Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 169

Chương 169 – Đại kết cục

 

Tôi nắm tay Shulia. Cô bé mở to đôi mắt và nuốt nước bọt xuống.

"Nó thế nào?"

Tôi cười toe toét và buông tay cô bé ra.

"Tất cả đều tốt hơn rồi ạ."

"Có thật không?"

"Vâng. Con cảm thấy tốt hơn rồi. Cảm ơn người vì đã chữa trị cho con ”.

Tôi vỗ nhẹ vào tóc cô bé.

Cuối cùng cô bé đã vượt qua được tancinol. Không còn dấu vết của ma lực xoắn trong cơ thể cô bé nữa.

"Vậy bây giờ con có thể quay lại trại trẻ mồ côi được không ạ?"

"Tất nhiên rồi."

"Con có thể gặp Anh Luo không?"

"Được, hai đứa sẽ sớm gặp lại nhau thôi."

Kaluo vẫn còn sống.Chị gái của cậu bé - Karan cũng còn sống.

Richard không muốn điều đó, nhưng vì sai lầm của mình, anh ta đã hy sinh mạng sống của mình để cứu Karan và rời khỏi thế giới này.

Dù sao thì họ cũng đã bị điều tra.

Kaluo là một đứa trẻ và cậu bé chỉ bị cuốn vào những âm mưu bởi hoàn cảnh xung quanh mà không biết gì cả, vì vậy cậu bé sẽ được thả ngay sau khi điều tra xong.

Tuy nhiên, Karan và Connin đã phạm tội.

Họ hối hận về quá khứ và thú nhận mọi tội lỗi của mình.

Đặc biệt, Karan vô cùng sốc khi biết Richard chính là kẻ thù đã giết cha mẹ họ và cố gắng hy sinh tính mạng của họ nữa.

Tuy nhiên, dù Richard có lừa dối họ đến đâu thì tội của họ cũng quá lớn.

Hai người vẫn chưa phải là người trưởng thành, thế nên ngay cả khi tránh được án tử hình, họ vẫn sẽ phải ngồi tù cả đời.

"Shulia!"

"Cô!"

Michelle đến gặp Shulia sau khi nghe tin cô bé đã bình phục hoàn toàn.

Ngay khi nhìn thấy Michelle, cô bé đã chạy đến với một nụ cười thật tươi.

“Cảm ơn Điện hạ. Cám ơn người rất nhiều."

"Cảm ơn người, Điện hạ."

Khi Michelle cảm ơn, Shulia nhanh chóng làm theo cô giáo và cúi đầu.

“Shulia, giữ gìn sức khỏe nhé. Tạm thời hãy ăn uống thật tốt, được không? ”

"Vâng!"

Shulia nhanh chóng trả lời. Trông cô bé khỏe mạnh đến mức tôi không thể tin được là cô bé vừa vượt qua một cơn bạo bệnh.

"Tạm biệt Điện hạ ạ."

Cô bé xua tay tạm biệt và quay trở lại trại trẻ mồ côi.

Bệnh nhân cuối cùng rời khỏi trung tâm đào tạo.

Và sự bùng phát làm rung chuyển đế quốc đã hoàn toàn biến mất.

Tôi đã tìm thấy công cụ tạo ra dịch tancinol trong pháo đài bí mật nơi Richard bắt cóc tôi.

Đó là một chiếc hộp cũ kỹ. Nhưng bên trong chỉ có một lá thư.

Đó là lá thư của Ser nói rằng mọi thứ đã được thanh lọc.

Tancinol sẽ không bao giờ xuất hiện trên thế giới này nữa.

Không chỉ Richard, mà cả hành động của gia tộc Kensway đã gây ra việc bùng phát  tancinol trong một nghìn năm cũng bị phanh phui.

Khi gia tộc Kensway bị vạch trần là nguồn cơn gây ra tancinol, mọi người đều bỏ ngoài tai và chỉ đổ lỗi cho những người Roum.

Nhưng khi đã chữa khỏi và hết dịch bệnh, mọi người dần dần chấp nhận sự thật.

Mọi người nguyền rủa Richard và phẫn nộ với gia tộc Kensway.

Tuy nhiên, khi chứng thư của vị hoàng đế đầu tiên Phillip được tiết lộ, mọi người đã rất ngạc nhiên.

Cả đế quốc đã bàng hoàng khi sự thật về người sáng lập vĩ đại, người đã được nữ thần lựa chọn, được tiết lộ.

Tenstheon đã xin lỗi về những việc làm xấu xa của Phillip với tư cách là Hoàng đế của Đế quốc Asteric. Blake và tôi cũng cùng ở đó.

