Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 137

Chương 137 –Những gì tưởng chừng như đã thay đổi lại vẫn không thay đổi (7)


 

Nghĩ lại, nếu ba người đó không đến thì mục tiêu tiếp theo sẽ là Tenstheon.

Ngôi vị Hoàng hậu đã bị bỏ trống từ lâu. Vì Tenstheon không có Hoàng hậu hay thê thiếp nên có rất nhiều người muốn nhanh chóng trở thành đối tượng trong cuộc hôn nhân thứ hai của Hoàng đế.

Ngoài ra, cũng có vô số phụ nữ theo đuổi ông.

Nói rằng tất cả những phụ nữ quý tộc thời trẻ đều từng phải lòng Tenstheon cũng không quá. Như Chelsea nói thì xét về số lượng phụ nữ  phải lòng Tenstheon chỉ đứng sau Blake.

Nếu ba người đó vắng mặt vào ngày mai, Tenstheon nhất định sẽ bị thăm hỏi về việc tái hôn của ông ấy.

Bình thường ông ấy luôn giữ kín miệng, nhưng vẫn có một số người vì quá say nên không để ý mà cứ lải nhải với ông ấy mãi.

Mà Tenstheon thì không thể nổi giận trong suốt bữa tiệc được.

Nhưng ông ấy lại định dùng ba người đó làm lá chắn. Đúng là một ông chủ tồi!

Khi tôi liếc nhìn Tenstheon, ông ấy đã đặt một món tráng miệng khác trước mặt tôi.

"Ăn nhiều chút. Con phải ăn nhiều mới khỏe lại được”.

"Vâng thưa cha."

Tôi cắt một lát bánh phô mai. Miếng bánh mềm mịn tới mức như thể vừa cho vào miệng là tan, hương vị phô mai thơm ngon béo ngậy lan tỏa trong khoang miệng chiếm lấy mọi giác quan của tôi.

"Nó ngon quá!"

Tenstheon cười với tôi.

"Cha, người cũng ăn đi."

"Nhìn con ăn thôi ta cũng thấy no rồi."

Tôi không nài nỉ nữa vì tôi biết ông ấy không thích đồ ngọt.


 

***


 

Một mình ăn hết những món tráng miệng đó, bụng tôi như muốn nổ tung đến nơi rồi.

Tôi nghĩ mình nên tập thể dục thôi, nhưng thời tiết quá lạnh khiến tôi rùng mình thế này thì còn nói chuyện tập thể dục gì nữa.

Tôi nện bước nhanh chóng đi vào thư viện trước mặt.

"Thái tử phi."

"Collin!"

Vừa nhìn thấy Collin, tôi nhanh chóng chào hỏi anh ấy.

"Người tới đây để đọc sách sao?"

"À, ừm."

Tôi vốn dĩ muốn đi dạo nhưng bên ngoài quá lạnh nên lại thôi.

"Ngươi vẫn thường xuyên đến đây sao?"

Mấy lần trước tôi đến phòng làm việc cũng không thấy Collin ở đó nên chắc hẳn chắc hẳn là anh ấy đã ở trong thư viện.

"Vâng, thần đang định xin nghỉ làm buổi hôm nay."

"Có phải hơi sớm không ? Ngươi bị ốm à? ”

Thời gian vẫn còn khá sớm. Mà hình như cũng còn nhiều tài liệu đang chất đống trong phòng làm việc.

Tôi lo lắng không biết anh ấy có bị ốm không nhưng Collin lắc đầu.

"Không ạ, thần không có ốm."

"Vậy thì…?"

"Ngày kia."

"À…"

Ngay khi hiểu ý Collin muốn nói gì, tôi nhanh chóng gật đầu.

Anh ấy đang cố tình trì hoãn công việc của mình để không phải đi dự đám cưới.

"Ngươi sẽ không tham dự đám cưới của Ron sao?"

"Vâng."

Anh gật đầu chắc chắn mà không chút do dự.

"Nhưng Bệ hạ nói rằng ngươi sẽ đi cùng chúng ta."

"Thần không đi đâu. Thần sẽ không bao giờ tới đó. "

Anh ấy nói với vẻ kiên quyết.

Mặc dù Collin thường than vãn với Tenstheon nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày anh ấy từ chối mệnh lệnh của Bệ hạ.

Nhìn thấy anh ấy như vậy thì có vẻ như anh ấy thực sự không muốn đi.

"Ta hy vọng ngươi sẽ có được những gì mà mình muốn."

Tôi đã nói điều đó một cách chân thành.

Anh ấy thực sự rất đáng thương. Ông chủ lại muốn kéo anh ấy đến đám cưới như một cái lá chắn mặc dù anh ấy không muốn đi.

Dù cha có nói gì đi nữa, tôi vẫn đứng về phía Collin.

"Cảm ơn người, Điện hạ."

Anh ấy nói với giọng hết sức xúc động. Tôi chưa bao giờ thấy Collin như thế này. Có vẻ như anh ấy thực sự biết ơn vì tôi đã đứng về phía anh ấy.

