Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 156

Chương 156 – Đến với ánh sáng mà chúng ta mơ ước (2)

 

Tancinol.

Một nghìn năm sau, căn bệnh mà đã Philip tạo ra vì những ham muốn ích kỷ của mình vẫn đang làm ảnh hưởng đến vô số người.

Nhưng khi tôi nghĩ lại, điều đó cũng thật kỳ lạ. Tại sao căn bệnh đó vẫn còn tồn tại ở đây?

Tancinol được tạo ra bằng cách làm biến dạng mana ánh sáng. Nó không phải là một căn bệnh xảy ra một cách tự nhiên.

Tất nhiên, sau một thời gian dài thì bản thân căn bệnh mang tên tancinol có thể đã bị chuyển hóa.

Có khả năng một căn bệnh hoàn toàn khác với một ngàn năm trước có thể đã lây lan khắp thế giới dưới cái tên ‘tancinol’ hoặc ma lực chứa trong ma lực ánh sáng lây lan sang con người dưới một hình thức nào đó.

Nhưng ngay cả khi tôi suy đoán như vậy thì nó vẫn rất kỳ lạ.

“Chị, chị đang nghĩ lung tung gì thế ?”

"Không. Không có gì đâu."

Tôi lắc đầu.

Chúng tôi đang trên đường trở về cung điện sau khi rời trại trẻ mồ côi Camellia.

Tôi nói rằng tôi ổn, nhưng Diana nhất quyết đưa tôi trở lại cung điện.

Mọi người có vẻ lo lắng cho tôi.

"Mà này Diana, em đã nghĩ về những gì ta nói chưa?"

"Hả?"

"Ý ta là màn ra mắt của em đó."

Diana đã trưởng thành nhưng vẫn chưa ra mắt.

Gilbert Bellacian chết và mẹ ruột con bé lại không chăm sóc nó. Thế nên, không ai có thể giúp con bé chuẩn bị cho màn ra mắt của mình.

Giá như tôi ở đó, tôi có thể giúp Ancia rồi…

Nhưng tôi không thể chỉ hối hận xuông. Tôi sẽ giúp con bé ra mắt ngay bây giờ vì mọi thứ đã không còn quá bận rộn nữa rồi.

"Không cần đâu ạ. Đã qua sinh nhật của em rồi. "

"Vẫn có rất nhiều người làm điều đó sau sinh nhật của họ mà."

"Chị cũng không tổ chức mà."

“ Nhưng mà ta đã tham dự rất nhiều bữa tiệc khác.”

"Điện hạ cũng không tổ chức."

Blake cũng không có vũ hội ra mắt của mình. Có lẽ là do tôi…

"Điện hạ sẽ tổ chức sớm thôi."

Blake từ chối, giống như Diana, nhưng tôi muốn anh ấy trải nghiệm điều đó.

“Vậy thì chỉ cần bảo Điện hạ làm điều đó thôi. Em ghét mặc váy và lần lượt khiêu vũ với đám đàn ông lắm”.

Con bé lắc đầu. Tôi không nói nữa vì con bé đã từ chối rồi.

Nhưng tôi thực sự muốn tổ chức một vũ hội cho Diana…

Trong khi tôi đang suy nghĩ về nó, chiếc xe ngựa đã đến Cung điện Forens.

"Diana, cảm ơn em rất nhiều vì hôm nay đã đi cùng ta."

"Không có gì đâu, chị có thể gọi cho em bất cứ lúc nào."

Con bé nói nó cần trở lại học viện nên không có thời gian uống một tách trà.

"Lên xe đi."

“Em cưỡi ngựa thôi. Cưỡi ngựa thoải mái hơn nhiều, em về nha. ”

Tôi nhìn theo bóng lưng con bé rời đi và gọi Jayden.

"Jayden, hãy hộ tống Diana đi."

"Vâng, thưa Thái tử phi."

Jayden sải bước đến bên Diana. Nhưng Diana vội vàng xua tay.

"Không cần đâu, mau quay lại đi."

“ Đi cùng nhau đi."

“Anh không biết khả năng của ta à? Ta không cần người hộ tống. "

“Ai nói ta hộ tống? Ta chỉ muốn đi dạo cùng cô thôi ”.

Diana cảm thấy xấu hổ khi Jayden nói một cách thờ ơ.

“À, vậy à, ta hiểu rồi…”

Hai người sánh bước bên nhau.

Em có chắc anh ấy chỉ là một người bạn không thế?

Nhìn họ bước đi, tôi cười rạng rỡ.

