Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 155

Chương 155 –Đến với ánh sáng mà chúng ta mơ ước. (1)

 

“Đây là lần đầu tiên em được ở một mình với chị. Nó giống như đang hẹn hò ấy ”.

Khóe miệng Diana hơi nhếch lên.

Hôm nay con bé đã cởi bỏ bộ đồng phục học viện của mình và mặc thường phục.

Diana trông khá ngầu trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và quần bó.

Người ta nói rằng kể từ ngày lễ kỉ niệm lập quốc, đã có hàng loạt lời mời hẹn hò và hộ tống vũ hội cho Diana.

Không phải từ đàn ông, mà từ phụ nữ.

Tôi nghĩ rằng có rất nhiều cô gái trẻ đã phải lòng Diana sau khi nhìn thấy con bé khiêu vũ với tôi trước đó.

Tôi thực sự lo lắng về phản ứng của họ hoặc nói điều gì đó không tốt sau đó, thế nên thật nhẹ nhõm khi mọi chuyện lại thay đổi theo hướng này.

Bây giờ chúng tôi sẽ đến trại trẻ mồ côi Camellia mà Richard điều hành.

Thực ra cũng không phải chỉ có hai chúng tôi đi chơi. Các kỵ sĩ hoàng gia đi cùng nữa.

Sau khi Richard biến mất, trại trẻ mồ côi của anh ta được quyết định là sẽ do nhà nước quản lý.

Trong khi chờ đợi, tôi muốn đến trại trẻ mồ côi Camellia, nhưng Blake lo lắng cho tôi nên đến bây giờ tôi mới có thể thực hiện được.

Hôm nay, Blake có một sự kiện phải tham dự, vì vậy mà anh ấy không thể đi cùng tôi được. Anh ấy nhanh chóng liên lạc với Diana để đi cùng tôi.

“Em không cần phải đi cùng ta đâu, tại sao Blake lại gọi cho em chứ… em không bận học sao?”

“Ngài ấy đã làm rất tốt. Nếu ngài ấy dám để chị của em đi một mình, em sẽ rất khó chịu đó. ”

Diana cao giọng đầy phấn khích.

“Mà chị không cần lo lắng về học viện. Các bài kiểm tra đều đã xong rồi, chỉ còn lại đợt huấn luyện mùa đông cuối cùn nữa thôig. Cũng không có gì khác để nghiên cứu. "

"Bài kiểm tra thế nào?"

Vì đây là một bài kiểm tra được thực hiện tại học viện nên tất nhiên là các thiết bị an toàn có thể được cung cấp, nhưng tôi vẫn lo lắng. Tuy nhiên, con bé trả lời,

"Không có gì đâu. Đó chỉ là một bài kiểm tra bình thường thôi. Em được giao nhiệm vụ bắt một vài con quái vật ”.

“Quái vật ?! Em định bắt chúng? "

"Sao chị lại ngạc nhiên?"

Diana kể cho tôi nghe về kinh nghiệm bắt quái vật của con bé. Không có một câu trả lời xác đáng, tôi chỉ biết há hốc mồm ra và lắng nghe câu chuyện của con bé.

Diana thực sự đã trưởng thành rồi.

Tất nhiên, một nghìn năm trước tôi cũng đã đánh bại quái vật rồi, nhưng tôi không thể tưởng tượng được Diana lại bắt được quái vật.

Ngoài ra, câu chuyện ban đầu đã xuất hiện trong tâm trí. Người phụ nữ mảnh mai và thường xuyên bị xoay vòng vòng vì mưu mẹo của Richard nay đã trở thành một kỵ sĩ mạnh mẽ.

Sau một thời gian, chúng tôi đã đến trại trẻ mồ côi Camellia.

Bầu không khí bên ngoài hơi ảm đạm vì có các kỵ sĩ canh gác nơi này đề phòng Richard xuất hiện.

Nhưng khi vào trong, tôi nghe thấy tiếng cười tươi rói của lũ trẻ.

"Cơ sở vật chất khá tốt."

"Ta biết mà?"

Diana nhìn quanh trại trẻ mồ côi và vô cùng ngạc nhiên.

Tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi đã nghe nói về những điều này rồi nhưng tận mắt chứng kiến lại ngoài dự đoán của tôi.

“Anh ta đã nỗ lực rất nhiều vào trại trẻ mồ côi. Ta không ngờ anh ta lại làm một việc như vậy… thành thật mà nói, ta vẫn không thể tin được ”.

Michelle, người đang hướng dẫn chúng tôi đến trại trẻ mồ côi trông rất khổ sở.

Cô ấy và những người khác trong trại trẻ mồ côi dường như đã rất tôn trọng và đi theo Richard Cassil.