“Collin, vẫn chưa có tin tức gì về cô ấy sao?”

Ser trở thành Nữ thần Ánh sáng là một bí mật mà chỉ Blake, Tenstheon, Collin và tôi biết.

Xung quanh chúng tôi lúc này không còn ai khác, nhưng để đề phòng thì tôi vẫn ẩn ý nói.

"Vẫn chưa có gì ạ."

"Còn trại trẻ mồ côi Camellia thì sao?"

Camellia là tên của trại trẻ mồ côi mà Richard làm chủ. Đó cũng là nơi đầu tiên Ser xuất hiện.

"Cô ấy cũng không đến đó."

Tenstheon cũng đã điều tra Richard vì đã đưa Ancia giả mạo tới, nhưng lại phải nhanh chóng thả anh ta ra.

Richard hoàn toàn không biết về sự tồn tại của Ser. Anh ta đưa cô ấy về Cung điện là vì anh ta nghĩ đó thực sự là tôi.

Nhưng đó cũng có thể là một lời nói dối.

Tôi vẫn phải cẩn trọng vì tôi không biết chính xác tại sao Serphania lại tìm đến Richard.

Tôi sẽ không kể cho họ nghe về tiền kiếp của mình, nhưng tôi đã nói cho họ biết về chuyện Richard chính là Phillip.

Tới bây giờ, chúng tôi cũng không biết anh ta đang định làm gì.

Ngay cả sau khi ra khỏi Cánh cửa bóng tối, Ser vẫn nói về Phillip như thể cô ấy vẫn còn vương vấn anh ta.

“Nếu thàn tìm thấy bất kỳ manh mối nào, thần sẽ cho người biết ngay lập tức.”

"Được, cảm ơn ngươi."

Lúc đầu, tôi chỉ định lặng lẽ đợi Ser xuất hiện trước mặt mình.

Thế nhưng sự lo lắng trong tâm trí tôi cứ ngày một lớn dần.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy nhờ tôi giúp đỡ nhưng tôi lại không thể nghe thấy tiếng cô ấy như trước kia…

Tất nhiên, tôi không nghĩ là như vậy vì Ser đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng tôi thực sự muốn gặp cô ấy.


 

***


 

Cung điện dự kiến ​​sẽ được đại trùng tu bắt đầu từ ngày mai.

Có rất nhiều chỗ phải sửa vì nó đã bị bỏ hoang trong suốt bảy năm.

Ban đầu, tôi chỉ định sửa những phần hỏng hóc thôi nhưng do sự kiên quyết mạnh mẽ của Blake và Tenstheon, cuối cùng chúng tôi quyết định chỉ sửa sang lại tất cả mọi thứ.

Tôi kiểm tra danh sách những thứ cần sửa chữa lần cuối rồi đưa nó cho Chelsea.

"Được rồi, tiếp tục đi."

"Vâng, thưa Điện hạ."

Chưa được bao lâu kể từ khi tôi trở lại cơ thể của chính mình, nhưng tôi đã có rất nhiều việc phải làm rồi.

Chelsea thực sự rất tháo vát nên cô ấy đã trở thành một trợ thủ đắc lực của tôi.

Sau khi việc tu sửa Cung điện Sephia hoàn thành và tôi lại bắt đầu tiếp quản những công việc của một Thái tử phi, tôi đã lên kế hoạch chọn Chelsea làm phụ tá của mình.

Cô ấy giống một phụ tá hơn là một hầu gái.

"Thực ra hôm qua thần đã đến trại trẻ mồ côi Camellia."

Cô ấy đã xin tôi nghỉ một ngày hôm qua, thế nên tôi đoán lúc đó cô ấy đã đến trại trẻ mồ côi của Richard. Chắc hẳn cô ấy đã đến đó để xem xét vì cô ấy biết rằng tôi vẫn cứ suy nghĩ về điều đó.

"Nó thế nào rồi?"

“Cơ sở vật chất rất tốt. Thần còn cứ tưởng mình đã đến nhầm trại trẻ mồ côi ấy chứ. Họ đã dạy những đứa trẻ ở đó cách đọc và viết, cũng như cung cấp thức ăn và quần áo đầy đủ. "

"Là vậy sao…"

Collin cũng nói như vậy.

Tôi vẫn tiếp tục theo dõi Richard để đề phòng nhưng lại không tìm ra bất cứ vấn đề gì.

Anh ta đặt tên cho trại trẻ mồ côi theo tên loài một hoa, hoa trà . Hẳn là anh ta đã làm việc ở đó một cách chân thành. Dù gì nó cũng mang cái tên của loài hoa mà mẹ anh ta yêu thích.

Điều đó không có nghĩa là tôi tin rằng Richard đã thay đổi.

Do bản tính tỉ mỉ của mình, anh ta sẽ không thực hiện các hoạt động bất hợp pháp trong cơ sở của mình.

Ngay cả khi anh ta làm điều gì đó phạm pháp thì anh ta sẽ không làm điều đó trong cô nhi viện dưới danh nghĩa của mình và trong khi gia đình Hoàng gia đang theo dõi nhất cử nhất động của anh ta nữa.

