Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 173

Ngoại truyện 4 - Blake nhỏ đi rồi (4)

 

Mọi người chỉ mỉm cười khi thấy sự dễ thương của Blake, nhưng thực tế đó lại là một vấn đề nghiêm trọng.

Có thể có một số người sẽ nhắm vào Blake vì lúc này anh ấy đang trong trạng thái dễ bị tổn thương. Sẽ không có gì tốt nếu điều này bị những người bên ngoài phát hiện ra.

Đó là lý do tại sao nó phải là một bí mật hàng đầu mà càng ít người biết càng tốt, thế nên tôi và Blake đã quyết định sẽ ở trong biệt thự hoàng gia cách hơi xa thủ đô trong một tháng này.

Một số người hầu và kỵ sĩ mà chúng tôi tin tưởng cũng đi theo.

Tôi và Blake ngồi chung một chiếc xe ngựa đến biệt thự. Khách quan mà nói thì tình hình có vẻ nghiêm trọng, nhưng trên thực tế, ngoài Richard thì hiện giờ đã không còn ai nhắm vào hoàng tộc nữa.

Kết quả là chúng tôi đã có tâm trạng vui vẻ như đang hưởng thụ một chuyến nghỉ dưỡng ấy.

“Blake, nhìn kìa. Có một con chim lớn trên cây đó. ”

"…Ừm."

Nhưng chỉ có một người không hạnh phúc.

Blake vẫn cứ ủ rũ kể từ khi chúng tôi bước ra cung điện.

Nhìn thấy anh ấy đang loay hoay cài từng cúc áo với vẻ mặt buồn bã, chắc hẳn anh ấy đã rất sốc khi không thể tự mặc quần áo một mình.

“Vì nó là nút ngọc trai, rất trơn nên khó cài lắm. Nếu chàng cài một loại nút khác thì ta chắc chắn rằng chàng có thể làm được thôi”.

"Ừm…"

Tôi đã an ủi anh ấy nhưng biểu hiện của Blake vẫn khó có thể nguôi ngoai.

"Sao thế?"

“Anthia…”

"Ừm?"

"Cho ta chuống."

Blake cúi đầu nói .

Lúc này, tôi đang ôm eo cậu bé đag ngồi trên đùi mình. Hẳn là anh ấy không thích điều này.

Nhưng tôi đã từ chối ngay lập tức.

“Không được, nguy hiểm lắm. Chàng sẽ ngã mất. "

Mặc dù cỗ xe của hoàng gia lớn hơn và ổn định hơn so với những cỗ xe khác, nhưng nó vẫn chạy ì ạch rất nhiều so với những chiếc xe thời hiện đại.

Ngoài ra, xe ngựa không có dây an toàn nên tôi phải ôm chặt lấy anh ấy.

"Ta sẽ hông ngã!"

Blake rất buồn.

"Không được, nguy hiểm lắm."

"Hông có âu!"

Blake tức giận vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay tôi. Vào lúc đó, cỗ xe chạy ầm ầm rung lắc, cơ thể Blake nghiêng về phía trước.

"Aaa!"

Tôi cũng ngạc nhiên và ôm eo Blake chặt hơn.

“Thấy chưa, ta đã nói không được rồi mà. Chàng phải là một cậu bé ngoan chứ”.

Blake cuộn chặt nắm tay nhỏ nhắn.

"Hông ông bằng."

"Hả?"

"Nó hông ông bằng!"

"À."

Tôi cố gắng lắm mới hiểu anh ấy đang nói gì và gật đầu.

"Có gì mà không công bằng chứ?"

"Chỉ có một ngày, áng nhẽ ta nhên biến Eunhan ành như zậy trong một cháng mới phải!" ( Chỉ có một ngày, đáng lẽ ta nên biến Eunhan thành như vậy trong một tháng mới phải. )

Anh ấy trút giận bằng cách nói những điều mơ hồ như thế. Chuyện gì đã xảy ra với Eunhan?

 

***

 

Biệt thự hoàng gia giống như một lâu đài nhỏ.

Tôi muốn nhìn quanh biệt thự, nhưng tôi quyết định đi ngủ trước vì trời đã khuya rồi.

Ngủ ở một địa điểm mới thực sự khiến tôi cảm thấy như mình đang đi du lịch.

