Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 172

Ngoại truyện 3 - Blake nhỏ đi rồi (3)

 

"Cha đã biết chuyện tối qua sao ạ?"

“Không nhiều lắm, chỉ là thằng bé đã hơi cục cằn.”

Tenstheon cố gắng che giấu sự thật bằng những lời lẽ đẹp đẽ hơn. Có vẻ như Blake và Eunhan đã cãi nhau tối qua, nhưng tôi không biết lý do chính xác là vì sao.

“Ta không biể rõ lắm. Nhưng đó không phải là điều đáng lo ngại đâu”.

Tenstheon nhìn Blake và trấn an tôi.

“Nhưng điều gì đã xảy ra thế? Cái chăn này là sao? "

“À, đó là…”

Bộ quần áo ban đầu anh ấy mặc quá lớn so với thân hình nhỏ bé bây giờ của Blake. Ngoài việc mặc quần áo không vừa thì việc ống quần và ống tay áo quá dài khiến anh có thể bị tụt xuống cũng rất nguy hiểm.

Tôi đã cố gắng để cởi đống quần áo của anh ấy ra.

“Hông! Ta sẽ hông ởi đâuu! " (Không! Ta sẽ không cởi đâu!)

"Chàng nên cởi ra đi! Nguy hiểm lắm!"

"Hông có đâu!"

"Nguy hiểm lắm! Nếu chàng ngã thì sao! ”

“Ừm…”

Blake không biết phải nói gì nữa.

Tôi cởi quần áo của Blake và dùng tấm chăn lớn quấn quanh cơ thể anh ấy.

Bây giờ không có đứa trẻ nào tầm bốn năm tuổi trong cung điện nữa, thế nên rất khó để có quần áo trẻ em ngay lập tức.

Tuy nhiên, nếu chúng tôi để anh ấy như vậy vào mùa đông lạnh giá này thì anh ấy sẽ bị cảm lạnh mất nên tôi đã quấn chăn cho anh ấy.

Tôi nghĩ đó là một quyết định hợp lý, nhưng Blake vốn đang bị quấn trong một cái chăn trông chẳng khác nào kimbap đang lộ ra đôi môi xinh xắn.

Nó dễ thương quá đi !!! Nếu nói ra thì Blake nhất định sẽ càng tức giận hơn.

"Haha, việc này có lý do đó ạ."

Tôi cười ngượng nghịu. Tenstheon không hỏi thêm.

Ông ấy vội vàng tìm cách liên lạc với Chang thông qua sợi dây chuyền do Eunhan tặng. Sau đó kể lại với chúng tôi.

"Thằng sẽ trở lại bình thường sau khoảng một tháng."

"Một áng ?!"

Blake kinh ngạc hét lên.

“Nếu con muốn trở về hình dáng đầu sớm hơn một chút thì hãy xin lỗi đi. Ta đã nói chuyện trực tiếp với Baekhan rồi nhưng cậu ấy rất cứng đầu. "

“Conn sẽ hông chin nhỗi! Con hông làm ì ai cả! ” ( Con sẽ không xin lỗi! Con không làm gì sai cả!)

Blake phồng má trút giận.

“……”

Tenstheon im lặng.

Ông ấy không phản đối việc Baekhan đã khiến Blake trở nên như thế này. Tôi cũng không đồng ý với Blake.

Xem xét từ phản ứng của Tenstheon thì có vẻ như Blake đã làm sai điều gì đó trước.

"Xin lỗi đi."

"Hông."

Blake nói chắc nịch. Đôi má phúng phính của anh ấy giật giật.

Ôi trời, dễ thương quá!!.

Tôi áp lên má anh ấy mà quên đi sự nghiêm trọng của tình hình.

Lúc đầu, tôi lo lắng rằng cơ thể của anh ấy có vấn đề gì đó, nhưng vì Tentheon ấy nói rằng không có vấn đề gì cả và sau một tháng sẽ trở về hình dạng ban đầu nên tôi có thể tận hưởng vẻ ngoài dễ thương của Blake rồi. Qúa là sung sướng!!!

"Thế thì con định cứ như này à?"

“Con sẽ hông chin nhỗi. Con hông làm gì ai ả. " (Con sẽ không xin lỗi. Con không làm gì sai cả .)

Blake thực sự trở nên trẻ con rồi nè.

Câu thần chú thậm chí còn ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của Blake và khiến anh ấy hành động như một đứa trẻ.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy lại cứng đầu thế này.

Tuy nhiên, nó chỉ dễ thương khi anh ấy tuyên bố nó một cách trịnh trọng với khuôn mặt ló ra khỏi chăn thế kia.

"Con thấy ổn khi cứ như thế này trong một tháng à?"

"Con sẽ hông chin nhỗi!" (Con sẽ không xin lỗi!)

"Ta hiểu rồi. Nếu con thấy ổn thì cứ để như vậy đi. "

Tenstheon không bắt anh ấy phải xin lỗi nữa và tôn trọng mong muốn của Blake.