Việc đầu tư cơ sở vật chất đầy đủ và đối xử tốt với bọn trẻ hẳn là thật.

Có lẽ anh ta đang điều hành trại trẻ mồ côi để tạo dựng danh tiếng tốt cho bản thân, thế nên anh ta mới phải chú ý nhiều hơn đến nó.

Tuy nhiên, có phần hơi ngạc nhiên đó là anh ta thậm chí còn nhận cả những đứa trẻ mang dòng máu Roum.

Mặc dù dòng dõi người Roum của anh ta đã được tiết lộ trong các phiên tòa trước đó, tôi cứ nghĩ anh ta đã bỏ qua hay đơn giản là quên nó rồi.Thật kỳ lạ vì trong bản gốc, ngoài việc thuê Domiram, anh ta không liên quan gì đến người Roum cả. Ngoài ra, Richard đã thuê Domiram là vì năng lực tuyệt vời của anh ta.

Ngay cả sau khi anh ta trở thành Hoàng đế cũng không có cuộc đàm phán nào về việc thực hiện các chính sách đối với người Roum.

“Nhưng có một vấn đề nhỏ trong việc đối xử với những đứa trẻ người Roum.”

"Chúng có bị phân biệt đối xử không?"

Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe những gì Chelsea nói.

Theo như tính cách của Richard thì anh ta  nhất định sẽ từ chối họ ngay từ đầu thay vì chấp nhận họ, và sau đó sẽ là phân biệt đối xử.

Liệu đằng sau việc thu hút những người khó khăn đó tới để xây dựng danh tiếng của mình thì anh ta có còn mục đích nào nữa không?

Không hiểu sao tôi vẫn thấy điều đó thật đáng ngờ, nhưng Chelsea lắc đầu.

“Không hẳn là vậy, nhưng có vẻ như những đứa trẻ khác khá miễn cưỡng khi chơi với những đứa người Roum. Vì định kiến mà chúng kéo bè kéo phái và không bao giờ cho người Roum tham gia. "

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Chelsea dù thông minh đến đâu cũng khó mà nắm bắt được mối quan hệ giữa những đứa trẻ chỉ từ một chuyến thăm ngắn ngủi.

"Ở đó từng có một trận đánh nhau. Một đứa trẻ chửi rủa một trong những đứa trẻ người Roum. Đứa trẻ Roum kia nổi giận và nó nhanh chóng biến thành một cuộc ẩu đả. Các giáo viên đã bị sốc và nhanh chóng ngăn chúng lại ”.

"Có ai bị thương không?"

"Có ạ. Cuộc ẩu đả đã có thể kết thúc nhanh chóng rồi, nhưng một trong những đứa trẻ người Roum đó vẫn không dừng lại cho đến khi kết thúc. Đó là một thằng bé tên là Karuo, nói cách khác thì thằng bé ấy rất hiếu thắng. ”

Như Chelsea nói thì đó thực sự chỉ là một cuộc cãi vã giữa những đứa trẻ. Có vẻ như Richard đã không làm gì cả.

Tuy nhiên, tôi không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào vì tôi không chứng kiến trực tiếp.

"Richard Cassil có ở cùng bọn trẻ khi chúng đánh nhau không?"

"Không, anh ta không có ở đó."

Tôi nghe nói rằng gần đây anh ta đã ghé qua trại trẻ mồ côi, nhưng thật trùng hợp là hôm qua anh ta lại không đến.

Tôi không thể biết đó là vì Ser đã giấu anh ta hay anh ta đang bận chuẩn bị cho hôn lễ của mình, nhưng mấy ngày gần đây tôi nghe nói rằng Hầu tước Westin không hề ra khỏi nhà.

“À, và hôn lễ của Richard Cassil đã được tổ chức sớm hơn .”

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe những lời của Chelsea.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đám cưới của họ mà anh ta vẫn tổ chức sớm hơn nữa cơ à?

"Khi nào?"

"Ngày mai."

"Ngày mai? Không phải quá sớm à? Nhân dịp gì vậy? "


 

"Nghe đồn là Hầu tước Westin đang trong tình trạng nguy kịch rồi ạ."

Tôi đã nhớ nội dung của câu chuyện gốc. Hầu tước Westin là một nhân vật không hề xuất hiện mãi cho đến nửa sau của cuốn tiểu thuyết.

Không có một dòng nào mô tả sức khỏe suy yếu của ông ta hay bất kỳ ghi chú nào về việc ông ta đang mắc một căn bệnh mãn tính.

Người như vậy mà đột nhiên rơi vào tình trạng nguy kịch được sao? Nó quá đáng ngờ.


 

***


 

Chelsea nói Hầu tước Westin bất ngờ rơi vào tình trạng nguy kịch.

Đó là lý do tại sao anh ta tổ chức lễ cưới sớm hơn để ông ta có thể nhìn thấy con gái mình kết hôn trước khi chết.

Thoạt nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng nó lại có rất nhiều điểm đáng ngờ.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 137
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.