Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 174

Ngoại truyện 5 - Blake nhỏ đi rồi (5)

 

Sau khi ra khỏi cửa hàng hoa quả, chúng tôi quay trở lại biệt thự.

Vẻ mặt của Blake ảm đạm.

"Blake của ta đã nhận được lời cầu hôn hả?"

Khi tôi kể cho anh ấy nghe một câu chuyện cười để hâm nóng bầu không khí, anh ấy đã bật khóc.

“……”

"Ta xin lỗi. Lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ Blake.”

Tôi không biết rằng đứa trẻ lại hôn anh ấy đột ngột như vậy. Ngày nay bọn trẻ thật khó đoán mà…

"Đó hông phải là lý do tại sao ta buồn."

"Không phải sao?"

"Ừm, đó chỉ là một trẻ ôi."

Blake xoay những quả anh đào trên tay.

Bà chủ cửa hàng hoa quả nói rằng cô ấy rất xin lỗi và đưa nó cho anh ấy.

"Vậy tại sao chàng lại tức giận?"

Khi tôi hỏi, anh ấy im lặng một lúc, rồi từ từ mở miệng.

"Ta là em của nhàng chao?" (Ta là em của nàng sao?)

Chắc anh ấy rất buồn khi tôi nói anh ấy là em ruột của tôi. Nhưng mà…

“Vậy thì ta nên nói gì đây? Chúng ta không thể nói với họ chúng ta là vợ chồng được đâu. "

"Tại sao nhàng hông thể nói với họ rằng ta là chồng của nhàng ?!"

Blake cao giọng.

“Nhưng ta không thể nói rằng ta đã kết hôn với một em bé được.”

"Sao…?"

Anh ấy quay lại và nhìn tôi. Anh ấy trông rất sốc khi tôi nói điều hiển nhiên này.

Rồi cỗ xe đang chạy chợt rung lắc mạnh.

“Blake, chàng ngồi cẩn thận đi, nguy hiểm lắm đó.”

Tôi bắt anh ấy ngồi vào lòng tôi trước.

“……”

Blake thở dài thườn thượt mà không nói lời nào. Đôi má bầu bĩnh của cậu ấy hếch lên rồi rủ xuống một cách dễ thương.

 

***

“Ta sẽ làm cho chàng một món thật ngon với những nguyên liệu mà chúng ta đã mua ở quảng trường nhé.”

"Ta cũng chẽ giúp nhàng!"

Đôi mắt của Blake lấp lánh. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh ấy phấn khích trở lại.

Có phải vì anh ấy có cơ thể của một đứa trẻ không nhỉ? Anh ấy nhanh chóng buồn bởi những điều nhỏ nhặt như thể anh ấy thực sự là một đứa trẻ, nhưng anh ấy cũng nhanh chóng quên đi cơn giận của mình.

"Không, nó nguy hiểm đấy."

"Hông chao âu! Ta có thể nhàm được! Ta đã giúp nhàng rất nhiều khi chúng ta còn nhỏ à! ” (Không sao đâu! Ta có thể làm được! Ta đã giúp nàng rất nhiều khi chúng ta còn nhỏ mà!)

“Bây giờ chàng đã nhỏ hơn khi ấy rất nhiều rồi.”

Anh ấy nhỏ hơn so với trước đây khi mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

"Ta hông phải trẻ con! Chỉ là nhỏ i hoi! ” (Ta không phải trẻ con! Chỉ à nhỏ đi thôi!)

“Nhưng cơ thể chàng không thể làm được đâu. Ta sẽ làm xong sớm thôi, thế nên chàng chỉ cần đợi một chút là được”.

Tôi vuốt ve mái tóc bồng bềnh của anh ấy và nhìn Edon.

Và sau đó Edon nhanh chóng đến bên Blake.

"Điện hạ, đi hướng này nè."

"Được…"

Anh ấy nhìn theo Edon với vẻ mặt ủ rũ.

 

***

 

Blake ngồi phịch xuống ghế.

Các kỵ sĩ ở vây quanh Blake khi anh ấy nằm xuống bãi cỏ.

"Úi chà."

"Ôi chúa ơi."

Đôi mắt của nhóm kỵ sĩ lấp lánh. Họ không thể chịu nổi khi nhìn thấy vẻ đáng yêu của cậu chủ nhỏ của mình.

Blake vẫn ở cạnh Ancia nên họ không có cơ hội nhìn cậu chủ nhỏ.