Không rõ chính xác Richard đã xây dựng trại trẻ mồ côi Camellia như thế nào, nhưng đúng là anh ta đã điều hành nó một cách xuất sắc.

Dù sao thì Richard cũng là một người đàn ông có năng lực.

Anh ta sẽ rất đáng ngưỡng mộ nếu anh ta không sử dụng những chiêu trò bẩn thỉu. Nếu Richard tiếp tục điều hành trại trẻ mồ côi như thế này, anh ta đã được rất nhiều người kính trọng rồi.

Nhưng cuối cùng anh ta đã phá vỡ danh tiếng của bản thân bằng chính đôi tay của mình.

Khi tôi nhìn quanh cô nhi viện với những cảm xúc lẫn lộn, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó hét lên.

“Đồ bẩn thỉu! Cút khỏi đây!"

Một cậu bé trông khoảng mười ba tuổi đang đánh một cô gái nhỏ.

Cô bé tóc đen nhỏ hơn thằng bé đó. Cô bé ấy chỉ khoảng sáu tuổi.

"Không phải tất cả người Roum đều xấu xa."

Cô bé trông có vẻ sợ hãi, nhưng thực ra lại không hề và nói chuyện một cách tự tin.

“Tất cả người Roum đều tệ. Richard, anh ta cũng là một kẻ giết người. Tất cả các người đều là tội phạm! ”

"Không phải vậy."

"Đúng rồi! Thế tại sao các kỵ sĩ sẽ bảo vệ mày? Tất cả người Roum đều là những kẻ bẩn thỉu chuyen gây tai họa! Tao phải loại bỏ tất cả bọn mày! ”

"Không phải như vậy!"

“Sao mày dám hét vào mặt ai đó trong khi mày chỉ là một người Roum!”

Khi cô bé hét lên, thằng bé kia định giơ tay đánh.

Tôi ngạc nhiên, khi Diana chạy đến chỗ đứa trẻ trong cơn giận dữ. Tôi cũng nhanh chóng theo sau.

"Dừng lại ngay!"

"Chết tiệt!"

Thằng bé chửi thề, đẩy mạnh cô bé rồi chạy vào tòa nhà.

"Này! Đứng lại đó!"

Diana chạy theo thằng bé kia. Tình huống đột ngột khiến Michelle bất ngờ và bối rối.

“Tom, này! Xin lỗi Điện hạ ạ. ”

"Không sao đâu. Cô bé, con có sao không?"

Tôi đã kiểm tra tình trạng của cô bé trước. May mắn thay, không có thương tích gì cả.

“Hic…”

Mặc dù cô bé vẫn ổn, nhưng trái tim chắc hẳn đã rất tổn thương.

"Không sao đâu. Con không làm gì sai cả. Con không cần phải chịu đựng nó. "

“Hic hic…”

Ngay khi đứa trẻ nằm trong tay tôi, nước mắt cô bé đã ứa ra.

Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

“Tại sao cháu phải xin lỗi? Cháu đã làm gì sai chứ!"

"Cái gì? Mau nói đi! ”

Diana kéo theo một đứa trẻ tên Tom và mang thằng bé đến đây.

Tuy nhiên, thằng bé lại không có dấu hiệu gì là hối hận cả.

"Cháu đã nói gì sai sao? Lũ người Roum đều là sâu bọ! Chúng là một căn bệnh mang tancinol tới sau khi bị nữ thần bỏ rơi! Đưa con bé người Roum bẩn thỉu đó ra khỏi đây ngay bây giờ đi… aaa! ”

Tom hét lên nhưng Diana không mắng thằng bé đó.

Tất nhiên, Diana cũng định mắng thằng bé Tom rồi nhưng trước khi kịp nói thì một viên đá nhỏ đã bay thẳng vào trán thằng bé rồi.

Tôi ngạc nhiên và nhìn vào nơi mà viên đá bay ra.

Có một cậu bé với mái tóc đen giống hệt cô bé kia.

"Kaluo!"

Kaluo? Đó có phải là đứa trẻ mà Chelsea đã nhắc đến không?

Cô ấy nói rằng cậu là đứa trẻ đã chiến đấu không nhân nhượng tới cuối cùng khi xảy ra cuộc cãi vã giữa những đứa trẻ khác và những đứa trẻ người Roum ở trại trẻ mồ côi.

Kaluo đến gần chúng tôi và kéo cánh tay của cô bé.

"Shulia, đi thôi!"

"Vâng."

Tên của cô bé là 'Shulia'

Kaluo ôm chặt lấy cô bé và trừng mắt nhìn tôi như thể đang bảo vệ cô bé ấy.