Sau đó ông ấy nói,

“Vậy thì, hãy sẵn sàng sống như vậy trong một tháng tới.”

"Người, người nuốn con tong ình dạng như hế này?"

Blake mở to mắt trong sự lo lắng.

"Con đã nói rằng mình sẽ không xin lỗi."

"Con hông chin nhỗi!"

"Thế thì chúng ta sẽ không thể làm bất cứ điều gì."

Tenstheon nâng Blake đang ngồi trên ghế sofa.

Nếu ông ấy yêu cầu thì Eunhan sẽ làm bất cứ điều gì. Ông ấy sẽ thuyết phục Baekhan đưa Blake trở lại tình trạng ban đầu.

Nhưng Tenstheon dường như không có ý định làm như vậy.

"Ta phải mặc quần áo cho con ngay thôi."

"Thả con xuống!"

Blake vùng vẫy trong chăn. Tuy nhiên, Tenstheon đã để mắt đến Blake từ lâu.

Khóe miệng Tenstheon giật giật. Chắc hẳn ông ấy cũng nghĩ Blake rất dễ thương.

 

***

 

Phòng ngủ của Blake chứa đầy quần áo trẻ em. Số lượng khổng lồ đến nỗi tôi nghĩ họ có thể đã mang mọi thứ từ cả tá cửa hàng đến đây ấy chứ.

Không, có khi mặc cả tháng chẳng hết ấy chứ! Ngoài ra, những bộ quần áo mùa hè này là sao? Họ lấy tất cả những bộ quần áo này ở đâu ra thế?

Tôi rất ấn tượng với đống đồ chất cao như núi này nhưng Blake lại ủ rũ.

"Blake, chàng muốn mặc gì nào?"

Sau đó Blake lắc đầu với vẻ mặt u ám.

"Hông, tất cả ều là đồ cho trẻ coong." (Không, tất cả đều là đồ cho cho trẻ con)

Tất cả quần áo đều dễ thương và sáng lóa thế này.

Nhưng…

"Blake bây giờ là một đứa trẻ mà."

"Gì…?"

Anh ấy mở to mắt nhìn tôi.

Không, điều này có gây sốc như vậy không?

"Chàng đã nói rằng chàng sẽ chấp nhận sống như một đứa trẻ mà không cần xin lỗi cơ mà."

“Ta hông phải là ột đứa bé! Ta nhỉ là nhỏ hưn thoiii! ” (Ta không phải là một đứa bé! Ta chỉ là nhỏ hơn thôi!)

"Ôi trời, nhỉ nhà nhỏ hưn thoi sao?"

Khi tôi bắt chước lời nói của anh ấy, Blake liền ứa nước mắt.

Đó hẳn là bản năng của cơ thể. Anh ấy lại là một đứa trẻ hay khóc như khi còn nhỏ.

"Nhừng có bắt nhước ta mà."

Thật dễ thương khi thấy anh ấy bi bô với thân hình nhỏ như một hạt đậu thế này. Tôi nín cười và ôm anh ấy thật chặt.

"Được rồi, được rồi, ta sẽ không bắt chước chàng nữa."

Tôi định xoa dịu anh ấy nhưng cuối cùng tôi lại vô thức nói như thể một giáo viên mẫu giáo. Blake tức giận chu môi.

"Blake, chàng buồn sao?"

"Hông."

Tôi nghĩ anh ấy đang buồn rồi.

“Còn quần áo của chàng thì sao? Chàng có muốn ta chọn cho chàng một chiếc không? ”

“… Ta nhang ố gắng tự làm việc ó!”

Blake tốt ra một cách hùng hồn và nhặt chiếc tất ngay trước mặt anh ấy.

Anh ấy chọn đôi tất trắng đơn giản thay vì những món phụ kiện cầu kỳ và quần áo trang trí diềm xếp.

Nhưng…

"Ư!"

Giờ đây, mang tất là việc vượt quá khả năng của Blake.

Cuối cùng Blake đã ngã xuống trong khi còn chưa cả đặt chân vào lỗ trên chiếc tất nhỏ của mình.

"Chàng ổn chứ?"

Đó là một chiếc giường êm ái nhưng tôi vẫn vội vàng qua kiểm tra tình trạng khi thấy anh ấy bị ngã. Tuy nhiên, Blake không ngẩng đầu lên.

“Blake, có chuyện gì vậy? Có đau không? ”

Tôi cười hỏi. Anh ấy có thể đã bị thương vì cơ thể của anh ấy đã trở nên nhỏ hơn nhiều.

"Nói ta nghe đi. Nó có đau không?"

Khi tôi hỏi lại, Blake nói nhỏ.

“Chấu ổ quá…”

"Ưm."

Tôi ngậm chặt miệng và cố kìm lại tiếng cười của mình.

Tai của Blake hồng rực như củ cải đỏ. Nếu tôi cười ở đây thì có lẽ anh ấy sẽ khóc thật mât.

