Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 170

Ngoại truyện 1 - Blake nhỏ đi rồi (1)

 

Nhẹ tay mở toang cửa sổ, không khí trong lành và hơi se lạnh của mùa đông phả vào làn da tôi.

Không khí trong lành, ánh nắng ấm áp, tiếng chim hót líu lo, lại có cả phu quân của mình đang nằm trên giường kia nữa, mọi thứ thật hoàn hảo.

Tôi ngồi lên giường và vỗ nhẹ vào má Blake còn đang chìm trong giấc ngủ.

“Blake, trời sáng rồi. Dậy thôi."

“Hừm. Năm phút nữa thôi. ”

Anh ấy nói với một giọng ngái ngủ dễ thương.

Hôm qua chắc hẳn anh ấy rất mệt vì thức khuya, tới tận lúc bình minh mới thiếp đi.

Cảnh Blake nhắm chặt mắt lầm bầm khiến tôi nhớ lại ngày xưa.

Tôi mỉm cười và xoa xoa đôi má mềm mại của anh ấy. Tôi cũng muốn để anh ấy an ổn ngủ tiếp, nhưng hôm nay tôi đã quyết định sẽ ăn sáng với Tenstheon rồi.

Nếu anh ấy ngủ thêm thì chúng tôi sẽ đến muộn mất.

"Thái tử, dậy ngay đi nào."

Tôi vén chăn ra. Blake cau mày.

“Ancia, cứ kéo xuống vào mỗi buổi sáng thế này khổ lắm.”

Anh ấy lại đang nói mấy thứ dễ gây hiểu nhầm rồi! Đừng có bỏ sót từ một cách mơ hồ như thế chứ!

Tôi liếc nhìn anh ấy mà không nói lời nào. Sau đó Blake mỉm cười một cách đáng nghi rồi ôm eo tôi.

"Vợ ta ấm quá."

Ngay cả khi một con thỏ có lớn lên thì nó cũng không trở thành một con sói. Chồng tôi cũng vẫn luôn là một tiểu bạch thỏ chưa bao giờ thay đổi. Chỉ một chút thôi , không, có thể là quyến rũ hơn rất nhiều.

Anh ấy hẳn biết mình đẹp trai như thế nào. Tôi muốn thuận theo tất cả những mong muốn của anh ấy, nhưng tôi vẫn kiên quyết nói.

"Dậy đi. Chúng ta sẽ đi ăn sáng. Cha đang đợi mình rồi. "

"Không sao cả."

“Không ổn đâu.”

Tancinol đã biến mất và Richard cũng bị phong ấn. Sự thật của một ngàn năm trước đã được tiết lộ, và sự phân biệt đối xử trong đám đông đang giảm dần. Giao thương với Chang diễn ra suôn sẻ và Đế quốc thì đang được sống trong cảnh thái bình.

Hơn nữa, Blake đã lớn lên trở thành một chàng trai khỏe mạnh và tuyệt vời, chúng tôi sẽ mãi luôn ở bên nhau.

Chỉ có một điều duy nhất mà tôi còn băn khoăn dù tôi rất hạnh phúc vì mấy ngày nay tôi không phải lo lắng về bất cứ điều gì.

Blake và Tenstheon vẫn còn mâu thuẫn.

Blake không muốn không phải vì anh ấy chỉ đơn giản là mệt mỏi. Anh ấy thà ngủ trong phòng còn hơn phải ăn với Tenstheon.

Ba chúng tôi ăn cùng nhau mỗi ngày một lần. Tuy nhiên, Blake và Tenstheon lại trở nên khó xử hơn.

Nếu có xung đột quan điểm về các vấn đề chính trị hoặc nếu nó trở nên khó xử vì những cuộc cãi vã của họ thì tôi còn có thể cố gắng hòa giải, nhưng nó cũng không phải như vậy.

Mối quan hệ của cả hai hầu như không thấy có dấu hiệu phục hồi.

"Thức dậy nào!"

Tôi buộc Blake thức dậy để kịp tới cung điệp Phillia.

Mặc dù chúng tôi không bị trễ nhưng Tenstheon đã đến trước và đang đợi chúng tôi rồi.

"Cha, cha đã tới rồi sao?"

“Ancia, hôm nay trông con rất xinh.”

"Nhìn cha cũng rất tuyệt đó."

Chúng tôi chào nhau như thường lệ. Tuy nhiên, Blake chỉ cúi đầu nhẹ mà không nói lời nào. Tenstheon cố gắng đi tiếp mà không nói gì.

Tình thế không thể tiếp tục như thế này được.

Tôi ra hiệu bằng ánh mắt cho cha.

‘Cha cũng chào Blake đi! Một lời khen nữa! Khen chàng ấy đi cha! Nào!'

"Hừm."