Có vẻ như thằng bé nghĩ rằng tôi đã làm tổn thương con bé.

 

***

 

Sau khi tình hình được giải tỏa phần nào, Michelle dẫn chúng tôi đến phòng tiếp tân của trại trẻ mồ côi.

"Điện hạ, thần xin lỗi về sự cố này."

Cô ấy cúi đầu xin lỗi.

“Không, không sao đâu. Mà có vẻ như mâu thuẫn giữa bọn trẻ rất sâu sắc… ”

Michelle thở dài.

“Không phải lúc nào cũng như thế này đâu ạ. Những đứa trẻ đều tốt lắm. Không giống như những nơi khác, không có sự phân biệt đối xử với người Roum ở trại trẻ mồ côi này. Nhưng bầu không khí bắt đầu thay đổi khi Tom bước vào ”.

Cô nhi viện Camellia là một trại trẻ mồ côi mới chưa đầy năm năm, và hầu hết những đứa trẻ mới vào đây đều còn nhỏ.

Tom 11 tuổi và là một trong những đứa trẻ lớn nhất ở đây. Thằng bé lại rất cao lớn so với những đứa trẻ đồng trang lứa.

Nếu một đứa trẻ như vậy dẫn dắt bầu không khí thì những đứa trẻ khác sẽ dễ dàng bị lôi kéo.

"Đứa trẻ này có thù địch với người Roum ngay từ đầu à?"

“Vâng, hình như cha mẹ thằng bé đã chết vì tancinol.”

"Nó có thực sự là tancinol không?"

Nhiều người vẫn thường nhầm bệnh cúm, viêm phổi hoặc các bệnh khác là tancinol, như trường hợp bệnh Scorbut gần đây.

Các linh mục từ đền thánh không thể chẩn đoán chính xác nó và người bình thường lại càng không thể phân biệt được tancinol.

“Thần không biết, nhưng Tom thì tin như vậy. Thằng bé tin rằng người Roum đã lây bệnh và giết chết cha mẹ mình. Vì vậy mà mỗi khi nó gây rắc rối, thần đều mắng mỏ, thuyết phục nó nhưng nó vẫn không chịu nghe lời ”.

Michelle đã gặp khó khăn vì điều này.

“Tom thường làm phiền những đứa trẻ người Roum mỗi ngày, và những đứa trẻ khác cũng nhanh chóng học theo. Những đứa trẻ người Roum cũng bị thương rất nhiều. Kaluo là một đứa trẻ rất hiền lành và tốt bụng, nhưng thằng bé đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều khi chiến đấu với Tom”.

"Tại sao ngươi không gửi nó đến một trại trẻ mồ côi khác?"

Diana vốn đang yên lặng lắng nghe câu chuyện, đột nhiên nói. Tôi cũng đồng ý với ý kiến ​​của con bé.

Tom coi người Roum như kẻ thù.

Dù chúng tôi có dạy dỗ, thuyết phục thế nào đi chăng nữa thì thằng bé nhất định sẽ ngoan cố mãi như thế.

Sẽ tốt hơn cho mọi người nếu cô ấy gửi Tom đến một trại trẻ mồ côi khác mà không có người Roum.

Trong số các trại trẻ mồ côi tư nhân ở thủ đô, trại trẻ mồ côi Camellia là cơ sở duy nhất chấp nhận người Roum.

Sẽ không khó để tìm một nơi để chuyển thằng bé tới.

“Thần cũng tính làm vậy. Cứ đà này thì thằng bé chỉ làm khổ mọi người thôi. Nhưng lãnh đạo lại không đồng ý ”.

"Richard Cassil?"

“Vâng, anh ta rất quan tâm đến lũ trẻ người Roum, nhưng kỳ lạ thay là anh ta lại không để ý nhiều đến các vấn đề của Tom. Thần nghĩ anh ta có tình cảm với thằng bé vì anh ta đã mang nó đến đây ”.

"Anh ta đã đích thân đưa Tom đến đây?"

"Vâng."

Anh ta đã mang một đứa trẻ với mối hận thù với chính người Roum sao?

Tom thậm chí còn thù địch với Richard, cũng như những đứa trẻ ban đầu. Tại sao anh ta lại giữ một đứa trẻ như vậy quanh mình?

Richard không bao giờ dung túng bất cứ ai phớt lờ anh ta hoặc tỏ thái độ thù địch.

Một đứa trẻ không thể là một ngoại lệ được.

“Có lẽ anh ta muốn thấy một đứa trẻ như Tom hiểu về người Roum và làm hòa với nhau.”

Không. Tôi chắc chắn điều đó không đúng.

Richard không phải là một người đàn ông như vậy. Phải có một số lý do khác.

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 155
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.