"Không sao cả. Nó không có gì đáng xấu hổ. Là do giường quá mềm nên khó giữ thăng bằng thôi. "

“Đúng, đúng ồi. Ta sẽ chuống tràn nhà đi. "

Blake đứng dậy và hét lên đầy tự tin. Thật không may là hiện tại sàn đá cẩm thạch lại quá nguy hiểm đối với Blake.

Tôi nhấc Blake dậy và đặt anh ấy vào giữa giường trong khi anh ấy cố gắng bước xuống giường với đôi chân ngắn của mình.

"Ahh, tại chao ?!"

Anh hét lên để phản đối.

Anh ấy thực sự hỏi tôi vì anh ấy thực sự không biết tại sao?

Nhưng nếu tôi nói, "Thật nguy hiểm khi đi tất trên sàn đá cẩm thạch", anh ấy sẽ phàn nàn.

Tất nhiên, tôi muốn thấy anh ấy nhan nhó như thế vì nó sẽ rất dễ thương, nhưng vì đang là mùa đông nên việc ăn mặc là ưu tiên hàng đầu.

"Ta sẽ mặc quần áo cho chàng."

"Hông, hông!"

Blake lại đỏ mặt và hét lên.

"Vậy thì ta có nên nhờ người khác làm không?"

“……”

Như thể nó sẽ còn tệ hơn nếu nhờ tới người khác, Blake ngậm chặt miệng.

Tôi chọn chiếc áo sơ mi trắng mà tôi thích ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.

"Blake, chàng có thể tự mình cài nút."

"Được!"

Anh mỉm cười và gật đầu. Tôi cũng vuốt ve mái tóc mềm mại của anh ấy và mỉm cười.

 

***

"Ôi trời!"

"Hít hà!"

"Ồ!"

Khi Blake mặc quần áo và đi ra ngoài, Melissa, Hans, Edon và Terry, những người đang đợi bên ngoài đều không nói nên lời, mỗi người đều thốt ra một câu cảm thán.

Tôi hoàn toàn hiểu phản ứng của họ. Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Blake nhỏ đi thế này, tôi đã không nói nên lời vì anh ấy quá dễ thương. Bây giờ, anh ấy trông giống như một con búp bê chứ không phải là một con người trong bộ quần áo xinh đẹp của mình nữa.

Tôi nói với mọi người rằng anh ấy nhỏ đi vì tôi đã mắc sai lầm khi luyện tập ma thuật. Tôi giải thích rằng không có vấn đề gì và anh ấy sẽ trở lại bình thường sau một tháng nữa, vì vậy mọi người đều nhìn cậu bé Blake với đôi mắt lấp lánh.

Tuy nhiên, vẻ mặt của người được mọi người yêu mến lại tỏ ra ủ rũ.

Nó hẳn là một cú sốc khá lớn khi anh ấy không thể tự cài cúc áo cho mình. Anh ấy đã rất cố gắng nhưng ngón tay nhỏ bé không đủ để thực hiện nhiệm vụ tinh vi là cài cúc áo được.

Blake đã cố gắng nhiều lần nhưng vẫn không thành công và cuối cùng tôi đã giúp anh ấy.

Blake tiếp tục loay hoay với những chiếc cúc áo như thể vẫn còn rất vương vấn. Tôi không nhớ là mình đã ôm anh ấy bao nhiêu lần nữa.

"Oaaa!"

“Blake của chúng ta thật dễ thương, phải không?”

"Ừm, ngài ấy rất dễ thương."

"Dễ thương quá."

Edon tức giận gật đầu, Terry cũng không thể rời mắt khỏi Blake. Hans nhẹ nhàng mỉm cười.

“Sao ngài ấy có thể dễ thương như vậy được nhỉ? Nó làm ta nhớ lại ngày xưa ”.

Đôi mắt của Melissa đã hơi ướt. Sau khi cô ấy nói điều đó, vẻ mặt của mọi người đều trở nên buồn bã.

Blake bị nguyền rủa khi mới 5 tuổi. Đứa trẻ Blake trẻ mà họ nhớ vẫn luôn phải sống trong đau đớn.

Tôi rất vui vì Blake đã trưởng thành và trở thành một chàng trai tuyệt vời và khỏe mạnh. Tenstheon chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng, tôi không thể tin rằng hồi đó cơ thể nhỏ bé này lại có thể chịu được cơn đau như vậy. Khi ấy Blake chỉ là một cậu bé nhỏ nhắn và non nớt.

Tôi đã biết điều đó nhưng thật sự vẫn rất đau lòng khi tận mắt chứng kiến ​​Blake trong bộ dạng nhỏ nhắn này.

"Ể ta chuống!"

Tôi khó khăn ôm chặt lấy Blake.

Tôi chỉ có thể trải nghiệm những điều thú vị với anh ấy như thế này trong một tháng thôi.

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 172
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.