Ông ấy có hiểu ý tôi không ? Tenstheon nhìn Blake và ho một cách ngượng nghịu.

Ông do dự một lúc không biết nên nói gì rồi từ từ mở miệng.

 

“Hmm… con cũng rất đẹp.”

“……”

“……”

Biểu cảm của Blake đanh lại, còn tôi thì không nói nên lời.

Thưa cha, đó không phải là lời khen mà con trai cha muốn đâu…

Tôi không biết làm thế nào một người vượt trội về mọi thứ khác lại trở nên như thế này khi nó liên quan đến Blake.

Cuối cùng, bữa sáng hôm nay kết thúc trong một bầu không khí đầy ngượng ngùng.

 

***

 

Làm thế nào tôi có thể làm cho khoảng cách giữa hai người gần hơn đây?

Thực tế thì nó không phải là một vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Blake đã bị tổn thương khi còn nhỏ. Tất nhiên, Tenstheon có lý do của mình nhưng dù vậy, việc tha thứ cho ông ấy hay không là còn tùy thuộc vào Blake.

Không ai có thể ép buộc anh ấy cho đến khi tâm trí của anh ấy đã sẵn sàng.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy khó chịu vì suy nghĩ vì tôi mà hai người mới thành ra như vậy. Nếu tôi không biến mất vào thời điểm đó, họ có lẽ đã khá hơn nhiều so với bây giờ…

"Ancia."

Vừa nhìn những bông hồng vừa thở dài, tôi quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

"Eunhan!"

"Ta xin lỗi, ta đến hơi muộn."

“Không sao đâu, ta cũng vừa mới đến thôi. “

Tôi đang đợi trong nhà kính thì nghe Tenstheon kể rằng Eunhan sẽ đến.

"Sao anh lại tới đây được thế?"

“Có sao đâu, nhờ có người mà khối lượng công việc của ta đã giảm hẳn rồi. Người khỏe chứ?"

“Ta vẫn khỏe.”

"Thật tuyệt."

Eunhan cười nhẹ. Anh ấy luôn có vẻ mặt điềm tĩnh và tao nhã.

"Ta đã mang theo cuốn sách mà trước đây người đã nhắc tới này."

Eunhan đưa cho tôi một cuốn sách được bọc bằng vải lụa.

Sau khi điều trị tancinol bằng trà taekri, tôi bắt đầu quan tâm đến các loại thảo mộc từ Chang. Lần gặp nhau trước đó của chúng tôi, tôi có nói rằng mình rất tò mò về những cuốn sách y học của Chang, hôm nay anh ấy đã không quên mang theo chúng.

"Cám ơn rất nhiều."

“Không có gì, và cái này…”

Eunhan cầm trên tay một chiếc hộp làm bằng ngọc.

"Đây là cái gì thế?"

Cái hộp trông thật quý giá.

"Là một chiếc vòng cổ."

"Vòng cổ?"

Khi tôi hỏi lại, Eunhan đột nhiên hoảng hốt rồi vội vàng giải thích thêm.

“À, nó không có nghĩa đặc biệt gì đâu.Ta chỉ nghĩ là chúng ta cần một thiết bị để liên lạc không may gặp phải trường hợp nguy hiểm như trước đây thôi ”.

Eunhan đến thăm Hoàng cung vào thời điểm mà vụ việc tancinol đã được xử lý xong.

Khi anh ấy nghe những gì đã xảy ra, anh ấy đã rất ngạc nhiên và tự trách bản thân đã không thể giúp gì.

Sau đấy, anh ấy đã quyết định cứ 15 ngày lại đến thăm chúng tôi một lần và hỏi tình hình dạo này ra sao.

Để mắt tới Chang vốn đã khó rồi mà nay nếu anh ấy cứ đến đây thì lại càng khó hơn.

Thay vì trực tiếp đến đây sử dụng một thiết bị liên lạc sẽ tốt hơn nhiều.

“Nhưng nó có vẻ rất quý…”

“Không đâu, vì ta muốn thôi. Có nó thì chúng ta liên lạc cũng tiện hơn, thế nên người đừng lo lắng gì. "

Nhưng nó có vẻ rất quý giá.

Tôi cảm thấy mình phải đáp lễ gì đó khi nhận được món đồ này. Đang suy nghĩ về món quà phù hợp thì bị ai đó đã giật lấy chiếc hộp.

“Ngươi đến đây cũng thường xuyên quá rồi đó. Chắc là ngươi nhàn quá rồi”.

Blake cụp mắt lạnh lùng nhìn hộp ngọc.

"Blake."

Blake nói một cách mỉa mai. Tôi giật mình và cẩn thận gọi tên anh ấy, nhưng Blake vẫn tiếp tục với giọng lạnh lùng.