Họ nghĩ rằng anh ấy thật dễ thương khi nhìn thấy anh ấy lúc đang canh gác ở phía xa, nhưng ở khoảng cách gần thế này lại càng dễ thương hơn.

"Điện hạ thật dễ thương."

"Đúng rồi. Rất dễ thương."

Mọi người đều trầm trồ trước vẻ dễ thương của cậu ấy nhưng Jayden lại phản ứng hơi khác họ.

Những người đàn ông mất tập trung tụ tập lại với nhau chiêm ngưỡng chủ nhân của anh ấy có vẻ không hay lắm.

Bất kể trở nên nhỏ bé như thế nào thì anh ấy cũng chỉ có thể nhìn thấy vị chủ nhân hung dữ trước mặt.

Hơn nữa, biểu cảm của Blake rất lạnh lùng khi mọi người nói rằng anh ấy rất dễ thương.

‘Điều này thật đáng lo.’

Jayden bước ra xa và theo dõi tình hình, Blake hét lên.

“Đừng nói ta dễ thương nữa!”

“Nhưng ngài là đứa trẻ đáng yêu nhất mà thần từng thấy đó!”

“Ta biết rồi! Ngươi nghĩ là ta hông biết chao? "

Khi Blake nói một cách tự tin như vậy, các kỵ sĩ đã rất ngạc nhiên.

Nhưng anh ấy không quan tâm và tiếp tục nói.

“Từ giờ các ngươi đừng nhói ta dễ chương nữa! Nếu các ngươi tái phạm, tất cả sẽ bị trừng phạt! ”

Blake tuyên bố. Tuy nhiên, các kỵ sĩ chỉ biết nín cười trước cậu chủ nhỏ của mình, người đang nói năng đầy tự tin với thân hình nhỏ bé kia.

"Thậc đóa!" (Thật đó!)

Blake cảnh cáo một lần nữa.

"Vâng thưa ngài."

"Ngài có muốn chơi với chúng ta không?"

"Điện hạ, ngài muốn chơi gì?"

“Ta hông chơi! Ta là trẻ coong ấy à ?! ”

Blake trút giận, nhưng càng làm vậy thì nhóm kỵ sĩ lại càng không nhịn được cười.

Jayden nhìn cảnh đó với khuôn mặt tái mét. Anh ấy sẽ trở lại bình thường sau một tháng, họ không sợ à?

Sau đó, Edon vốn đang đứng bên cạnh Blake, tới chỗ Jayden.

"Jayden."

"Vâng thưa ngài."

“Trông mặt ngươi có vẻ tái. Ngươi bị ốm à? ”

"Không, không ạ."

Anh ấy lắc đầu.

"Nhưng sao ngươi lại đứng xa thế?"

"Không ạ, ta chỉ là thất thần chút thôi."

"Thất thần?"

“Khi còn trẻ, điện hạ có một diện mạo khác. Người biết chính xác tại sao mà. ”

Blake đã bị nguyền rủa ngay từ khi còn nhỏ. Anh ấy bị mọi người khinh thường và bị giam trong cung điện của mình vì vẻ bề ngoài. Mặc dù bây giờ lời nguyền đã được hóa giải, những vết sẹo trong tim từ lúc đó sẽ vẫn còn, nhưng anh ấy vẫn không hề bối rối trước sự chú ý đột ngột thế này.

"Tất cả là nhờ Thái tử phi."

Edon mỉm cười hạnh phúc nhìn Blake, người đang bị vây quanh bởi các kỵ sĩ.

"Thái tử phi?"

"Ừm, ngày nào cô ấy chẳng khen Điện hạ."

Khi còn nhỏ, Blake vẫn luôn tự coi mình là một con quái vật. Nhưng nó đã thay đổi kể từ khi anh gặp Ancia.

Ancia nói với Blake mỗi ngày rằng anh ấy rất xinh đẹp chứ không phải là một con quái vật. Sau đó, bóng tối vốn đã hằn sâu trong tâm trí anh ấy dần biến mất.

Edon mỉm cười mơ hồ khi nhớ lại những ngày tháng đó.

"Ta hông phải là một đứa trẻ!"

Trong khi đó, Blake vẫn đang phản bác lại các kỵ sĩ.

 

***

 

"Blake, chàng cũng nên ăn thêm nấm chiên đi."

Blake ngậm miệng và lắc đầu.

Anh ấy thậm chí còn trở nên kén chọn hơn trước.

"Chàng cần phải ăn nó nữa chứ, nếu không thì sẽ không lớn được đâu."

"Ta đã là một người nhớn rồi!"