"Sao nàng lại cười thế?"

Nghe giọng nói quen thuộc, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"Hả?"

"Nàng đã mỉm cười với tên kia."

"Khi nào chứ?"

"Vừa rồi."

Anh bĩu môi ôm eo tôi.

"Ta đã mỉm cười với Diana mà."

"Có thật không?"

"Thật."

"Đừng cười với những người khác nhé."

Không giống như giọng nói dễ thương của anh ấy, đôi mắt của anh ấy trông có vẻ nghiêm túc.

"Được rồi."

Tôi mỉm cười và vuốt tóc anh ấy.

Sau đó, vẻ mặt anh ấy ngay lập tức thoải mái hẳn lên.

Hôm nay anh ấy trông cứ như một chú cún con ấy.

"Sự kiện hôm nay thế nào?"

"Ta đã nhớ vợ mình chết đi được suốt cả sự kiện ấy."

Đúng thật là một chú cún con rồi

Tôi biết rằng anh ấy sẽ làm tốt ngay cả khi anh ấy nói như vậy.

Blake nổi tiếng với khả năng tuyệt vời trong việc giải quyết các vấn đề về chính trị.

Bộ trưởng tài chính vốn nổi tiếng nghiêm khắt khoe cũng phải công nhận rằng Blake là người thừa kế rất tốt của Tenstheon, bên cạnh đó cũng có rất nhiều lời khen ngợi từ những người khác nữa.

"Nàng ổn không, vợ của ta?"

"Có, nhưng mà ta hơi thất vọng."

"Tại sao?"

“Một đứa trẻ vẫn còn trong tâm trí ta. Đáng lẽ ta nên ôm cô bé nhiều hơn một chút… ”

Tôi lại nghĩ về hình ảnh Shulia đang khóc. Tôi cảm thấy đồng cảm vì có cảm giác như tôi đang nhìn thấy chính mình trước khi kết hôn với Blake.

“Lần sau cùng ta đến đó nhé.”

"Ta thực sự có thể làm điều đó sao?"

Tôi nghĩ anh ấy sẽ nói không…

“Cứ đi bất cứ đâu mà nàng muốn, nhưng nàng phải đi cùng ta đó. Nếu nàng định đi một mình như thế này thì ta sẽ nổi điên mất. ”

Blake có vẻ rất ngạc nhiên trước chuyến thăm đột ngột của tôi hôm nay.

“Được rồi, lần sau chúng ta cùng nhau đi.”

Tôi ôm chặt lấy phu quân lo lắng của mình và nói.

 

***

 

Kaluo đang ngồi học, cánh cửa đột nhiên mở ra và Shulia bước vào.

"Anh ơi, anh đang học à?"

"Ừm."

"Anh đang học gì thế?"

"Em sẽ không hiểu đâu."

Kaluo có điểm số tốt nhất trong trại trẻ mồ côi. Thằng bé 9 tuổi, nhưng anh ấy có thể giải quyết các vấn đề mà Tom 11 tuổi không thể giải quyết.

"Hehehe."

"Em đang cười cái gì?"

Kaluo cộc lốc nói.

Con bé luôn dịu dàng, đó là lý do tại sao người khác thường nhắm tới cô  bé vì họ nghĩ rằng cô bé là một mục tiêu dễ dàng.

Ít nhất thì bây giờ cô bé vẫn đang cười, điều đó tốt hơn là khóc. Thằng bé cho rằng Shulia vẫn còn buồn vì chuyện vừa rồi.

"Anh ơi, ăn cái này đi."

Shulia đưa tay ra. Hai viên kẹo màu vàng được đặt trên bàn tay nhỏ bé của cô.

"Đây là gì? Em lấy ở đâu thế?"

“Thái tử phi đã đưa nó em trong giờ ăn nhẹ trước đó đấy. Anh đã không đến nên mang theo phần của anh luôn. Mình ăn cùng nhau nha. "

Cô bé nở một nụ cười tự hào. Nhưng Kaluo đã ném viên kẹo trên tay cô xuống sàn.

“Sao em lại lấy cái này? Em cũng không thể ăn nó! ”

"Anh!"

"Cô ta là Thái tử phi!"

"Em biết, nhưng em nghĩ cô ấy là một người tốt."

Ancia ôm Shulia khi con bé bị Tom bắt nạt.

Mặc dù cô ấy biết rằng Shulia là một Roum nhưng vẫn nói rằng Shulia không làm gì sai.