Chúng tôi đã tiết lộ tất cả sự thật đã xảy ra một nghìn năm trước và biên soạn lại các cuốn sách lịch sử của Đế quốc Zelkan.

Tên của Rakshul cũng bị xóa sau một nghìn năm.

Đây là thứ đã được chuẩn bị trước khi tancinol ra đời.

Nếu tất cả sự thật được tiết lộ, có thể sẽ xảy ra một cuộc khủng hoảng đối với sự tồn vong của Đế quốc Asteric và hoàng tộc, nhưng nếu chúng tôi cứ che giấu nó, chúng tôi không thể giải quyết được đống rối ren từ một ngàn năm trước được.

Tuy nhiên, người dân của đế quốc đã bị sốc trước hành vi sai trái của Phillip và không hề tức giận với gia đình hoàng gia hiện tại.

Tenstheon hiện là vị hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử của đế quốc, vì đế quốc đang ở trong một kỷ nguyên hòa bình và thịnh vượng chưa từng có.

Hơn nữa, không còn bất kỳ phiên tòa liều lĩnh nào và dịch tancinol, những thứ đã khủng bố người dân trong suốt một nghìn năm.

Nữ thần ánh sáng cũng trao quyền hạn của mình cho Thái tử và Thái tử phi. Người dân của đế quốc cho rằng đây là cách để nữ thần tha thứ cho quá khứ và cầu mong sự phù hộ của đế quốc.

Một loạt các sự kiện cũng làm thay đổi nhận thức của những người Roum.

Trong một nghìn năm, người Roum đã không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành nô lệ hoặc sống ẩn dật.

Ngay cả khi được giải thoát khỏi kiếp nô lệ, họ cũng không biết khi nào sẽ bị bắt về hoặc bị giết oan.

Tenstheon cố gắng trấn áp nạn buôn bán nô lệ và ngăn chặn việc giết người, nhưng ông không thể kiểm soát mọi thứ được thực hiện một cách bí mật.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.

Quan điểm của họ về những người roum cũng thay đổi. Đương nhiên, định kiến tồn tại thâm căn cố đế ngàn năm sẽ không biến mất trong chốc lát, mà sẽ sẽ dần dần cải thiện.

Quyền lợi của người roum cũng được ban hành.

Đế quốc bãi bỏ lệnh cấm nhập cảnh người roum và nhiều thứ khác.

Có một phản ứng dữ dội chống lại điều này, nhưng nó không mạnh như tôi nghĩ.

Tin tức ban hành nêu ra người Roum không phải là tội nhân mà là nạn nhân của những tham vọng của Phillip, vì vậy không có lý do gì để ngăn cản họ cả.

Một năm đã kết thúc khi tôi giải quyết dịch bệnh tancinol và tiết lộ sự thật của một nghìn năm trước.

Có một nơi tôi thực sự muốn đến trước khi năm nay trôi qua. Đó là mộ của mẹ tôi.

Tôi đã đến mộ của mẹ tôi với Blake. Đây là lần đầu tiên sau bảy năm qua , nhưng nghĩa trang đã được quản lý rất tốt. Điều này là do Blake và Tenstheon đặc biệt chú ý đến nó.

Tôi đặt hoa lên mộ và chạm tay vào tượng đài mà không nói nên lời. Blake cũng lịch sự cúi đầu, đặt những bông hoa xuống.

"Mẹ, con tới rồi."

Blake nói rằng anh ấy đã ghé qua mỗi khi tới lui thung lũng hỗn mang để tìm tôi. Anh ấy cũng nói rằng anh ấy đến một mình và chào bà ấy ngay cả khi anh ấy đã tìm thấy tôi.

Tuy nhiên, tôi đã do dự khi đến đây ngay cả khi đã trở về cung điện.

Bảy năm trước, tôi chỉ chính thức đến thăm mộ mỗi năm một lần.

Tôi chỉ coi bà ấy là mẹ ruột của Ancia. Tôi thậm chí còn chưa từng mơ mộng rằng bà ấy lại là mẹ ruột của tôi, người đã sinh ra tôi.

Tôi thực sự muốn đến đây sau khi trở lại kinh thành. Nhưng tôi do dự, bởi vì tôi không có cơ thể ban đầu của mình. Sau khi lấy lại cơ thể, tôi thực hiện lời hứa sẽ đến ngay cả khi tình hình ổn định, và thời gian đã trôi qua.

"Con tới rồi ... mẹ."

