Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 175

Ngoại truyện 6 - Blake nhỏ đi rồi (6)

 

Mọi áp lực bay biến khi đứng trước mặt Josh, Blake kể mọi chuyện một cách thoải mái. Nhờ vậy, khả năng phát âm của anh ấy lại càng trở nên tệ hơn.

"Ta chật xấu khổ về bản chân."

Blake dậm chân thở dài, bỗng giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên từ phía sau.

“A, dễ thương thật…”

Blake giật mình và nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

"Ai ợ đóa!"

Edon và Jayden - những người đang trốn và theo dõi Blake, chậm rãi bước ra ngoài.

"Các ngươi đã nghe thấy hết rồi sao?" (Các ngươi đã nghe thấy hết rồi sao?)

Cả hai gật đầu trước câu hỏi của Blake. Ngay lúc ấy, khuôn mặt Blake đỏ bừng như trái cà chua chín.

 

***

 

"Oaaaaaaaa!"

"Blake!"

Vừa nghe nói là Blake đang khóc, tôi vội vã chạy xuống cầu thang.

"Anthia!"

 Blake khóc như mưa trong vòng tay tôi.

“Blake, sao chàng lại khóc? Có chuyện gì sao? "

"Hai người đàn ong kia thế nhạo ta." (Hai người đàn ông kia chế nhạo ta.)

Blake vừa nói vừa buồn bã. Tôi hầu như không thể hiểu những gì anh ấy nói.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tôi hỏi Edon và Jayden đang đứng bên cạnh.

"Chuyện này…"

Hai người đàn ông nhìn Blake. Nó khó giải thích lắm à?

“Blake, chàng vào phòng trước đi.”

Tôi mang Blake đang khóc vào phòng ngủ, hai người mới dám mở lời.

"Vậy là hai người đã thấy Blake ở trong chuồng ngựa và nói chàng ấy rất dễ thương sao?"

"Vâng, chỉ có vậy thôi."

Edon liếc nhìn Jayden rồi cúi đầu xuống.

"Thần xin lỗi. Lúc đầu thần không hiểu tại sao mọi người cứ réo ầm lên khi lần đầu tiên nhìn thấy ngài ấy, nhưng rồi thần cũng lại cứ nhìn và nghĩ ngài ấy thật dễ thương ”.

“Đừng bao biện! Ta đã cố kìm lắm rồi nhưng nhưng ngươi lại nói to ra trước! ”

Vẻ tức giận của Edon bây giờ có hơi kỳ lạ….

Dù sao cũng may là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

“Nhưng hai ngươi đã thấy Blake nói chuyện với Josh một mình à? Nếu thấy vậy thì phải gọi ta ngay chứ! ”

Tôi không biết anh ấy lại đi phàn nàn với một con ngựa sau khi tức giận bỏ đi như thế. Khi ấy Blake dễ thương đến mức nào nhỉ? Nếu Jayden không thể chịu đựng được điều đó và nói rằng anh ấy thật dễ thương thì hẳn là rất đáng yêu đó.

“Ta cũng muốn nhìn thấy mặt dễ thương đó của Blake!”

"…Đó có phải là vấn đề không ạ?"

Jayden thấy khá vô lý. Nhưng đây là một vấn đề rất quan trọng.

"Nếu sau này xảy ra chuyện như thế thì nhớ gọi ta đấy!"

 

***

 

Tôi ra lệnh cho họ rồi quay trở lại phòng ngủ.

Dù lý do là gì thì Blake cũng đã khóc và tôi không thể mặc kệ anh ấy được.

Vừa bước vào phòng, tôi chỉ thấy một tấm chăn phồng lên thay vì Blake.

"Hic hic…"

Blake đang trùm chăn buồn bã khóc.

Mỗi lần anh ấy thút thít như thế là cái chăn lại đẩy lên một chút.

Phải chứng kiến ​​cơ thể bé nhỏ khóc sướt mướt thế này khiến tôi đau lòng không chịu nổi. Ngay cả khi lý do chỉ vì anh ấy cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp đang phàn nàn với một con ngựa.

"Blake."

Cơ thể anh ấy run lên khi tôi túm lấy tấm chăn.

"Đừng."

"Hả?"

"Để ta một mình đi."

"Chà, ta có nên đi ra ngoài không?"

"Hic."

Blake thút thít  khi tôi nói vậy. Tôi nghĩ anh ấy không muốn tôi ra ngoài đâu.

Tôi mỉm cười và cố gắng kéo chăn của anh ấy. Blake thậy vậy liền túm chặt lấy tấm chăn bao quanh mình.

Nhưng ngón tay út của anh ấy không còn chút sức lực nào nên bị bung ra một cách dễ dàng.