“Đồ ăn của Chang ăn không đủ hay sao mà ngươi cứ đến đây mãi thế? ”

"Blake, ý chàng là sao?"

Tôi tự hỏi tại sao anh ấy lại nói điều đó, nhưng Eunhan im lặng như thể anh ấy vẫn có thể hiểu.

"Không có gì đâu. Vợ à, ta có chuyện muốn nói với Hoàng đế của Chang, nàng tránh mặt một lúc được không? ”

Vẻ mặt Blake dịu đi và mỉm cười với tôi.

"Được rồi…"

Mặc dù mối quan hệ giữa hai người không tốt, nhưng họ vẫn là Thái tử của Asteric và Hoàng đế của Chang.

Họ sẽ không hành động một cách liều lĩnh. Tôi gật đầu và đi ra khỏi nhà kính.

 

***

Tenstheon vẫn ở lại văn phòng của mình sau khi nói chuyện xong với Eunhan. Ông đang đọc thư của các quý tộc.

Tất cả đều là những thứ nhảm nhí vô dụng, chẳng hạn như thư ca ngợi những thành tựu vĩ đại của ông và yêu cầu tái hôn.

Trong số đó, có một bức thư với những nét chữ lộn xộn.

[Bệ hạ là người mà ta kính trọng nhất. Ta muốn trở thành một người đàn ông tuyệt vời như ngài.]

Đó là một bức thư do chính cháu trai của Hầu tước Sheldom viết.

Cháu trai của ông ấy năm nay khoảng tám tuổi…

Những bức thư như vậy thường do cha mẹ viết hộ cho nhưng kỳ lạ thay là đứa trẻ này lại tự tay viết thư.

Ngoài ra, nó không có sự trang trọng gì cả và nội dung tổng thể là một mớ hỗn độn như thể nó hoàn toàn được viết bởi chính đứa trẻ mà không được người lớn xem qua.

Nhưng Tenstheon cảm thấy bức thư này thực sự rất thú vị.

Kính trọng…

Ông ấy không phải là một người đàn ông đủ tuyệt vời để được kính trọng tới như thế.

Khi đó ông không thể bảo vệ được đứa con trai duy nhất của mình. Ngay cả khi lời nguyền của Blake được hóa giải, vẫn không có sợi dây tình cảm nào giữa hai người.

Đã từng có những lúc Blake nắm tay ông. Ông ôm đứa trẻ trên tay, đi tới đi lui trên cánh đồng để dạy kiếm thuật cho nó.

Nhưng mọi thứ đã khác khi Ancia biến mất.

Ông không biết phải an ủi Blake ra sao vì chính ông cũng cảm thấy tội lỗi khi để mất Ancia.

Ông ấy cảm thấy có lỗi khi nói chuyện với đứa trẻ ấy và thực sự tức giận vì không thể tìm thấy Ancia.

Tất cả trở nên rối ren và cuối cùng thì mối quan hệ của họ đã tan vỡ.

Sự biến mất của Ancia khiến đứa trẻ vốn chìm trong buồn đau nay lại trở về những tháng ngày cô đơn.

‘Suy cho cùng, mọi thứ đều là lỗi của ta.’

Mọi người đều đồng tình rằng Tenstheon là một vị quân vương tuyệt vời nhất. Ông luôn được ca tụng là một người cha tốt của dân tộc.

Nhưng trên thực tế, ông là một người cha tồi. Ông là một kẻ ngốc đã phạm phải sai lầm vì ông thậm chí còn không biết làm thế nào để đối mặt và chăm sóc cho đứa con trai duy nhất của mình.

Ông nhìn bức thư với mớ cảm xúc lẫn lộn. Đột nhiên cánh cửa mở ra và Blake bước vào.

Tenstheon có phần ngạc nhiên khi thấy con trai mình đột ngột tới vào ban đêm thế này . Con mèo đen trong tay Blake đã đập vào mắt ông trước khi ông kịp hỏi bất cứ điều gì.

"Eunhan!"

"Meo!"

Một con mèo đang đung đưa trên cổ Blake đang nhìn ông với vẻ mặt buồn bã như sắp khóc.

“Nếu là người mà Bệ hạ quan tâm thì chỉ cần nhìn thoáng qua là người đã nhận ra rồi.”

Blake lạnh lùng nói và ném con mèo vào vòng tay của Tenstheon.

"Con đang làm gì thế!"

"Con bực mình vì anh ta đang âm mưu làm gì đó với vợ của người khác thôi."

"Con đang nói về cái gì vậy?"

Tenstheon ngạc nhiên nhìn con mèo trên đùi mình. Tuy nhiên, Eunhan, người đã biến thành một con mèo đen lại lắc đầu như thể điều đó là không đúng.

"Meo!"

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 170
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.