Shulia thực sự thích Thái tử phi.

“Họ không phải là người tốt! Cô ta là một trong những thành viên Hoàng tộc và đã cố gắng giết Richard! Em định ăn những gì cô ta đưa cho à? "

"Nhưng họ nói rằng đó là lỗi của Richard ..."

“Họ đang nói dối! Richard đã bị đổ tội vì họ sợ rằng anh ấy sẽ trở thành Hoàng đế! Nó luôn luôn là như vậy! Hoàng đế đã giết gia đình Richard một cách vô cớ! "

Richard nói rằng Thái tử là một con quái vật.

Ngoài ra, hoàng đế cực kỳ cảnh giác với Richard vì ông biết rằng Richard tốt hơn Thái tử.

Các quý tộc khác cũng không hài lòng với việc người Roum trở thành hoàng đế tiếp theo.

Vì vậy mà họ đã cấu kết với nhau để buộc tội gia đình Richard vì tội phản quốc và tước đi danh hiệu của Richard.

“Người của đế quốc này đều giống nhau hết! Bọn họ là kẻ thù của chúng ta! ”

Kaluo nhớ lại quá khứ. Cậu bé đã từng sống trong một ngôi làng người Roum.

Mặc dù ngôi làng chỉ có gia đình của Kaluo, Connin và Shulia.

Người Roum bị đối xử rất hà khắc ở bất cứ nơi đâu họ đến và là mục tiêu của những kẻ buôn bán nô lệ.

Ba gia đình sống trong rừng sâu, nương tựa vào nhau. Đó là một khoảng thời gian khó khăn nhưng họ đã rất vui. Không có sự phân biệt đối xử ở đó.

Vậy mà những tháng ngày hạnh phúc lại kết thúc quá đột ngột. Người từ những vùng đất xa xôi đã đến đó.

Họ giết cha mẹ, anh chị em và đốt nhà của họ, nói rằng họ nên tiêu diệt những người Roum đã truyền nhiễm tancinol.

Tất cả mọi người đều chết, chỉ có chị gái của Kaluo, Karan, Connin và Shulia sống sót.

Họ chìm trong đau thương và báo thù. Nhưng thực ra thì họ lại không thể làm gì được.

Không có ai đứng về phía người Roum, ngay cả khi họ kêu nài.

Richard xuất hiện trước mặt bốn đứatrẻ khi họ đang tuyệt vọng.

Richard đã cứu họ. Anh đã dạy Karan và Connin ma thuật hắc ám và giúp gia đình cậu bé trả thù.

Kaluo và Shulia đến trại trẻ mồ côi Camellia.

"Cháu muốn ở với chị gái của mình."

Kaluo muốn ở bên chị gái mình, nhưng cô ấy lắc đầu kiên quyết.

 

“Không, nguy hiểm lắm. Chị sẽ giúp Richard trở thành hoàng đế. Khi trở thành hoàng đế rồi thì người Roum sẽ có một thế giới mà họ không còn bị phân biệt đối xử nữa. "

“Em cũng sẽ giúp chị!”

“Thay vào đó thì em nên học thật tốt nhé. Richard sẽ cần một trợ thủ đắc lực khi trở thành hoàng đế. Em phải đảm nhận vai trò đó. Chị sẽ cùng ngài ấy gây dựng đất nước cho người Roum. "

Chị gái của cậu bé nói đúng. Kaluo vẫn ở trong trại trẻ mồ côi như cô ấy nói. Ngoài ra, cậu bé là người duy nhất có thể bảo vệ Shulia còn nhỏ tuổi.

“Hoàng đế đã đổ tội cho Richard. Em nên cẩn thận đi! Chúng ta phải tin tưởng Richard! ”

Richard đã cứu họ. Cậu bé sẽ giúp anh ta thiết lập một thế giới mà người Roum không bị phân biệt đối xử.

“Richard chắc chắn sẽ tạo ra một thế giới như vậy cho chúng ta…”

Nhưng Kaluo không giải thích nhiều với Shulia.

Nó quá khó hiểu đối với Shulia còn nhỏ tuổi. Ngoài ra, đó là một kế hoạch bí mật mà chỉ Richard và một số người biết.

Cô bé rất tốt, nhưng việc giữ bí mật lại là một vấn đề khác. Vẫn chưa phải lúc để nói với cô bé.

"Em ghét Richard."

Shulia rụ rè nói, đăm đăm nhìn chiếc kẹo chổng chơ trên sàn trong khi nghe Kaluo nói.

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 156
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.