“ Ta nói với nàng là không được rồi mà! Nhưng nàng vẫn cứ kéo nó xuống! ”

Blake lên tiếng phản đối.

Thói quen bỏ qua từ khiến mấy câu anh ấy nói thành ra mơ hồ như thế lại bắt đầu…

Nhưng nhìn những giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt to tròn đẫm đẫm hơi nước của anh ấy thì có vẻ như anh ấy không cố ý nói ra.

Tôi chỉ muốn ôm anh ấy thôi.

"Blake, sao chàng lại khóc?"

Tôi ôm anh ấy và hỏi.

"Họ đã khế nhạo ta." (Họ đã chế nhạo ta.)

"Đó là vô tình thôi, bởi vì chàng dễ thương ấy mà."

Tôi cố gắng an ủi anh ấy, nhưng Blake lại bật khóc.

"Oaaa!"

"Sao chàng khóc?"

“Ta hông muốn tỏ ra dễ chương với Anthia.” (Ta không muốn tỏ ra dễ thương với Ancia.)

Khóc sau khi nói điều đó còn dễ thương hơn ấy chứ.

Nhưng tôi cố gắng nén cười.

"Chàng là một đứa trẻ mít ướt."

"Ta hông có."

"Đùng mà."

"Hông, đó là vì Baekhan."

“Được rồi ,được rồi ,không sao hết. Chồng ta không phải là đứa trẻ mít ướt ”.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng Blake. Sau đó, Blake ngước lên tôi.

"Ta là chồng của Anthia đúng hông?"

"Tất nhiên rồi, chồng của ta là Blake."

Tôi vỗ nhẹ vào đôi má phúng phính của Blake.

"Hehehe."

Thế rồi anh ấy lại cười như thể trước đó chưa từng khóc. Anh ấy thực sự giống như một đứa trẻ…

"Hôm nay chàng buồn à?"

"Ừm…"

Blake gật đầu lia lịa.

"Ta xin lỗi. Là ta đã quá phấn khích khi gặp chàng trong hình dáng nhỏ nhắn thế này, thế nên ta mới chọc chàng hơi nhiều ”.

“ Nàng chích ta nhỏ lại sao? Anthia có muốn ta nhỏ lại hông? Nàng hông chích dáng vẻ cao nhớn hơn à? " ( Nàng thích ta nhỏ lại sao? Ancia có muốn tôanhỏ lại không? Nàng không thích dáng vẻ cao lớn hơn à?)

Vẻ mặt của Blake nhanh chóng trở nên buồn bã.

"Sao chàng lại nghĩ thế?"

"Anthia thích những thứ dễ thương."

Tôi đã nói rằng tôi thích những thứ dễ thương khi chúng tôi còn nhỏ, nhưng anh ấy vẫn nhớ điều đó sao?

Anh ấy chắc hẳn nghĩ rằng tôi thích Blake dễ thương hơn là Blake trưởng thành, thế nên mỗi lần tôi nói rằng anh ấy đáng yêu thì hẳn là anh ấy đã rất buồn bực.

Tôi mỉm cười và ôm Blake thật chặt.

“Không phải vậy đâu, ta thích Blake bất kể là trong dáng vẻ như thế nào.”

"T, ta?"

“Ta rất thích chồng của ta. Ta thích chàng cho dù là dễ thương hay ngầu lòi. ”

"À…"

Mặt anh ấy đỏ bừng. Đôi mắt sưng húp vì khóc, còn hai má thì hây hây đỏ, trông anh ấy giống như một quả táo chín ấy.

“Mà ta lại chưa từng gặp Blake khi còn nhỏ. Ta biết mọi thứ về chàng nhưng ta vẫn muốn tận mắt chứng kiến ​​”.

Tôi muốn biết mọi thứ về Blake.

Dù đó là một tình huống bất ngờ nhưng tôi rất vui khi gặp lại Blake khi anh ấy còn nhỏ thế này.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh ấy. Blake mỉm cười.

Tôi đoán anh ấy đã ổn rồi đó.

"Ta cũng chế! Ta cũng muốn gặp Anthia khi nàng còn nhỏ! ”

(Ta cũng thế! Ta cũng muốn gặp Ancia khi nàng còn nhỏ!)

Ừm… nếu tôi là một đứa trẻ thì…

“Bwaike! Bwaike! ”

"Haha, Ancia, nàng thậm chí không thể phát âm tên của chồng mình sao?"

Có thể nhận thấy rằng lưỡi của tôi sẽ ngắn hơn và tôi thậm chí không thể nói “Blake” đúng cách, tôi sẽ bị chú rể của mình trêu chọc mất.