Từ "mẹ" có cảm giác hơi chút không quen thuộc.

Một nghìn năm trước, và ở Hàn Quốc, tôi hiếm khi gọi “mẹ” vì mẹ tôi luôn mất sớm.

Khoảnh khắc tôi thốt ra từ đó moojtcasch ngượng nghịu, nước mắt tôi giàn giụa.

"Con đã tới trễ. Con xin lỗi vì đã không đến thăm người suốt thời gian qua… ”

Blake vỗ nhẹ vào lưng và nắm chặt tay tôi. Nhiệt độ của anh ấy làm tôi bình tĩnh lại.

"Chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới nhé."

Tôi đã bảo Blake tổ chức một buổi dạ hội để ăn mừng anh ấy trưởng thành, nhưng anh ấy khẳng định rằng anh ấy sẽ không tổ chức một bữa tiệc như vậy trừ khi tôi tự tổ chức một bữa tiệc ra mắt.

Cuối cùng, chúng tôi đã quyết định tổ chức hôn lễ thay vì tiệc riêng cho mình.

Trong Đế quốc Asteric, khi còn trẻ, họ chỉ tổ chức một buổi lễ nhỏ, thậm chí sau khi trưởng thành, nếu họ muốn kết hôn thì họ sẽ báo cáo với đền thánh và tổ chức một lễ cưới hoành tráng.

Chúng tôi đã có một buổi lễ nhỏ trong thời thơ ấu của chúng tôi. Tuy nhiên, bản thân các từ “hôn nhân của gia đình hoàng gia” hay “đám cưới” không phù hợp để mô tả buổi lễ tồi tàn khi ấy.

Đó là lý do tại sao tôi quyết định tổ chức một đám cưới thực sự một lần nữa.

Không còn là vị thái tử quái dị và một đứa con gái bị bỏ rơi. Bây giờ nó là đám cưới của Thái tử và Thái tử phi.

“Chúng con sẽ tổ chức vào mùa xuân tới. Xin người trên trời hãy chứng kiến hôn lễ của chúng con . ”

Nếu mẹ tôi chứng kiến đám cưới của tôi 10 năm trước, bà ấy nhất định sẽ rất khó chịu. Nhưng tôi chắc chắn rằng bà ấy sẽ rất vui trong hôn lễ lần này.

“Vâng, xin người hãy dõi theo chúng con. Mẹ , chúng con sẽ có một đám cưới tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay. "

Blake nắm chặt tay tôi. Anh ấy trông rất đáng tin cậy, nhất là ngày hôm nay.

"Con vẫn luôn hạnh phúc."

"Con sẽ không khiến cho nàng ấy phải chịu bất kì chút đau khổ nào."

"Con chưa từng phải chịu khổ sở gì cả."

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian bên nhau của chúng tôi là khó khăn. Tất cả thời gian tôi dành cho anh ấy đều thật quý giá.

Blake ôm vai tôi mà không nói lời nào. Tôi cũng dựa đầu vào vai anh ấy.

 

***

 

Khi tôi quay trở lại cung điện trên một chiếc xe ngựa, tôi có thể thấy mọi người vây kín quảng trường.

"Chúng ta hãy xem một chút nhé?"

"Tất nhiên rồi."

Tôi gật đầu đồng ý với lời nói của Blake.

Kể từ khi sự bùng phát tancinol kết thúc, đám đông còn đông hơn nhiều so với bình thường và mọi người dường như tràn đầy năng lượng hơn so với các lễ hội cuối năm thông thường.

Chúng tôi nắm tay nhau bước xuống phố.

Chúng tôi không phải làm bất cứ điều gì. Chỉ cần được dạo bước trên con phố đông đúc như vậy thôi cũng khiến lòng tôi hạnh phúc biết bao.

Nắm chặt tay anh ấy, tôi dừng lại một chỗ.

Sách mới được trưng bày trước một hiệu sách.

Một trong số đó là cuốn truyện cổ tích có tên ‘Công chúa phúc lành’.

Nó giống với tên cuốn sách mà tôi đã thấy ở hiệu sách này trước đây. Bìa sách đã thay đổi nhưng có cùng một tiêu đề, nó có vẻ là cũng là cuốn sách khi đó.

Nhưng cuốn sách đó là tái bản à?

Tôi do dự một lúc và mở cuốn sách.

Công chúa phúc lành kết hôn với thái tử quái dị của đất nước láng giềng. Công chúa và hoàng tử yêu nhau say đắm và cuối cùng hoàng tử đã được giải thoát khỏi lời nguyền. Nhưng đổi lại, công chúa đã mất mạng.