“Blake, hãy thay đồ ngủ đi.”

"Được."

Không như lúc trước, bây giờ anh ấy rất ngoan ngoãn.

"Chàng có muốn tự mình cài nút không?"

"Hông đâu."

Blake lắc đầu.

Trông anh ấy có vẻ rất buồn , nhìn thì tội nghiệp đấy nhưng tôi chỉ muốn cắn vào má anh ấy ngay lập tức vì lúc đó trông anh ấy quá là đáng yêu.

"Anthia."

"Vâng, Anthia đang ở đây nè."

Cách anh ấy gọi tôi rất dễ thương làm tôi lại phải trêu chọc anh ấy, Blake nhìn tôi chằm chằm.

"Đừng ó bắt chước ta mà."

"Haha, được rồi."

“……”

Anh ấy vẫn còn ủ rũ và nói,

"Nhẫn ủa ta âu rồi?"

Khi anh ấy trở nên nhỏ hơn, Blake không thể đeo nhẫn cưới của chúng tôi nữa.

"Ta đặt nó trong hộp trang sức rồi."

"Ưa nhó cho ta i!"

"Không được, chàng sẽ làm mất nó."

“……”

Đôi vai anh ấy rũ xuống. Tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy nhưng nếu bây giờ tôi đưa nó cho anh ấy thì anh ấy sẽ thực sự làm mất nó.

“Chàng không mệt sao? Đi ngủ thôi nào. ”

"Được…"

Sau khi thay đồ ngủ, hai chúng tôi nằm cạnh nhau trên giường. Nó nhỏ hơn một chút so với giường của chúng tôi nhưng vẫn đủ.

Blake của tôi thực sự rất nhỏ. Tôi cũng đã chuẩn bị một chiếc gối nhỏ đặc biệt cho anh ấy.

Anh ấy thở dài nhìn trần nhà.

Tôi vẫn không thể tin được tình huống kỳ lạ này.

Bất cứ khi nào Blake thở dài, đôi má bầu bĩnh của anh ấy sẽ nảy lên như miếng thạch núng nính đáng yêu.

Nó dễ thương đến mức tôi lập tức túm nhẹ lấy cả hai má của anh ấy.

Blake kinh ngạc nhìn tôi. Trông anh ấy có vẻ như bị sốc.

Thực sự là sốc lắm sao?

"Xin lỗi nha. Tại chàng dễ thương quá ấy."

"Ta i ngủ đây!"

Blake di chuyển cơ thể của mình sang phía bên kia. Có vẻ như anh ấy đang hờn dỗi .

Hôm nay tôi trêu anh ấy nhiều quá rồi.

Nhưng tấm lưng của anh ấy nhỏ xinh khiến tôi lại bật cười.

'Không không không được. Nếu tôi trêu chọc anh ấy nữa thì anh ây có thể sẽ khóc mất. '

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy, kìm nén ý muốn trêu chọc của mình.

"Ngủ ngon, cục cưng bé nhỏ của ta."

Tôi đã định hát một bài hát ru, nhưng anh ấy đã quay lại.

"Ta hông phải cục cưng bé nhỏ!"

Không phải đâu mà, tôi không định trêu chọc anh ấy. Tôi chỉ là muốn hát cho anh ấy một bài hát ru…

Tôi cười cười, cố gắng giải thích.

Khi chúng tôi còn nhỏ, anh ấy cũng nổi điên khi tôi muốn hát ru anh ấy. Nó thực sự làm tôi nhớ lại những ngày tháng trước kia.

Thay vì giải thích, tôi ôm chặt lấy Blake.

"Hừm."

Blake phồng má phụng phịu nhưng ngay sau đó đã ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.

Tôi cười toe toét và cẩn thận vuốt ve đôi má bầu bĩnh của Blake nay đã không còn những vết sẹo và văn tự nguyền rủa.

 

***

Blake thở dài với vẻ u sầu ngay khi thức dậy.

"Blake, có chuyện gì vậy?"

"Ta hông quay lại hình dáng ban đầu."

"Cậu ấy nói chàng sẽ như thế này trong một tháng đó."

Tôi xoa xoa đôi má phúng phính kia. Thật là dễ thương khi nhìn thấy cậu ấy hơi sưng húp sau khi ngủ dậy thế này.