Ôi không. Tôi ghét nó.

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khủng khiếp rồi.

“Ta sẽ không bị biến nhỏ đâu. Ta sẽ không làm cho Baekhan tức giận, ta cũng sẽ xin lỗi ngay lập tức. ”

Tôi nhanh chóng hôn lên má Blake và đưa cho anh ấy một chiếc vòng cổ.

"Ồ! Nhẫn của ta!"

Anh cười thật tươi khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới được treo trên sợi dây chuyền.

"Nàng đã làm cho ta chao?"

"Ừm, chàng cũng nên có nhẫn cưới của mình chứ."

"Cảm ơn vợ!"

Blake nhìn chiếc nhẫn và hạnh phúc như một đứa trẻ. Không, anh ấy thực sự là một đứa trẻ.

"Anthia, ta yêu nàng!"

Bàn tay nhỏ nhắn của Blake siết chặt tay tôi. Tôi cũng ôm anh ấy thật chặt.

Đó là một đêm đầy nước mắt và tiếng cười.

 

***

 

"Điện hạ, ngài thật tuyệt vời!"

"Trông dáng vẻ đi bộ của ngài oai quá."

Khi biết tin Blake khóc đêm qua, các kỵ sĩ đã rất lo lắng về việc xoa dịu cậu chủ nhỏ của họ.

Họ bắt đầu ca ngợi mọi hành động của Blake vào buổi sáng.

Blake đang đi bộ với đôi chân ngắn ngủn của mình cũng phải trừng mắt nhìn họ.

Các kỵ sĩ lại nhanh chóng tuôn ra vô số lời khen nữa.

"Đôi mắt của ngài trông cũng rất tuyệt!"

Thế nhưng không giống như lời nói của họ, biểu hiện của họ giống như một người chú nghĩ rằng đứa trẻ thật đáng yêu.

"Đừng."

“Nhưng mà chúng thần thực sự có ý đó…”

"Chỉ cần nói ta dễ thương là được rồi."

"K, không được đâu ạ!"

Các hiệp sĩ vội vàng lắc đầu. Mọi người đều nói rằng anh ấy đã rơi nước mắt sau khi nghe thấy người ta bảo mình rất dễ thương.

Edon cũng nói với họ như thế. Anh ấy nói, ‘Trong suốt một tháng này, cấm ai nói rằng ngài ấy đáng yêu.’

"Điện hạ rất tuyệt vời!"

"Đúng đó! Thật sự luôn!"

“Đủ rồi, các ngươi cứ nói chật đi. Ta có chỏ ra dễ chương đâu chứ? " (Đủ rồi, các ngươi cứ nói thật đi. Ta có tỏ ra dễ thương đâu chứ?)

Blake nói như thể anh đang khó chịu.

Ngay tử khi còn nhỏ, anh ấy đã lo lắng về điều này.

Vợ ta thích những người dễ thương sao? Nếu lớn lên cô ấy không thích ta nữa thì sao đây?

Cũng có những người đàn ông dễ thương mặc dù họ đã trưởng thành, nhưng đó không phải Blake.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Ancia không thích anh ấy đã thay đổi quá nhiều như thế chứ?

Cảm giác chán nản cứ ập tới mỗi khi nghĩ về điều đó, nhưng anh ấy không lo lắng gì cả.

Blake cười toe toét khi nhìn vào chiếc vòng cổ mà Ancia đeo trên cổ mình.

Ancia đã nói rằng cô ấy yêu anh bất kể ngoại hình của anh ấy như thế nào và cô ấy cũng rất hạnh phúc mỗi khi gặp anh.

Nếu Ancia trở nên nhỏ hơn thì anh ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Thế nên bây giờ nó không còn quan trọng nữa.

Dù sao thì anh ấy cũng không quan tâm đến bất kỳ người nào khác ngoài Ancia.

"Thần thực sự có thể nói rằng ngài rất dễ thương sao?"

"Sao cũm được." (Sao cũng được.)

Các kỵ sĩ hò reo khi nhận được sự đồng ý của chủ nhân mình rồi chạy tới ôm lấy Blake.

"Thật dễ thương quá!"

"Trông người thật dễ thương khi bước đi đó!"

“Người cũng rất dễ thương khi nói chuyện!”

"Đi thôi! Ta có bảo các ngươi ôm ta đâu! "

Blake đang được các kỵ sĩ ôm, hét lên. Những kỵ sĩ thả Blake xuống nhưng miệng vẫn không ngớt lời khen ngợi sự dễ thương của anh ấy.

Blake hối hận vì đã cho phép điều đó, nhưng đã quá muộn rồi.

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 175
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.