 

Hoàng tử rơi lệ một mình, nhớ nhung nàng công chúa vì mình mà chết.

Đó là câu chuyện giống như tôi đã thấy trước đây.

Tôi trở nên u ám và hối hận vì tôi đã vô tình nhìn thấy nó.

Nhưng đó không phải là kết thúc của cuốn sách.

Một nữ thần xuất hiện trước mặt chàng hoàng tử đang rơi đầy nước mắt, nói cho chàng biết cách để khôi phục lại phúc lành cho công chúa.

Hoàng tử sẵn sàng chịu đựng thử thách để tìm được công chúa, đồng thời nữ thần cũng tiếp thêm sức mạnh để anh có thể gặp lại cô gái mình yêu.

Cuối cùng thì hoàng tử và công chúa cũng gặp lại nhau.

[Công chúa phúc lành và hoàng tử ánh sáng sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.]

Câu chuyện cổ tích kết thúc với cảnh hai người trở lại hoàng cung và nhìn nhau bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Nhìn thấy hoàng tử và công chúa đang cười tươi rói, tự nhiên tôi cũng mỉm cười theo.

"Đó là cuốn sách gì thế?"

Tôi đã đưa cho Blake cuốn sách. Blake đọc xong cuốn sách cũng mỉm cười như tôi.

Sau khi mua một cuốn truyện cổ tích, chúng tôi lại đi bộ xuống phố.

"Blake."

"Ừm."

“Chúng ta hãy sống thật hạnh phúc nhé.”

“Tất nhiên rồi, ta sẽ khiến nàng mỉm cười mỗi ngày.”

Blake nắm chặt tay tôi. Tôi cũng nắm chặt tay anh ấy.

Đám đông bỗng trở nên xôn xao.

"Tuyết đang rơi kìa!"

"Tuyết!"

Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy tuyết trắng từ trên trời đổ xuống. Đó là trận tuyết đầu tiên trong năm.

"Đã bao lâu rồi nhỉ…"

Tôi ngơ ngác nhìn những bông tuyết. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó sau bảy năm. Và đã bảy năm kể từ khi tôi nhìn thấy tuyết cùng với Blake.

“Giờ chúng ta có thể cùng nhau ngắm tuyết rồi .”

"Ừm, chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi khi tuyết rơi."

Tôi mỉm cười trước lời nói của Blake.

Năm sau, tôi sẽ được nhìn thấy trận tuyết đầu tiên với Blake, trong hai năm tới, 10 năm và 20 năm nữa. Chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi.

Nhưng Blake lắc đầu.

"Không, không phải trận tuyết đầu tiên."

"Sao cơ?"

“Trận tuyết thứ hai, trận tuyết thứ ba, trận tuyết thứ tư và thứ năm, chúng ta hãy cùng nhau xem nhé.”

“Chàng nghĩ khi nào trời sẽ có tuyết rơi?”

"Không, chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày."

"Mỗi ngày?"

“ Được, mỗi ngày luôn. ”

Tôi cạn lời đến mức bật cười. Vẻ mặt của Blake nhanh chóng trở nên u ám.

“Vợ, có chuyện gì thế? Nàng không muốn ở cạnh ta sao? "

"Không, không phải như thế đâu…"

"Vậy thì nàng sẽ ở ngay bên cạnh ta mỗi ngày phải không?"

“Không, đó là… chúng ta phải làm việc.”

Với tư cách là Thái tử và Thái tử và thì chúng tôi vẫn cần phải làm gì đó. Thực tế thì cả hai sẽ không thể ở bên nhau cả ngày như khi chúng tôi còn trẻ. Tôi đã cố gắng nói điều đó nhưng tôi lại im lặng.

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Blake, tôi không thể nói không được.

Tôi luôn yếu đuối trước biểu hiện đáng yêu đó.

“Được rồi, chúng ta hãy ở bên nhau cả ngày luôn cũng được.”

"Có thật không?"

"Ừm, thật đấy."

"Hứa với ta đi."

"Ta hứa."

Blake cười rạng rỡ và ôm eo tôi.

Chú thỏ dễ thương khi chúng tôi còn nhỏ đã biến mất và nó nhanh chóng trở thành một con thú đầy mê hoặc.

Làm thế nào mà con thỏ nhỏ lại trở thành một con thú được nhỉ?

Khuôn mặt của Blake áp sát hơn và đôi môi của chúng tôi chạm vào nhau.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào như tuyết đầu mùa.

<Phần cuối>

 

————————————————-



Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 169
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.