“Ta đã iến anh ta ành như chế có một ngày. Thật hông công bằng…”(Ta đã biến anh ta thành như thế có một ngày. Thật không công bằng…)

Anh ấy lại nói điều gì đó mà tôi không hiểu.

“Blake, nếu chàng muốn trở lại bình thường thì sao không xin lỗi chứ?”

"Hông!"

Anh ấy hét lên một cách chắc chắn.

Tôi đoán anh ấy ghét xin lỗi hơn là phải sồn trong hình hài một đứa trẻ.

Được rồi, đó là sự lựa chọn của anh ấy, nhưng tôi vẫn thấy khá lo lắng khi thấy anh ấy cứ buồn mãi.

"Blake, chúng ta đi chơi nhé?"

"Bên ngoài sao?"

“Ừm, đây là chuyến đi chơi đầu tiên của chúng ta. Phải tận hưởng thật vui vẻ chứ."

Khi tôi còn là Rose, chúng tôi đã cắm trại cùng nhau, nhưng nó không giống như một chuyến đi chơi.

Blake cười đáp lại như thể anh ấy thích từ “chuyến đi đầu tiên”.

"Đúng! Đi nào! Đi nào!"

Anh ấy hào hứng như một đứa trẻ.

Cười như thế này sẽ dễ thương hơn cả 100 lần so với vẻ mặt ủ rũ kia ấy chứ.

"Được, đi thôi!"

Tôi cười thật tươi và ôm lấy Blake. Tôi phải thay thường phục trước.

 

***

 

Việc Blake biến nhỏ là bí mật và chúng tôi đã quyết định đến đây.

Chúng tôi thay quần áo đơn giản và đi xuống quảng trường gần biệt thự.

Nó không rộng và rực rỡ như quảng trường thủ đô nhưng nó rất náo nhiệt.

Hôm nay Blake lại không thể tự cài cúc áo được. Lần này nó không phải là nút ngọc trai mà chỉ là một lại nút thông thường thôi.

Anh ấy buồn một lúc, nhưng may mắn là anh ấy lại vui vẻ trở lại khi nhìn thấy khung cảnh nơi quảng trường.

"Con bao nhiêu tuổi rồi, ba tuổi sao?

"Hông phải."

Blake lạnh lùng nói.

“Ôi chao, con nói giỏi quá. Chắc con phải bốn tuổi rồi ”.

“……”

Người phụ nữa mỉm cười và khen ngợi anh, nhưng Blake im lặng.

“Nhưng hai người là gì của nhau thế? Cô cháu sao?

"Ta hông phải cháu!"

Cơn tức giận Blake nháy mắt bùng lên và nói,

“Chúng ta là một c —.”

Tôi nhanh chóng trả lời, vội vàng che miệng Blake lại.

"Em ta đó."

"Thật sao?  Đó là lý do tại sao cả hai đều rất xinh đẹp nha. Chắc cha mẹ hai người vui lắm ”.

"Haha, nhưng thằng bé không phải là bé gái đâu."

Trong tình huống này, tôi chỉ nói rằng anh ấy nhỏ tuổi hơn tôi thôi, thế nhưng anh ấy trông đẹp đến nỗi người phụ nữ kia nghĩ rằng anh ấy là con gái.

"Ồ vậy sao? Thằng bé đẹp đến nỗi ta cứ nghĩ nó là con gái. Con à, ta xin lỗi nhé. "

“……”

Người phụ nữ xin lỗi nhưng Blake vẫn im lặng.

Sau đó, một đứa trẻ bước ra từ cửa hàng.

"Ồ! Mẹ ơi, ai vậy ạ? ”

Một cậu bé khoảng chừng năm tuổi, chạy nhanh ra chỉ vào Blake.

Thằng bé trông giống như một đứa trẻ rất khỏe mạnh và gan dạ.

“Thằng bé là em trai của khách hàng đó. Xinh không này?

"Vâng! Khá xinh ạ!"

Đứa trẻ mỉm cười và hôn lên má Blake.

“……”

Blake cứng lại, còn tôi thì ngạc nhiên không thốt nên lời.

"Ôi trời! Coby, con đang làm gì thế! ”

Người phụ nữ ngạc nhiên hét vào mặt con trai mình.

Nhưng Coby cười rạng rỡ.

"Con sẽ kết hôn với em gái này!"

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 173
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.