king ngạc khi thấy những vết sẹo của người hồi đó. Thần xin lỗi."

"Thần đã phạm sai lầm lớn nên thần muốn xin lỗi người."

Nhưng những lời xin lỗi đó chẳng có chút nào gọi là chân thành.

Nếu họ thực sự cảm thấy có lỗi thì đáng lẽ họ nên xin lỗi tôi trước khi bị sa thải.

Họ đã không làm vậy cho đến khi biết rằng tôi là Thái tử phi.

Kể từ khi sự thật được công bố thì thực ra họ chỉ là sợ bị trừng phạt hơn thôi.

Nhưng tôi không định dùng bất cứ hình phạt nào khác ngoài việc sa thải họ.

Chỉ có một người thành thật xin lỗi.

Không giống như những lời xin lỗi chung chung khác, Charlotte đến gặp tôi và nói với tôi những cảm xúc thực sự của cô ấy.

“Điện hạ, thần rất xin lỗi. Cho dù có trong giấc mơ, thần cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Điện hạ lại là Rose. Thần rất ghét bản thân mình vì đã không nhận ra người ”.

Lời xin lỗi của cô ấy quả thực rất kì lạ. Cô ấy tự trách mình vì đã không nhận ra tôi nhưng lại không xin lỗi về tất cả những điều cô ấy đã làm với Rose.

“Điện hạ, thần thực sự rất rất thích người. Xin người hãy cho thần cơ hội để được phục vụ người một lần nữa. Thần nhất định có thể làm tốt hơn nhiều so với Chelsea ”.

Cô ấy nói rằng cô ấy thích tôi nhưng cô ấy lại chẳng làm được gì nhiều để giúp tôi.

Khi Ser trở lại với cơ thể tôi, Charlotte đã rất vui, nhưng đó hoàn toàn là vì ngoại hình của tôi.

"Ta sa thải ngươi không phải vì ngươi không nhận ra ta."

Bây giờ Charlotte đã không còn là hầu gái của Cung điện Forens mà là một cô con gái của gia đình quý tộc, nên tôi mới đối xử với cô ấy như vậy.

“Vậy thì tại sao chứ? Có phải vì thần xấu xí hay không?"

"Sao?"

Câu trả lời của Charlotte khiến tôi rất bất ngờ.

Chưa kịp hết hoang mang thì cô ấy đã tiếp tục.


 

“Khi còn nhỏ, mọi người vẫn luôn chế giễu thần. Chỉ có Điện hạ là đối xử tốt với thần. Người chính là hình mẫu lí tưởng của thần! Thần đã rất cố gắng để được giống như người. Thần sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Như vậy vẫn chưa đủ sao? Thần nhất định sẽ không khiến người phải xấu hổ vì thần! ”

Tôi nghĩ về ngoại hình của Charlotte trong quá khứ. Hồi đó, cô ấy có phần mập mạp nhưng trông cô ấy rất dễ thương và không hề xấu xí chút nào.

Cô ấy hành động như vậy là vì những gì người khác đã nói với cô ấy trước đây sao?

“Không phải như vậy đâu. Hồi đó ngươi rất xinh đẹp và bây giờ cũng vậy. ”

"Điện hạ là người duy nhất nghĩ như vậy."

Tôi lắc đầu khi nhìn vào cô ấy.


 

"Không phải vậy đâu. Ta chắc rằng những người khác cũng nghĩ như vậy mà. Nếu có ai đó đã nói xấu ngươi thì họ chỉ là những kẻ xa lạ thôi. Ngươi không để ý đến họ đâu. "

Charlotte đã khóc khi tôi tiếp tục an ủi cô ấy.

“Trên đời này có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cả ngoại hình. Ta thực sự muốn ngươi hiểu điều đó ”.

"Nếu thần mắc lỗi, người có thể dạy thần mà."

Tôi lắc đầu.

“Ngươi đã là một hầu gái trong suốt một thời gian dài rồi. Ngươi có nghĩ rằng đã đến lúc mình được tự do và nhìn ra thế giới ngoài kia rồi không?”

Charlotte bị ám ảnh và đánh giá mọi người bởi vẻ ngoài của họ. Nhưng cô ấy vẫn còn trẻ. Không phải cô ấy sinh ra đã xấu xa, mà thái độ của cô ấy xuất phát từ những tổn thương thời thơ ấu.

Tôi quyết định cho cô ấy một cơ hội khác.

“Nếu ngươi không thay đổi quyết định sau khi hiểu lý do tại sao ta sa thải ngươi thì ngươi vẫn có thể làm hầu gái của ta một lần nữa.”

“ Thật không ạ?"

Tôi gật đầu.

"Cảm ơn người, cảm ơn người rất nhiều! Thần nhất định sẽ cố gắng hết sức và trở thành một người tuyệt vời! ”

Sau khi liên tục cảm ơn tôi, Charlotte rời khỏi cung điện.

***


 

Tôi đã cố gắng hoàn thành những công việc của một Thái tử phi nhưng Tenstheon và Blake khăng khăng rằng tôi nên nghỉ ngơi thật tốt.

“Ancia, con tạm thời nghỉ ngơi một chút đi.”

“Đúng rồi đó, đừng làm nữa. Nàng cần nghỉ một chút."

Họ đã rất khó xử với nhau trong suốt bữa ăn, nhưng thật ngạc nhiên là với những vấn đề liên quan đến tôi thì họ lại luôn có cùng quan điểm.

Đến cả việc tôi cầm dao cũng khiến họ lo lắng đến mức cứ cẩn thận để ý tôi mãi. Khi tôi uống nhiều nước một chút thì họ lại hỏi tôi liệu tôi có cảm thấy không khỏe hay không.

Việc được bảo bọc chẳng khác gì em bé thế này khiến tôi thật sự rất xấu hổ. Ngay cả khi còn nhỏ tôi cũng chưa bao giờ trải nghiệm sự bảo vệ đến mức độ này của họ. Nhưng tôi hiểu lí do tại sao.

Nếu Blake trở về nhà sau 7 năm mất tích, tôi cũng rất vui nhưng đồng thời cũng lo lắng. Tôi không biết phải làm gì hay nói gì với anh ấy ngoại trừ việc bảo anh ấy hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.

Bây giờ tôi đã hiểu cảm giác của họ, tôi chỉ gật đầu với tất cả những gì họ nói.

Hơn nữa, tôi đã ở nơi tăm tối đó trong một thời gian dài. Có quá nhiều việc cùng lúc xảy ra khiến tôi bị kiệt sức, vì vậy tôi quyết định nhân cơ hội này để nghỉ ngơi một chút.

Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi tôi rời đi.

Đế quốc này sẽ không thay đổi mạnh mẽ như Hàn Quốc trong khoảng thời gian đó, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có một số thay đổi.

Khi tôi đến quảng trường, tôi quan sát xem những người phụ nữ mặc gì. Tôi có thể thấy xu hướng thời trang ở đây đã thay đổi rồi.

Khi lời nguyền của Blake được hóa giải và nhà Cassil sụp đổ, cấp bậc trong giới quý tộc chắc hẳn cũng đã thay đổi.

Còn hiện tại, tôi nhất định sẽ học tập và sống thật thoải mái.

Ngoài ra, có một thứ mà tôi muốn xác minh.

Tôi đến Cung điện Amoria. Chelsea và Edon nói rằng họ sẽ đi theo tôi nhưng tôi đã từ chối.

Tôi muốn một mình kiểm tra điều này.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 122
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.