Blake đã rất buồn.

Có vẻ như anh ấy luôn tức giận khi mình bị biến nhỏ đi. Tuy nhiên, anh ấy thực sự rất dễ thương nên tôi vẫn muốn tiếp tục trêu chọc anh ấy.

“Thêm đậu nữa nè. Chàng phải ăn thêm đậu đi nếu không muốn tiếp tục nhỏ như hạt đậu thế này ”.

“……”

Blake đặt chiếc thìa xuống với khuôn mặt đẫm nước mắt. Tôi trêu hơi quá rồi chăng?

“Blake…”

"Ta sẽ hông ăn nó đâu!"

"Xin lỗi mà."

“Ta không muốn ăn nó…”

"Vậy chúng ta tráng miệng với đào nhé?"

"Ta ghét đào lắm!"

Anh ấy ghét đào đến vậy sao? Ô đúng rồi!

"Người cần phải lớn hơn một chút nếu chàng muốn ta hóa giải lời nguyền của người chứ."

"Ta đã lớn rồi mà!"

"Người phải lớn hơn nhiều so với một hạt dẻ ấy."

"Hạt dẻ…"

"Khoan, chờ đã, trông người giống một quả đào hơn."

"Đào..."

Khi còn nhỏ, Blake không thích hạt dẻ và đào kể từ khi tôi nói vậy.

Lần này,tôi đã định thuyết phục anh ấy nhưng tôi lại vô tình trêu chọc anh ấy mất rồi.

"Ta về đây!"

Blake bước xuống ghế.

“Blake…”

"Ta sẽ tự về!"

Anh ấy đi ra ngoài sau khi nói vậy.

Tôi cố gắng chạy theo sau Blake nhưng Edon đã khuyên can tôi.

“Thần sẽ đi theo ngài ấy, thưa Điện hạ.”

"Cảm ơn ngươi."

Tôi nhìn theo bóng lưng của Blake khi anh ấy như đang dậm chân tại chỗ với đôi chân ngắn ngủn của mình.

 

***

 

“Đừng đi theo ta! Ta sẽ tự mình quay về! ”

Blake vừa chạy ra sảnh vừa hét vào mặt Edon.

"Thưa  ngài, có chuyện gì vậy?"

Sau khi nghe thấy giọng nói của Thái tử, Jayden chạy đến chỗ Edon và hỏi anh ấy.

Sau đó, Edon giải thích tình hình với một khuôn mặt nghiêm túc.

“… Ngài ấy đang hờn dỗi.”

"Ta hiểu rồi…"

Jayden không nói nên lời và ngậm chặt miệng.

Dù sao thì nhiệm vụ của họ là phải hộ tống vị tiểu hoàng tử này.

Dù không ai dám đột nhập vào biệt thự hoàng gia, nhưng họ không thể để Blake một mình được.

Họ bí mật theo dõi Blake.

Nếu là Blake khi bình thường thì anh đã sớm nhận ra điều đó rồi, nhưng bây giờ anh ấy chỉ là một đứa trẻ.

Blake đi đến chuồng ngựa.

"Josh!"

Anh ấy đến gần Josh. Đó là một con ngựa trắng yêu thích của Blake.

Josh nhìn chằm chằm vào chủ nhân của nó một cách kỳ lạ, người đã thay đổi chỉ sau một đêm.

Tuy nhiên, nó cảm nhận được sức mạnh ánh sáng trong cơ thể Blake và cuối cùng nó cũng nhận ra anh ấy.

Blake ôm chặt lấy Josh.

“Josh, hôm nay ta buồn lắm.”

Sau khi Ancia ra đi, Blake chìm trong buồn bã và cô đơn. Tuy nhiên, có những lúc nỗi buồn và nỗi đau đã lấn át tâm trí  ấy anh.

Những lúc như vậy, anh ấy sẽ kể cho Josh nghe tâm trạng ngày hôm đó của anh ấy như thế nào.

"Anthia đã đối chử mới ta như một đứa bé í." (Ancia đối xử với ta như một đứa ấy.)

"Hí."

Josh hí lên như thể nó hiểu điều mà anh ấy đang nói.

"Nhàng ấy nói rằng ta là em nhuột của nhàng í."

"Hí."

"Nhàng ấy còn nhói rằng ta nhỏ như một hạt đậu nhữa." (Nàng ấy còn nói ta nhỏ như một hạt đậu nữa.)

Blake phàn nàn với Josh về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

"Sao nàng ấy lại làm vậy được cơ chứ?"

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 174
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.